Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7 . H


Ánh mắt của Yeonjun có vẻ không giống thường ngày nữa, nó không còn sự nhẹ nhàng, tinh tế mà Beomgyu đã thấy lúc sáng. Thay vào đó, ánh mắt ấy trở nên mãnh liệt và đầy hàm ý, khiến Beomgyu cảm thấy khó thở.

"Cậu... làm sao vậy?" Beomgyu không kìm được mà hỏi, người hơi run rẩy.

Yeonjun dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Beomgyu, hơi thở trở nên dồn dập. Cậu hơi cúi người về phía Beomgyu, như thể muốn rút ngắn khoảng cách vốn đã rất gần. Nhưng trong ánh mắt của Beomgyu, có sự lo lắng rõ rệt.

Khi Yeonjun chỉ còn cách Beomgyu vài bước, cậu nhận ra ánh mắt của mình không thể nào giữ được bình tĩnh. Lúc đó, Beomgyu lùi lại, tự động tạo khoảng cách giữa hai người.

"Đừng," Beomgyu viết vội vào cuốn sổ, tay hơi run khi đưa lên trước mặt Yeonjun.

Yeonjun nhìn xuống cuốn sổ một lúc, rồi quay lại nhìn Beomgyu, nhưng không trả lời. Cậu chỉ mỉm cười, một nụ cười không rõ ý nghĩa, rồi lại bước tới gần hơn, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài inch.

Beomgyu cảm thấy tim mình đập mạnh hơn. Cậu bắt đầu cảm thấy như đang bị kẹt lại trong không gian nhỏ hẹp này, với Yeonjun như một bóng ma không thể tránh né. Dù cậu đã lùi lại hết mức có thể, Yeonjun vẫn tiếp tục tiến tới, không hề ngừng lại.

"Đừng sợ," Yeonjun nói, giọng của cậu vang lên nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sự năn nỉ không thể chối từ. "Tôi chỉ muốn lại gần cậu thôi mà."

Beomgyu nhìn vào mắt Yeonjun, trong đó là một sự kiên định đến lạnh lùng, như thể cậu ta không hề nghe thấy sự phản kháng từ phía Beomgyu. Ánh mắt ấy không có dấu hiệu nào của sự dừng lại.

"Yeonjun, dừng lại." Beomgyu viết thêm, giọng điệu có chút cứng rắn hơn, nhưng vẫn không thể làm Yeonjun dừng bước. Cậu ta vẫn mỉm cười, nhìn vào Beomgyu một cách mãnh liệt, như thể không nhận ra hoặc cố tình phớt lờ sự lo lắng trong mắt cậu.

Cảm giác sợ hãi dâng lên trong Beomgyu. Cậu không hiểu tại sao Yeonjun lại hành động như vậy, nhưng sự không thoải mái và bất an lại lan rộng trong tâm trí cậu. Cậu vội vàng đứng dậy, lùi lại thêm một bước để cầm xổ viết nhưng  ánh mắt vẫn không rời khỏi Yeonjun.

"Đừng viết nữa, nhìn tôi này," Yeonjun cất giọng, chất giọng trầm ấm nhưng chứa đựng sự chiếm hữu rõ rệt, như thể cậu đang nắm quyền kiểm soát toàn bộ tình huống.

Beomgyu ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to đầy cảnh giác. Tay cậu siết chặt lấy cuốn sổ như thể đó là hàng rào bảo vệ cuối cùng của mình.

Nhưng Yeonjun không dừng lại. Cậu tiến thêm một bước, và Beomgyu theo phản xạ lùi lại. Căn phòng vốn rộng rãi giờ đây dường như nhỏ hẹp lại, khi từng bước tiến của Yeonjun như đẩy Beomgyu vào góc tường.

"Tôi không muốn cậu trốn nữa," Yeonjun nói, ánh mắt sắc bén của cậu khóa chặt vào Beomgyu. Giọng nói của cậu dịu dàng nhưng lại mang theo một áp lực khiến không khí trở nên ngột ngạt.

Beomgyu lùi lại thêm một bước, lưng cậu chạm vào mép bà, hành động ấy vô tình làm rơi cuốn xổ . Hoảng hốt, cậu cúi người xuống định cầm lấy cuốn sổ, cố gắng tìm cách viết điều gì đó để ngăn Yeonjun lại. Nhưng Yeonjun nhanh hơn.

Chỉ trong tích tắc, Yeonjun chộp lấy cuốn sổ trước khi Beomgyu kịp làm gì. Đôi tay Beomgyu khựng lại trong không trung, và cậu ngước lên nhìn Yeonjun với ánh mắt đầy sợ hãi.

Yeonjun nở một nụ cười nhạt, ánh mắt cậu ánh lên sự tự mãn. "Cậu nghĩ cuốn sổ này sẽ cứu được cậu sao?" cậu nói, giọng thấp nhưng đủ để Beomgyu cảm thấy từng lời như đang khắc sâu vào tâm trí mình.

Và trước sự ngỡ ngàng của Beomgyu, Yeonjun lạnh lùng quăng cuốn sổ ra xa. Nó trượt dài trên sàn và dừng lại ở góc phòng, ngoài tầm với của Beomgyu.

"Cậu không cần phải viết gì cả," Yeonjun tiếp tục, bước thêm một bước gần hơn. Beomgyu lại lùi thêm một bước nữa, nhưng giờ đây phía sau cậu chỉ còn là bức tường lạnh lẽo. Tay cậu run rẩy giơ lên, cố gắng ra dấu hiệu để ngăn Yeonjun lại, nhưng Yeonjun không hề bận tâm.

Cậu cúi xuống, gương mặt chỉ cách Beomgyu vài inch. Hơi thở của Yeonjun phả lên má cậu, mang theo một sự ấm áp khó chịu. Beomgyu quay mặt đi, cố gắng tránh ánh mắt của Yeonjun, nhưng đôi mắt ấy vẫn kiên định nhìn thẳng vào cậu.

"Tôi đã bảo rồi," Yeonjun thì thầm, giọng cậu giờ đây mang một chút dịu dàng nhưng cũng đầy chiếm hữu. "Đừng nhìn đi nơi khác. Nhìn tôi... chỉ tôi thôi."

Beomgyu nuốt khan, ánh mắt bất lực hướng về phía cuốn sổ đã nằm xa tầm với. Nhưng Yeonjun, nhận ra điều đó, mỉm cười nửa miệng, tay cậu nhẹ nhàng chạm lên cằm Beomgyu, buộc cậu phải đối diện với mình.

"Không cần đến cuốn sổ đó. Tôi sẽ hiểu cậu... theo cách của tôi."

Yeonjun áp tường Beomgyu , đẩy cậu vào thế khó xử. Beomgyu không biết tại sao Yeonjun - người hội trưởng mà mọi người tin tưởng lại làm hành động như vậy.

Yeonjun nhìn Beomgyu với ánh mắt không mấy đúng đắn cho lắm, đột nhiên cậu ta cởi phăng áo Beomgyu. Beomgyu giật mình, cố gắng dùng kí tự tay để bảo Yeonjun dừng lại. Yeonjun cầm cà vạt của mình mà trói tay Beomgyu lại, không cho cậu cơ hội phản kháng hay giải thích gì.

"Phiền quá, cậu có thể đứng yên và chờ đợi bị ăn thôi được không?" , Yeonjun cất giọng. Beomgyu thật sự sợ hãi khi nghe điều đó, cậu muốn trốn thoát khỏi con người quái dị này nhưng có lẽ đã quá trễ rồi...

"Ồ? Cậu mặc bra à? , Yeonjun vừa hỏi và vừa cởi thứ vướng víu ấy ra.

Choi Beomgyu, người có cơ thể khỏe mạnh cùng hai quả đào to tròn, vì sợ bị mọi người chê cười nên phải mang thêm bra. Nhưng giờ đây, chiếc áo lót ấy lại bị Yeonjun cởi ra, lộ ra hai quả đào căng mịn như  khiêu khích người kia.

hah~ , Beomgyu rên nhẹ 

Yeonjun bắt đầu cắn mút quả đào ấy, làm cho nó đỏ cả lên. Tay cũng không để yên mà vuốt ve phía còn lại. Sau khi làm xong việc đó, Yeonjun mò mẫm phía dưới của người kia. Ngón tay hư hỏng đi vào bên trong Beomgyu làm cậu rên lên vài tiếng. 

"Beomgyu nhạy cảm nhỉ? Bên dưới cậu xiết chặt tay tôi rồi này."

Nghe vậy, Beomgyu còn xiết chặt hơn.

"Thả lỏng đi", Yeonjun nói.

 Thả lỏng thì thả lỏng kiểu gì được trong tình trạng này ??? Beomgyu ấm ức lắm, không biết mình đã làm gì sai mà bị người phía trên hành như này. Nhưng nếu Beomgyu không thả lỏng thì người đau là cậu.

Sau khi thấy người phía dưới thả lỏng, Yeonjun thêm ngón thứ hai vào. Hành động đột ngột ấy khiến Beomgyu run lên. Tay Yeonjun lại tiến sâu hơn rồi, có lẽ anh ta đang tìm kiếm nơi nào đó.

"Đây rồi!", Yeonjun vừa nói mà vừa chọc tay vào nơi ấy.

ahhh~, Beomgyu rên lên, cảm nhận như có một tia xét vừa đánh trúng cậu.

Nơi ấy - chính là điểm G của Beomgyu, chỉ cần 2 ngón tay thì có thể làm cậu rên lên. Cảm thấy đối phương đã làm quen rồi, Choi Yeonjun nhân lúc lỗ nhỏ đang mở rộng thì đút vào ngay.

ha-ha-hahh

Vì Beomgyu bị câm nên chỉ có thể đứng đó mà rên thôi, cậu không thể hét to để cầu cứu hay nói lên tiếng dừng lại để ngăn cản hành động của người kia được. Càng nghĩ vậy, Beomgyu càng ấm ức mà khóc. Yeonjun bị bất ngờ bởi hành động đó, tự nghĩ rằng cậu ta khóc vì đau hoặc vì sướng, càng nghĩ lại càng thấy Beomgyu thú vị mà lại đâm sâu và mãnh liệt hơn. Beomgyu lại khóc to hơn rồi.

Khi thấy người kia sắp ra, Yeonjun cất lên tiếng nói bằng chất giọng đặc :

"Này Beomgyu , chúng ta đặt ra một cuộc cá cược nhé"

Beomgyu vừa rên vừa ngẩn đầu lên nhìn người phía trên.

Yeonjun cất giọng : "Nếu tôi ra trước cậu hoặc ra cùng cậu, tôi sẽ tha cho cậu. Nhưng nếu cậu ra trước tôi..." 

"Thì cậu sẽ bị phạt ~"  Yeonjun ra kí hiệu bằng tay đồng thời thúc nhanh hơn. Tốc độ đột ngột khiến Beomgyu chịu không nổi mà rên lên vài tiếng đứt quãng. Choi Yeonjun nhân cơ hội mà để lại dấu hickey tại xương quai xanh của cậu. Đôi tay cũng không rảnh rỗi mà lại một bên bóp đào, một bên sờ eo người phía dưới. Những kích thích ấy khiến cho Beomgyu chịu không nổi mà ra trước. Yeonjun cười nhếch mép mà thúc mạnh mẽ vào điểm G của cậu.

 Beomgyu vừa mới ra nên độ nhạy cảm x3. Tên hội trưởng kia tất nhiên nhận ra chứ, anh ta lại nhân lúc người kia còn nhạy cảm mà rút vật to ra và đút vào lại thêm mấy lần.

ha-ha-ahhhhh

 Yeonjun ra rồi, cậu ta nhìn vẻ mặt của Beomgyu sau khi bị chơi để xem biểu cảm của cậu mà nói :

"Cậu thua rồi~"



Lần đầu viết H còn bỡ ngỡ nên có gì sai thì cứ nhắc tớ nha😭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro