
Chương 11: Nghi Lễ Của Kẻ Nghiện Nhau (H)
Đêm lại đến
Ánh nến trắng rọi lên tường, nhảy múa trong bóng tối dày đặc. Rèm kéo kín. Căn hộ như tách biệt khỏi thế giới thật.
Seulgi đứng ở cửa, lưng tựa vào vách, tay vẫn còn siết quai cặp.
"Cởi ra"
Jaeyi nói, từ trong bóng tối. Giọng trầm, nhẹ, nhưng có lực. Không gấp, không thô. Một mệnh lệnh như thì thầm vào tâm trí.
Seulgi không nói gì. Cô từ từ tháo cà vạt, mở khuy áo sơ mi, từng cái một, chậm rãi như đang lột bỏ cả nhân cách lớp trưởng mà cô từng giữ chặt. Đến khuy cuối cùng, cô vẫn chưa ngẩng đầu.
Jaeyi bước ra khỏi bóng tối. Cô mặc sơ mi trắng trơn, dài tới đùi, không quần, không áo trong. Mái tóc xoã nhẹ, ánh mắt tối sâu như vực.
Trên tay cô là một dải khăn lụa đen.
"Đưa tay ra."
Seulgi đưa.
Khăn lụa mượt, quấn quanh cổ tay cô, rồi bị kéo ngược về thành giường. Mỗi nút thắt là một nhịp tim nén lại.
"Cậu định làm gì?"
Jaeyi không trả lời. Cô ngồi xuống mép giường, một tay chạm vào má Seulgi, vuốt từ mang tai xuống cổ, rồi tì ngón tay lên mạch đập.
"Nhanh quá."
Seulgi nghiến răng.
"Vì tớ ghét cảm giác bị chờ đợi."
"Không đâu. Là vì cậu đã mong điều này cả ngày."
Jaeyi cúi xuống, hôn nhẹ lên giữa hõm cổ - nơi mạch đập rõ nhất - và cắn.
Seulgi cong người lên, cổ tay căng ra vì bị trói. Một tiếng rên bật ra khỏi môi, dù cô cắn chặt đến bật máu.
Jaeyi cười nhẹ. Cô kéo váy Seulgi lên tận eo, dùng hai tay tách đùi ra, ép chặt xuống giường. Không một lời hỏi han. Không cần xác nhận.
"Ướt rồi."
"Cậu nghĩ tớ không ghê tởm chính mình sao?"
Seulgi thì thầm, mắt mở to, ánh nhìn nhòe đi.
"Tớ biết rõ mình đang bị gì. Nhưng vẫn tới đây. Vẫn... mở chân ra cho cậu."
Jaeyi cởi sơ mi của mình ra, để lộ phần thân trần mịn như cẩm thạch, đường cong nhẹ và đầy quyền lực. Cô cúi xuống, liếm dọc từ rốn Seulgi đến mép quần lót, rồi cắn kéo xuống bằng răng.
"Ghê tởm?"
Cô bật cười, mũi chạm vào da thịt đang run.
"Không. Đây là thuần khiết nhất mà tớ từng thấy ở cậu."
Jaeyi dùng hai ngón tay vén mép ngoài, ngón cái khẽ ấn xuống. Cô không làm chậm. Không dịu dàng. Ngón giữa trượt vào, dứt khoát, sâu. Seulgi cong người, chân co lại, thở hắt như thể bị đâm thẳng vào tim.
"Jaeyi...!"
"Suỵt," Jaeyi thì thầm, môi chạm vào đầu gối Seulgi.
"Lát nữa người ta sẽ nghe thấy."
Ngón tay thứ hai trượt vào. Nhịp đều, xoáy, gập. Mỗi chuyển động như đánh đúng nơi Seulgi không dám gọi tên. Cô giật người, cổ tay trói chặt va vào gỗ phát tiếng "cạch cạch" nhỏ. Càng giãy, khăn càng siết.
Mắt Seulgi nhắm chặt. Miệng bật rên. Nhưng trong đó có thứ gì không phải khoái cảm - mà là giải thoát.
"Tớ ghét cậu."
"Không. Cậu ghét việc yêu tớ theo cách này"
Jaeyi trả lời, rồi chôn môi vào giữa hai đùi Seulgi.
Cái lưỡi nóng và ẩm. Mỗi cú liếm đều như đánh dấu. Mỗi cú hút sâu như cướp đi oxy. Seulgi bật khóc giữa khoái cảm, nước mắt hòa với mồ hôi trên má, miệng thì thầm không thành tiếng:
"Làm nữa đi... đừng dừng lại... làm ơn..."
Jaeyi ngẩng lên, môi bóng ướt, mắt lấp lánh như thủy ngân.
"Cậu không cần cầu xin"
Cô nói, rồi chống tay, đè toàn bộ thân mình lên Seulgi, vẫn để tay bị trói, vẫn giữ chân cô dang rộng.
"Vì tớ là của cậu. Nhưng cậu cũng là của tớ. Không lối thoát."
Họ va chạm thêm lần nữa. Dữ dội hơn. Nhiều hơn. Seulgi lần đầu chủ động kẹp chặt Jaeyi trong mình, khóa hông cô lại như sợ cô biến mất. Mỗi lần dập xuống là một lần hai cơ thể hòa thành một - không tên, không ranh giới, không ai ở trên hay dưới nữa.
Chỉ là nghiện.
Khi cả hai lên đỉnh, Jaeyi bóp chặt cổ Seulgi - vừa đủ để hơi thở nghẹn lại. Không phải để giết, mà để đánh dấu.
"Không ai có thể chạm vào cậu," cô thì thầm.
"Cũng như không ai có thể... cướp cậu khỏi tay tớ"
Seulgi đáp, môi run lên.
Và thế là họ rơi tự do - vào nhau, vào khoái cảm, vào cái nghi lễ lén lút mà không ai có thể biết, càng không ai được phép chen vào.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro