Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1_cuộc gặp gỡ tình cờ

    Tiếng bước chân vội vã trên mặt đường, chút nước còn sót lại sau đêm mưa hôm qua chỉ còn lại dưới dấu chân người. Có cô bé nhỏ nhắn, năm nay 13 tuổi,đôi má phiếm hồng, trắng trẻo,lon ton bước chân chạy theo bố. Cất tiếng khe khẽ, giọng nói cô ngọt lịm như đường:
" Bố ơi, mình lại chuyển nhà nữa sao?"
"Hm con nhóc lắm chuyện,im mồm đi,khác có chỗ cho mày ở "- bố cô hờ hững đáp. Ông chẳng mảy may quan tâm cô lắm , cứ mặc kệ đi tới chuyến xe khách tiếp theo, để mặc đứa con gái mới lớn phải mệt mỏi chạy theo.
Ừ, cô bé ấy là y/n , cô có đôi mắt màu hạt dẻ vô cùng long lanh, mang cho mình dòng máu lai  nên mái tóc cô có chút kì quặc, nó màu trắng như làn da cô vậy. Vẻ ngoài đáng yêu, nhưng cô bé lại có số phận nghiệt ngã,mẹ chết vì khó sinh cô, cuối cùng cô sinh ra dưới mái nhà chỉ có một người cha. Cha cô thường nói " đi công tác" cho lí do chuyển nhà liên tục _ nhưng cũng chính việc này làm cô không có nổi một người bạn quá lâu , cô bé ấy rất khó để hòa nhập, thậm chí nói toẹt ra là không biết cách kết bạn, chẳng dám chủ động chút nào.
Dưới ánh chiều tà, chút gió phất phới, cô bé nhỏ nhắn ấy đã tới được ngôi nhà mới. Chà.... nó khá khang trang đấy, nhưng cô bé lại mang chút u buồn và lo lắng về việc phải đi học.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(Đoạn này tui timeskip luôn á)
Chút ấp úng , từng câu chữ như nghẹn lại nơi cổ họng. Phải, hôm nay là ngày nhập học rồi, một đứa học sinh mới như cô vừa ngượng vừa hồi hộp lại lo lắng khi phải đứng trước các bạn xa lạ bị cô kêu giới thiệu bản thân.
" T-tớ.... tớ.... là...y-y/n.....xin các bạn giúp đỡ...." - cô bé cúi gằm mặt
Đáp lại là sự thờ ơ từ lớp học, vài bạn nữ còn có chút chán nản nhìn cô, vài đứa con trai cười ồ lên vì cái biểu cảm sượng sùng của cô. Cô giáo phân cô tới cái chỗ định mệnh ấy,nơi góc lớp, cạnh cửa sổ, một bạn nam,chà.... chỉ là bạn học này có chút.....im ắng, cậu ta trông trưởng thành ,đôi mắt sắc lạnh, hàng mi dày, cứ nhìn chằm chằm vào cô như muốn xuyên thủng con ngươi vậy. Nhưng có lẽ điểm y/n ấn tượng nhất sẽ là mái tóc cậu ấy
"Cũng là màu trắng sao?"_cô nghĩ thầm. Ngồi xuống bên cạnh anh, cô ngượng đơ luôn, chẳng biết nên bắt chuyện thế nào. Cậu bạn cùng chẳng có vẻ muốn thân thiện với cái khẩu trang kín mít kia. Tiết học bắt đầu rồi , cô còn chẳng dám ngồi gần bạn nam ấy . Cất giọng cô nói trước:
" Bạn gì ơi.... tớ... muợn thước nhá?"_ cô hơi lắp bắp
"Hm ? Ờ"- ngắn cũn, cộc lốc, thái độ lạnh nhạt ném cho cô cái thước kẻ. Có vẻ bạn học này khá khó nói chuyện đấy, nhìn nhau còn chẳng dám huống chi muốn làm thân. Cô rụt rè nhận lấy , đó là câu nói chuyện duy nhất trong cả ngày hôm đó của hai người, cô thậm chí còn chẳng biết cậu ấy là ai.
Sải bước chân theo con đường cũ, ánh đèn đường sau buổi tan trường mới đẹp làm sao, tiếng mèo kêu hòa với vài tiếng lá rung rinh, người con gái nhỏ nhắn bước qua công viên nhưng bỗng bị chặn lại. Một đám con trai, cô nhận ra đó là bạn cùng lớp mình, nhưng sao có vẻ họ đang không mấy vui vẻ, nhìn cô với ánh mắt khinh khỉnh đó.
"Ê con nhóc dị hợm kia, tóc mày nhìn như đống rơm khô ấy, trắng như sắp già rồi"- một đứa con trai nói, rồi cả lũ đó bắt đầu cười phá lên. Hình ảnh cô đang cố gắng giải thích, bảo vệ cho mình khiến mấy đứa con trai đó thấy thật nực cười:
" Tớ là con lai, mấy bạn.... không được nói vậy"
" Bọn tao cứ vậy đó thì sao? Con nhóc bé tẹo như mày thì làm được gì??"-tụi nó đẩy cô thật mạnh, ngã lăn xuống đất
"Tớ...."-cô nín bặt, cứ một mình thế này làm sao cô chống cự nổi với 5 6 đứa to lớn này
" Ahhh!!!!"- một đứa con trai hét to lên khi bị ai đó giật mạnh vào đầu
Chất giọng trầm,gắt gỏng :
" Lũ chúng mày là ai thế? Cút hết khỏi chỗ này cho tao, đây là địa bàn của Mikey!"- ơ, đó là bạn cùng bàn của cô mà,sao cậu ta lại ở đây . Bọn bắt nạt cô sợ xanh mắt, tụi nó chạy biến khi nhìn thấy đôi mắt của gã tóc trắng.
"Còn mày?..."- hắn quay sang nhìn cô
"Bạn cùng bàn? Sao mày lại ở cái chỗ này,con nhóc kia"
"Ơ?... tớ bị chặn đường...."
" Yếu như sên mà không biết la lên à?"
" Tớ.... cảm ơn... chỉ là dù có hét lên chắc sẽ chẳng có ai thèm cứu đứa con gái có màu tóc dị dạng như tớ..."
".....ngu ngốc, thế thì có nghĩa là muốn bị đánh sao?"
"Cái đó....."-cô ngập ngừng
" Về đi, chỗ này là của Mikey, đừng có bén mảng tới"-cậu ta còn chẳng thèm nhìn cô. Cô bé có chút bối rối, nhưng vẫn là nghe lời, cô định rời đi nhưng dừng bước chân lại , xoay người , nắm chặt quai cặp :
"Nè, tên của đằng ấy là gì thế?"
"Hm? Gọi tao là Sanzu"-hắn thờ ơ đáp lại , ánh mắt chỉ muốn đuổi cô đi về thật nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: