Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9 . Hai món quà (H?)

waring: có một chút H trong chap này, hãy cân nhắc kỹ trước khi đọc~

Cánh cửa phòng vẫn chưa kịp khép lại khi Yeonjun đã thức dậy từ rất sớm. Cậu khẽ duỗi người,  thư thái bước ra khỏi phòng . Yeonjun biết hôm nay Beomgyu sẽ vẫn cần thêm thời gian để hồi phục, nên muốn làm một điều gì đó đặc biệt cho cậu. Sau khi nhanh chóng vệ sinh cá nhân, Yeonjun thay đồ rồi chạy xe đến một quán ăn nổi tiếng, nơi có món ăn mà cậu nghĩ Beomgyu sẽ thích.

Không lâu sau, Yeonjun đã quay lại với một túi lớn đầy thức ăn nóng hổi, thơm phức.

Beomgyu mở mắt ra vào một buổi sáng mới. Cảm giác đầu tiên khi thức dậy là sự ấm áp, một không gian tĩnh lặng và an yên. Cậu nhẹ nhàng ngồi dậy, vẫn còn chút mệt mỏi trong cơ thể, nhưng bầu không khí dễ chịu này khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Lúc này, Beomgyu nhìn ra bàn, không khỏi bất ngờ.

Yeonjun đứng gần đó, đang chỉnh lại một chiếc đĩa, rồi quay lại nhìn Beomgyu, ánh mắt đầy sự quan tâm.

"Dậy rồi à?" Yeonjun nói với giọng trầm ấm. "Tôi đã chuẩn bị cho cậu một bữa sáng đặc biệt. Hy vọng cậu sẽ thích."

Beomgyu ngạc nhiên nhìn Yeonjun, đôi mắt cậu sáng lên khi cảm nhận được sự chu đáo và chăm sóc từ người đối diện. Mặc dù sau những hành động vô nhân đạo của Yeonjun, Beomgyu vẫn tha thứ cho cậu ta. Nhưng sự thật là Beomgyu đã hoàn toàn sai rồi, anh nghĩ rằng Yeonjun sẽ thay đổi ư?

Yeonjun đứng cạnh bàn, nhẹ nhàng quan sát Beomgyu ăn, thỏa mãn với những gì mình làm cho cậu.

"Hy vọng cậu thấy khỏe hơn sau bữa sáng này," Yeonjun nói. Beomgyu gật đầu, dần có thêm một chút thiện cảm với người phía trước.

"Vì phải khỏe hơn để có thể chơi với tôi chứ~", tên hội trưởng nói khẽ, cố tình nói nhỏ để Beomgyu không nghe.

Sau khi Beomgyu ăn xong, Yeonjun kéo tay cậu vào phòng ngủ. Beomgyu bước vào, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh, chưa kịp hiểu Yeonjun muốn gì thì đột nhiên cậu cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai mình, kéo cậu ngồi xuống mép giường.

"Đợi một chút," Yeonjun nói, giọng trầm nhưng lộ rõ ý cương quyết.

Beomgyu nghiêng đầu, ánh mắt đầy thắc mắc. Cậu định lấy cuốn sổ tay của mình để hỏi, nhưng Yeonjun đã nhanh tay giữ lấy tay cậu, khiến Beomgyu không kịp phản ứng.

"Không cần viết," Yeonjun nói, nhưng trong ánh mắt có điều gì đó khó đoán.

Yeonjun bước đến tủ gỗ gần giường, mở ngăn kéo. Tiếng gỗ kêu khẽ khiến Beomgyu cảm thấy hơi hồi hộp. Cậu không biết Yeonjun định làm gì, nhưng ánh mắt lặng lẽ quan sát từng hành động của người trước mặt.

Một lúc sau, Yeonjun quay lại, trên tay là một hộp nhỏ bọc kín trong giấy đen bóng.

"Đây," Yeonjun đặt chiếc hộp xuống bàn nhỏ cạnh giường, nhìn thẳng vào mắt Beomgyu, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười nửa miệng. "Món quà đặc biệt dành cho cậu."

Beomgyu chớp mắt, đôi tay run nhẹ khi cậu chạm vào chiếc hộp. Cậu lưỡng lự trong giây lát, ngẩng lên nhìn Yeonjun như muốn hỏi: "Là gì vậy?"

"Cứ mở ra đi," Yeonjun đáp, giọng trầm ấm nhưng có chút ép buộc.

Beomgyu từ từ tháo lớp giấy bọc, cảm giác hồi hộp tăng dần. Khi lớp giấy cuối cùng được gỡ ra, cậu nhìn thấy bên trong là một chiếc trứng rung.
Beomgyu:

"Cái gì đây?", Beomgyu cầm sổ viết. Đây là lần đầu Beomgyu nhìn thấy vật thể này, cậu tự hỏi rằng thứ này có tác dụng làm gì.

"Món quà dành cho cậu~", Yeonjun nói với giọng điệu có phần nguy hiểm. Nhưng rồi cậu ta nhanh tay cởi quần Beomgyu ra, cho tay vào lỗ nhỏ mà không nói trước.

hư-hahh, Beomgyu rên lên.

 Không đợi người kia phản khán, Yeonjun tiếp tục khuấy động phía trong của người kia làm cậu rên lên không ngừng. Rất nhanh, Yeonjun tìm thấy điểm G của cậu, hắn dùng tay trêu chọc vài cái và cho ngay chiếc trứng rung vào chỗ đó. Sự kích thích mạnh mẽ khiến Beomgyu không ngừng run lên, cậu cắn môi, cố làm cho bản thân không phát ra bất kì âm thanh nào.

"Cậu sẽ phải dùng thứ này cho đến hết ngày hôm nay", tên hội trưởng ấy nói.

Beomgyu bất ngờ và hoảng hốt lắm. Cậu sẽ phải dùng thứ này đến trường ư? Lỡ như cậu rên lên ngay trong lớp thì sao? Trong đầu Beomgyu tràn đầy câu hỏi, quay về thực tại, cậu không nghĩ là Yeonjun lại đùa không vui như này.

"Cậu đang trêu chọc mình à?", Beomgyu viết vội vào quyển xổ.

Yeonjun dùng điều khiển và tăng tốc độ của chiếc máy rung làm Beomgyu rên lên vài tiếng đứt quãng, cậu kiệt sức mà nằm vào điểm tựa của mình là cái giường.

"Ai trêu chọc cậu? Những điều mà tôi nói và làm đều là sự thật. Cậu bắt buộc phải dùng thứ này đến trường~", Yeonjun cười nhếch mép, giọng nói đầy mỉa mai.

Beomgyu không thể tin được, sự tin tưởng mà cậu dành cho hắn vài phút trước đã không còn nữa rồi. Cậu cố lôi cái thứ bên trong mình ra, nhưng càng chạm vào thì lại càng đau.

"Không được đâu ~", "Cậu đang bị phạt mà, phải nghe lời tôi nếu không muốn bị mất hình tượng trước mặt mọi người"

Beomgyu không nói gì, nhưng ánh mắt đầy sợ hãi đã nói lên tất cả. Cậu lùi từng bước nhỏ, cố gắng tạo khoảng cách giữa mình và Yeonjun, nhưng điều đó dường như càng khiến Yeonjun thêm hứng thú.

Yeonjun đứng đó, dáng vẻ như một con thú săn mồi đang chậm rãi ép góc con mồi. Đôi mắt cậu tối lại, ánh lên sự chiếm hữu lạnh lẽo, nhưng đồng thời cũng ma mị đến mức khiến người đối diện không thể rời mắt.

Beomgyu vừa run lên vì bị kích thích lại vừa cầm quyển sổ mà viết: "Không muốn đâu"

"Không muốn? Thế nếu tôi nói, cậu không có quyền từ chối thì sao?" Yeonjun thì thầm, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười nửa miệng đầy toan tính. "Cậu quên mất tôi có thể khiến mọi người biết những thứ mà cậu đang cố giấu đi sao? Chẳng phải tôi đã nói rồi... cậu sẽ làm theo lời tôi."

Giọng nói trầm thấp của Yeonjun như một lưỡi dao, cắt xuyên qua mọi nỗ lực phản kháng mỏng manh của Beomgyu. Cậu lùi thêm một bước, nhưng lần này Yeonjun đã nhanh chóng chặn lại.

"Đừng cố chạy ~," Yeonjun nói, từng chữ như đè nặng lên không khí. "Cậu không thể chạy thoát khỏi tôi đâu. Ngoan ngoãn đi, Beomgyu."

Beomgyu muốn hét lên, muốn tìm cách thoát khỏi tình huống này, nhưng cậu lại không thể nói. Yeonjun cúi thấp xuống, khuôn mặt gần như chạm vào cậu, hơi thở ấm nóng phả vào tai.

"Đi," Yeonjun ra lệnh, giọng nói giờ đây không còn là yêu cầu mà là một mệnh lệnh không thể chối từ.

Bàn tay mạnh mẽ của Yeonjun nắm lấy cổ tay Beomgyu, kéo cậu ra khỏi nhà mà không để lại bất kỳ cơ hội phản kháng nào. Cậu cảm thấy như mình bị trói buộc bởi một sợi dây vô hình, mỗi bước chân đều nặng nề và đầy áp lực.

Cửa xe mở ra, và Yeonjun nhanh chóng đẩy Beomgyu vào ghế hành khách. Beomgyu run rẩy định viết gì đó lên cuốn sổ để phản kháng, nhưng Yeonjun không chờ đợi. Cậu giật phăng cuốn sổ khỏi tay Beomgyu, quăng nó xuống ghế sau.

"Đừng phí thời gian," Yeonjun nói, ánh mắt sắc lạnh liếc qua Beomgyu. "Tôi đã nói rồi, tôi quyết định mọi thứ từ giờ."

Bàn tay Yeonjun chậm rãi cài dây an toàn cho Beomgyu, động tác dịu dàng đến khó tin so với ánh mắt nguy hiểm của cậu. Trong khi đó, Beomgyu chỉ biết ngồi bất động, cảm giác như mọi thứ xung quanh đang bóp nghẹt lấy mình.

Chiếc xe lăn bánh trên con đường dẫn đến trường. Không khí bên trong xe ngột ngạt đến khó chịu. Beomgyu cố gắng giữ mình bình tĩnh, nhưng cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của Yeonjun thi thoảng liếc qua, đầy sự kiểm soát và chiếm hữu.

Khi xe dừng lại trước đèn đỏ, Yeonjun quay sang Beomgyu, lại tăng tốc độ (của chiếc máy rung). Trong suốt chuyến đi đó, Beomgyu bị vật nhỏ kích thích nhiều đến nỗi làm cậu suýt nữa thì ra, thật may vì cậu có thể nhịn lại.

Trước cổng trường nơi xe dừng lại, Beomgyu bước ra khỏi chiếc xe ấy, đôi chân như muốn khuỵu xuống vì áp lực và sự kích thích từ vật bên trong. Ánh mắt mọi người trong trường hướng về phía cậu và Yeonjun, như thường lệ, nhưng hôm nay Beomgyu cảm nhận được ánh mắt ấy nặng nề hơn, đầy sự tò mò và dò xét.

Yeonjun, với dáng vẻ tự tin vốn có, bước tới đứng sát cạnh Beomgyu. Cậu đặt tay lên vai Beomgyu, nhẹ nhàng nhưng lại đầy chiếm hữu, khiến Beomgyu không dám bước lệch khỏi cậu dù chỉ nửa bước.

"Chúng ta đi thôi," Yeonjun nói, giọng vẫn mang nét dịu dàng ma mị, như thể đang an ủi nhưng thực chất lại đang thao túng.

Beomgyu cúi gằm mặt, cố gắng tránh ánh mắt của mọi người xung quanh. Cậu cảm thấy như cả trường đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng điều khiến cậu lo sợ hơn cả là những gì Yeonjun có thể làm nếu cậu không nghe lời.

Trong lớp học, không khí càng trở nên nặng nề hơn. Beomgyu ngồi yên ở bàn của mình, cố gắng che giấu sự bất an. Nhưng ánh mắt của Taehyun, luôn tinh ý và nhạy cảm, không thể không nhận ra sự khác thường ở cậu bạn.

_

_

_

Kang Taehyun là một người trầm tính nhưng luôn khiến người khác bất ngờ bởi trí thông minh xuất sắc của mình. Từ nhỏ, anh đã say mê khoa học và công nghệ, luôn tìm cách cải tiến mọi thứ xung quanh. Chính vì vậy, việc biết được tình trạng đặc biệt của Beomgyu đã khơi gợi sự tò mò và lòng trắc ẩn trong anh. 

"Cậu không nói được, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không thể bày tỏ suy nghĩ của mình," Taehyun nói với nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt lấp lánh niềm đam mê.

 Trong giờ tuần liền, Taehyun dành thời gian ở phòng thí nghiệm nhỏ của mình, nơi anh ngổn ngang các linh kiện điện tử và bảng mạch. Với tất cả sự kiên trì và sáng tạo, anh đã thiết kế một thiết bị đặc biệt dành riêng cho Beomgyu.  

Giờ ra chơi

Sau ba tiết học căng thẳng, giờ ra chơi cuối cùng cũng đến. Lớp học trở nên ồn ào khi các học sinh ùa ra ngoài, nhưng Taehyun lại đứng dậy, bước nhanh về phía bàn Beomgyu.

Beomgyu đang ngồi đó, cẩn thận gấp gọn cuốn sổ tay mà cậu dùng để giao tiếp. Khi Taehyun xuất hiện trước mặt, Beomgyu ngước lên , mặt nhìn có vẻ xanh xao mệt mỏi nhưng nhanh chóng chuyển thành sự thân thiện.

"Beomgyu, tôi có thứ này cho cậu," Taehyun nói, nở một nụ cười nhẹ. Cậu lấy thiết bị từ trong ba lô ra, đặt trước mặt Beomgyu.

"Đây là thiết bị tôi tự chế tạo," Taehyun bắt đầu, giọng nói tràn đầy nhiệt huyết.

 Beomgyu nhìn thiết bị trong sự ngạc nhiên. Cậu nhấc chiếc vòng lên, cảm nhận được bề mặt nhẵn mịn của nó.

 Taehyun mỉm cười, ra ký hiệu để giải thích, "Chiếc vòng này sẽ giúp cậu truyền đạt suy nghĩ của mình bằng cách chuyển đổi tín hiệu từ cử chỉ hoặc ký hiệu thành giọng nói. Cậu không cần phải viết nữa".

Beomgyu tròn mắt nhìn Taehyun, rồi nhìn xuống thiết bị, không giấu được vẻ ngạc nhiên. Cậu ra hiệu hỏi, "Thật sự được sao?". Taehyun gật đầu chắc chắn.

Beomgyu cẩn thận đeo thiết bị lên cổ. Taehyun hướng dẫn cậu cách sử dụng, từ việc kích hoạt thiết bị đến cách ra lệnh bằng cử chỉ.

 Khi Beomgyu thử nghiệm lần đầu, từ ngữ đầu tiên được phát ra từ chiếc vòng, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Cảm ơn."

 Cả lớp đều bất ngờ quay lại nhìn, Beomgyu lần đầu cảm nhận được sự ấm áp từ ánh mắt  của mọi người. Taehyun đứng cạnh cậu, nụ cười tự hào không giấu được trên khuôn mặt. "Từ giờ, cậu có thể nói mọi thứ mà cậu muốn," Taehyun nói khẽ. "Không cần phải e ngại nữa".   Beomgyu cảm động đến mức đôi mắt cậu hơi ướt, nhưng trong lòng tràn đầy biết ơn. 

Taehyun cười tươi, vỗ nhẹ vai Beomgyu. "Thấy chưa? Nó hoạt động rất tốt. Từ giờ, cậu không cần phải phụ thuộc vào cuốn sổ tay nữa."

Beomgyu cảm thấy nghẹn ngào. Cậu nhìn Taehyun, đôi mắt sáng lên như muốn nói hàng ngàn lời cảm kích.

"Không cần phải nói gì cả," Taehyun nói, như thể đọc được suy nghĩ của Beomgyu. "Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi. Hy vọng nó sẽ làm cuộc sống của cậu dễ dàng hơn."

Trong khoảnh khắc đó, một mối liên kết đặc biệt giữa Taehyun và Beomgyu được hình thành, không cần lời nói, chỉ cần sự thấu hiểu và chân thành.

Từ đầu giờ ra chơi, Yeonjun đã để ý thấy Taehyun và Beomgyu ngồi gần nhau hơn . Anh không rõ vì sao, nhưng cảm giác như có một sự thay đổi nào đó. Vốn dĩ là người hay quan sát, Yeonjun nhận ra rằng Beomgyu đang trao đổi và cười nói với Taehyun một cách thoải mái, điều mà trước đây cậu chưa bao giờ làm với anh hay bất kỳ ai.

Nhưng điều khiến Yeonjun cảm thấy khó chịu hơn là ánh mắt thân thiết giữa hai người. Cậu bạn mà anh từng nghĩ là một phần của nhóm, giờ đây lại có một sự kết nối đặc biệt với Taehyun mà không phải ai cũng dễ dàng nhìn thấy.

Yeonjun không thể không nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó. Một phần trong anh cảm thấy ghen tị, một phần lại không thể phủ nhận rằng mình đang lo lắng. Dù sao đi nữa, anh cũng không thể không thừa nhận sự quan tâm mà Taehyun dành cho Beomgyu, và sự thay đổi trong Beomgyu khi cậu ấy có thể giao tiếp dễ dàng hơn nhờ thiết bị của Taehyun. Nhưng cảm giác này khiến Yeonjun khó chịu trong lòng. Anh ta cầm điều khiển, tăng cấp độ rung lên. Beomgyu giật mình, định rên lên một tiếng thì chợt nhận ra rằng giờ cậu có thể nói rồi. Điều này đồng nghĩa với việc mọi người có thể nghe thấy tiếng của mình, cậu lại cắn môi, cố gắng không để cho âm thanh của mình vang ra.

"Nhớ đấy, Beomgyu," Yeonjun thì thầm khi cả lớp đang ồn ào chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. "Cậu là của tôi. Và tôi không thích ai khác xen vào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro