Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

CHƯƠNG 2 

Tin tưởng chính bản thân mình, khả năng của bạn sẽ còn vươn xa hơn

                    

  Khả năng của con người là vô hạn, đừng tự đặt ra giới hạn cho cuộc đời mình. Khả năng của bạn còn lớn hơn rất nhiều so với những gì bạn đạt được bây giờ. Hãy nghĩ cách để khai thác tiềm năng ấy, thành tích trong tương lai sẽ khiến con người bạn hiện tại phải kinh ngạc.

MỘT CÔ GÁI TỈNH LẺ TỐT NGHIỆP CẤP HAI 

Một cô gái tỉnh lẻ tốt nghiệp cấp hai nay thu nhập một năm lên đến hơn triệu tệ

  

Có những thứ người ta nghĩ rất đơn giản, nhưng lại không hề giản đơn chút nào

Trước đây tôi có mua một cái giá treo quần áo nâng lên hạ xuống được. Tám giờ sáng thứ Bảy anh thợ mang đến nhà lắp. Tay nghề anh ấy vô cùng khéo léo, chẳng mấy chốc đã đo xong vị trí, khoảng cách và bắt đầu khoan lỗ. Tôi rất khâm phục, nếu để tôi làm chắc ba ngày cũng không xong.

  Tôi hỏi anh ấy đã làm nghề này bao lâu mà nhanh nhẹn, khéo léo đến thế. Anh nói bắt đầu làm công việc này từ năm 2004 khi mới đặt chân đến Bắc Kinh, tính đến 2016 là đã làm được 12 năm rồi. Rất nhiều người khi mới đến Bắc Kinh đều bắt đầu bằng nghề này, nhưng làm được vài ngày lại nghĩ chẳng kiếm ra tiền nên chạy đi kiếm việc khác. Nhưng anh ấy thì cho rằng công việc này rất hay, thiên về kỹ thuật, không cần dùng quá nhiều sức, chỉ dùng sức cánh tay là chính. Nghề này ít người làm lâu dài, nhưng phải làm lâu mới có kinh nghiệm được. Anh đã gặp nhiều kiểu lắp khác nhau: có loại chất liệu gỗ, có loại treo trần, có loại treo ban công hoặc các kết cấu vật liệu ở cửa sổ. Mỗi không gian khác nhau sẽ có cách lắp khác nhau, vị trí tay cuốn khác nhau, cách kéo sợi thép cũng khác nhau... Nhờ kinh nghiệm, anh ấy chỉ cần nhìn qua đã biết phải làm thế nào. Nhiều thợ trẻ tuổi cứ nghĩ việc này rất đơn giản, nhưng đến nhà khách hàng lại không biết làm thế nào, phải gọi điện cho anh ấy. Cũng có khách hàng nghĩ việc này đơn giản muốn tự mình lắp, cuối cùng loay hoay mấy ngày liền không xong lại gọi điện cho anh. Công việc kỹ thuật là như vậy, đều dựa vào tay nghề và kinh nghiệm. Chỉ khi hiểu sâu về công việc mới có thể kiếm tiền nhờ công việc đó.

                    

  Nói đến kiếm tiền, anh thợ cười cười lộ vẻ ngượng ngùng. Anh ấy đã làm công việc này ở Bắc Kinh bao năm nay, cũng mua được nhà, được xe để con trai lấy vợ. Ở quê anh, con trai 27 tuổi mới kết hôn là muộn lắm rồi, nhưng con trai anh thích đọc sách, nên đành mặc cậu ấy học. Tôi có hỏi giờ con trai anh ấy làm nghề gì, anh cười nói:

"Nó là giáo sư." Tôi nói: "Làm thầy giáo tốt mà, đó là một nghề đáng kính. Công việc, gia đình đều ổn định, thật tốt biết bao." Anh cười: "Vâng, tốt lắm! Giờ tôi ở ngoài chỉ nghĩ về con cái cũng thấy vui và yên lòng. Trong thôn ai cũng nói tôi không cần phải cho con nhiều như thế, nhưng tôi thấy mình làm cha mẹ, tiền kiếm được ai mà không muốn cho con. Con cái nó sống tốt thì cha mẹ mới yên tâm được."

  

Chị mua nhà chưa?

                    

Một lần tôi gặp tai nạn, phải đứng trước cửa hàng 4S đợi người ta đến kéo xe đi. Trong thời gian đợi tôi có nói chuyện với cậu bảo vệ. Đó là một thanh niên chừng 30 tuổi, đầu đội mũ vành, mắt híp, hơi béo và hay cười. Nói chuyện được một lát bỗng dưng cậu ấy hỏi: "Chị mua nhà chưa vậy?" Tôi ngạc nhiên, không biết cậu ấy có ý gì, bèn trả lời: "Tôi mua rồi, sao thế?"

  

  Cậu ấy nói: "Thế chị giỏi nhỉ, tôi cũng mua nhà rồi, ở Thông Châu."

  Lúc nói câu đó, giọng cậu ấy vô cùng kiêu hãnh. Tôi hiểu ra, cậu ấy hỏi tôi mua nhà chưa chỉ để kể chuyện mình mới mua nhà. Cậu ấy nói tiếp: "Tôi đón vợ con lên đây hết, cả nhà sống cùng nhau, vợ ở nhà trông con, còn tôi đi làm kiếm tiền. Tôi thường làm xuyên ca từ sáng đến tối nên không hay về nhà. Đàn ông mà, tôi muốn kiếm thêm chút tiền, chị nghĩ đúng không?"

Cậu ta nói gì đó liến thoắng một hồi tôi cũng không nhớ nữa. Tôi không biết trước đây cậu ấy làm gì, cũng không biết cậu ấy kiếm được bao nhiêu tiền, lại càng không biết cậu ấy mua nhà chỗ nào Thông Châu. Có thể chúng ta sẽ không tin một người bảo vệ có thể mua nổi nhà ở Bắc Kinh, nhưng điều đó có quan trọng gì. Cái chính là họ đã nỗ lực để mang lại cho vợ con một mái nhà yên ổn, hạnh phúc. Điều đó rất đáng tự hào.

  Câu chuyện ở cửa hàng 4S ngày hôm đó khiến tôi thật sự cảm động, cho tới bây giờ vẫn còn nhớ rõ.

  Thật khó tin! Giờ một năm cô ấy kiếm được cả triệu!

  Một lần, Gấu Trúc nói với tôi, anh chàng Đại Vương vốn là bạn học của chúng tôi đang đòi ly hôn vì cảm thấy vợ không quan tâm đến gia đình, không chăm sóc con cái. Tôi ngẩn người không biết nói gì, tui Đại Vương là bạn của chúng tôi nhưng trong chuyện này, chúng tôi không thể bênh được.

  Đại Vương lớn hơn chúng tôi chục tuổi, mỗi tháng kiếm được ba bốn nghìn tệ, suốt ngày phải dựa vào tiếp tế của bố mẹ. Bố mẹ anh ấy thấy con trai điều kiện không tốt, mãi chẳng tìm được vợ, nên đành nhờ người mai mối cho một cô gái ở quê. Cô ấy lên Bắc Kinh và kết hôn với Đại Vương. Sống cùng nhau, thu nhập của Đại Vương lại không cao, nên vợ anh ấy suốt ngày phải chịu sự dòm ngó của bố mẹ chồng. Gần hai năm sau, cô ấy sinh đôi hai đứa con. Con vừa mới sinh xong đã bị bố mẹ chồng giữ rịt, ông bà nghĩ cô ở tỉnh lẻ, không nuôi nổi con.

  Cô con dâu thấy tình cảnh như vậy, liền bán mạng đi làm kiếm tiền. Một cô gái chỉ mới tốt nghiệp cấp II, lần đầu tiên lên thành phố nên không thể dễ dàng kiếm được công việc tốt. Cô bắt đầu bán quần áo, sau khi kiếm được ít tiền thì chuyển sang bán đồ cho người nước ngoài ở đường Tú Thủy. Được một thời gian, cô ấy thấy dịch vụ cho người nước ngoài là mảnh đất màu mỡ có thể kiếm tiền được, nên đã mở một công ty nhỏ chuyên làm thủ tục xin cấp Visa cho người nước ngoài ở Trung Quốc. Tôi cũng không rõ công việc này lắm, chỉ biết cô ấy cũng hay đi Mỹ, rồi dần chuyển sang môi giới nhà hoặc chữa bệnh tại Mỹ...

  Tôi hỏi Gấu Trúc: "Giờ cô ấy định thế nào?" Gấu Trúc nói: "Cô ấy không muốn ly hôn, dù sao cũng là gia đình, có không tốt thì cũng là người một nhà. Mà cô ấy giờ một năm kiếm cả triệu tệ, lại còn trẻ, nếu bỏ nhau thật vẫn có thể lấy chồng khác rồi sinh con cho người ta. Ôi, một cô gái đã có chồng mà một năm vẫn kiếm được hơn triệu tệ, tôi phải trấn tĩnh lại đã."

  Tôi bỗng dưng muốn được gặp người phụ nữ kia, muốn biết những năm qua cô ấy đã phấn đấu ra sao. Chỉ nghĩ đến những khó khăn trong quãng thời gian đó thôi đã đủ khiến người ta phải cảm phục rồi.

  

  Ba người họ, những con người nhỏ bé và bình thường nhất thành phố này, tôi không quen biết cũng chưa từng nghe về quá trình phấn đấu của họ ra sao, nhưng trong dáng vẻ đầy kiêu hãnh của họ ngày hôm nay, đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Họ không học thức cao như chúng ta, gia cảnh không tốt, cũng chẳng có nền móng hay xuất phát điểm gì, đến cả cơ hội oán trách cha mẹ hay xã hội bất công họ cũng không có. Thành quả họ gặt hái được có thể trong mắt chung ta là rất nhỏ bé nhưng với tôi nó thật sự đáng khâm phục.

  Họ không sáng chói như những người thành công hay xuất hiện trên tạp chí, truyền hình, cũng chẳng nhiều tiền nhiều quyền như ai kia, nhưng họ đáng được mọi người tôn trọng. Không phải vì họ kiếm được tiền, mua được nhà, được xe... mà chính vì sự âm thầm nỗ lực và dáng vẻ lạc quan của họ. Họ cố gắng phấn đấu vì chính bản thân mình, vì gia đình và con cái. Họ luôn tràn đầy niềm tin vào cuộc sống, nhiệt huyết hết mình, truyền cảm hứng cho rất nhiều người.

  

  Sống trong thế giới đầy rẫy đam mê vật chất, quen thói "nhìn người sang bắt quàng làm họ", đôi lúc bạn sẽ cảm thấy có những người dù mặc quần áo gì, đeo túi gì, trang điểm thế nào, học thức ra sao cũng luôn khiến bạn nể phục, muốn kết giao. Bởi câu chuyện cuộc đời họ rất chân thật, để lại cho bạn ấn tượng không thể nào quên.

CÓ MỘT LOẠI NGƯỜI, TRÁNH CÀNG XA BẠN CÀNG ĐÁNG GIÁ 

Chồng tôi là nhà thiết kế, thời gian trước khi sửa sang lại nhà cửa, anh ấy có hỏi ý kiến tôi nhưng tôi là người không đặc biệt thích phong cách nào, cái gì cũng muốn. Để dung hòa hết mọi thứ tôi muốn mà lại còn phải đẹp, không dễ dàng với chồng tôi chút nào.

  

  Một ngày, chồng tôi hớn hở khoe: "Cuối cùng anh đã biết em muốn phong cách như thế nào rồ! Em không nói nhưng chính sự kén chọn của em đã giúp anh mở ra một cánh cửa, biết được phong cách hoàn toàn mới."

  

  Câu nói ấy khiến tôi nhớ lại một chuyện từ hồi còn đi thực tập.

  

  Hồi đó tôi có gặp khách hàng là một phu nhân người Hong Kong khó tính, hà khắc, thậm chí còn hơi điên.

  

  Công việc của tôi khi ấy là viết bài cho tạp chí MOOK, mỗi tháng một lần. Tôi chưa từng làm công việc này bao giờ, lại càng không biết MOOK như thế nào. Gu thẩm mỹ của người Hong Kong tôi không rõ, nội dung của nó tôi càng chẳng hiểu. Mỗi tháng tôi mất đúng 20 ngày để làm việc này (đúng, một tháng đi làm 20 ngày)

  Tháng nào cũng vậy, thời gian khiến tôi cảm thấy suy sụp nhất chính là mấy ngày trước khi giao bản thảo. Tôi luôn cảm thấy mình đã làm rất tốt theo yêu cầu đặt ra, nhưng lần nào bà ấy cũng tìm ra được lỗi mới. Nếu không phải thay đổi về chữ thì là màu sắc không hòa hợp, tôi cứ sửa xong lỗi này lại nhảy ra lỗi mới, điều đó khiến tôi thật sự bất lực! Cứ hết tháng này sang tháng khác, thái độ của bà ấy vẫn không tốt hơn, nhiều lần bà ấy còn quát ầm lên trong điện thoại: "Đây là chuyên nghiệp! Chuyên nghiệp! Các cô đừng có tùy tiện làm việc qua quýt với tôi, mai có thể sẽ qua quýt với người khác, cả đời các cô đều sẽ tùy tiện như thế!"

  

  Có lúc ông chủ sợ tôi không chịu nổi còn cầm điện thoại nghe mắng chung. Mỗi lần như vậy tôi đều nằm bò ra bàn không còn chút sức lực nào, mắt nhìn chăm chăm vào điện thoại nghĩ: "Viết bài cho MOOK mà cũng liên quan đến cả đời người, sao bà ấy chưa nghỉ hưu đi nhỉ!"

                    

  Nhưng lâu dần tôi nhận ra tôi không còn buồn như thế nữa, càng ngày tôi càng ít bị phê bình. Tôi đã nắm được cách viết nội dung, phối màu cũng như các yêu cầu chi tiết của MOOK. Về cơ bản mỗi lần giao bản thảo, tôi chỉ cần sửa một hai chỗ đã được thông qua, không còn phải nghe mắng nữa.

 

  Sau khi không làm dự án đó nữa, tôi mới nhận ra nhờ sự khó tính của bà ấy mà tôi tiến bộ rất nhiều, tự bản thân tôi cũng hà khắc hơn với chính mình.

 

                    

    Trong công việc hay trong cuộc sống, chúng ta thường trách khách hàng khắt khe, chê họ là kẻ ngốc. Hồi còn đi làm, tôi cũng luôn cảm thấy bản thân viết rất hay, bản thân mình đọc còn thấy cảm động thế mà khách hàng lại không hiểu. Tại sao họ lại nghĩ tôi đi sai hướng? Sao họ lại xóa phần tôi cho là hay nhất?

  

                    

  Sau này xem lại các tài liệu liên quan tôi mới phát hiện ra, những thứ khách hàng sửa bám sát chủ đề, logic và xuôi hơn tôi viết. Bài viết sau khi được sửa đều hay hơn trước cả trăm lần. Thế mà lúc đầu tôi vừa sửa vừa chửi, vừa tăng ca vừa bực tức, cứ nghĩ khách hàng mở mồm là đề xuất này nọ, không quan tâm xem tôi tăng ca mệt thế nào, bực tức khó chịu ra sao?

  

                    

  Nhưng cũng chính trong thời gian này tôi dần tiến bộ, dù bản thân không nhận ra tôi có thể làm tốt được như thế.

  Trong cuộc đời sẽ có nhiều lúc chúng ta bị người khác dồn ép, như điểm thi không cao, đàn chưa được hay, Powerpoint trình bày không đẹp... Đó không phải là vì chúng ta làm không tốt, mà do lười biếng không muốn sửa cho tốt hơn thôi.

  

  Dù hiện tại vẫn có một số khách hàng khó tính hay yêu cầu này nọ, nhưng tôi đã học được rằng, khi khách hàng có ý kiến khác, ta cần suy nghĩ kỹ xem, lời nói của họ có hợp lý không, khác với suy nghĩ của mình như thế nào. Phải bước ra khỏi thế giới nhỏ của mình, đứng ở góc đọ khách quan để xem xét tại sao khách hàng lại đưa ra yêu cầu như vậy? Mỗi lần như thế, tôi đều nhận ra bản thân mình chưa thực sự chu đáo, vẫn là khách hàng "lợi hại" hơn rất nhiều.

  Tôi vẫn luôn nhớ vị phu nhân năm nào và thầm cảm ơn bà. Chính bà đã giúp tôi từ một người luôn cho mình là giỏi biết điểm yếu của mình ở đâu và dần tiến bộ hơn. Bà cũng giúp tôi hiểu được, cầu toàn là đòn bẩy giúp mỗi người tiến bộ hơn, ép họ đến giới hạn chính họ cũng chưa bao giờ nghĩ đến.

  

  Thời gian trôi qua, tôi cũng trở thành một phu nhân khó tính, dồn ép người xung quanh đến phát điên, một số liệu nhỏ, màu sắc, ô bảng hay văn bản word, chỉ cần không vừa ý tôi đều yêu cầu sửa đi sửa lại. Cũng có lúc tôi cảm thấy bản thân mình quá hà khắc, nhưng khi đọc được các tác phẩm tinh tế, thấy đồng nghiệp ngày càng gặt hái được nhiều thành quả, tôi cảm thấy sự hà khắc của mình không phải vô nghĩa. Chúng ta không thể biến chính mình thành những kẻ tùy tiện được.

  

                    

  Mỗi thử thách trong đời, người khác nghĩ là ganh đua, nhưng lại mang đến cho bạn cơ hội để hoàn thiện bản thân. Tôi đã nhận ra điều đó và tận dụng để giúp bản thân mình trở nên tốt đẹp hơn. Tôi sẽ không oán trách người khác ngố nghếch, hay than phiền họ không thấy được cái đẹp ở tôi. Bởi thật ra kẻ ngốc nhất ở đây lại là chính mình.

  

  Không ai góp ý cho bạn mới là điều đáng sợ nhất.

KHÔNG HIỂU ĐIỀU NÀY BẠN MÃI MÃI CHỈ LÀ KẺ ĐI BÁN SỨC KIẾM SỐNG MÀ THÔI 

  Bạn tôi hay phàn nàn cô trợ lý mới tuyển khiến anh ấy chỉ muốn cho nghỉ việc, làm việc rất thụ động, bảo gì làm nấy, nói một biết một, thậm chí ngay cả một còn không biết cặn kẽ. Đặt phòng khách sạn thì thường xuyên đứng giữa sảnh khách sạn rồi mới phát hiện ra không đặt được, đặt vé máy bay thì đến sân bay mới biết không quét được vé. Thật sự không biết tại sao năng lực lại kém như vậy.

  

  Tôi cũng từng làm trợ lý, hồi ấy tôi đã được chứng kiến câu chuyện mua khoai tây như thế này:

  

  Trương Tam và Lý Tứ làm chung một cửa hàng, mức lương như nhau. Sau một thời gian, Trương Tam liên tục được thăng chức còn Lý Tứ vẫn dậm chân tại chỗ. Lý Tứ nghĩ hoài không ra, sao ông chủ lại nhất bên khinh như vậy?

  Một hôm ông chủ bảo Lý Tứ: "Lý Tứ, cậu ra chợ xem sáng nay người ta có bán khoai tây không?" Một lát sau, Lý Tứ trở về báo lại: "Chỉ có một người nông dân kéo một chiếc xe đến bán thôi."

  

                    

  "Có nhiều không?" Ông chủ lại hỏi

                    

  Lý Tứ không để ý nên vội vàng chạy ra chợ, sau đó quay lại báo cáo:

  

                    

  "Tổng cộng 40 bao khoai tây tất cả ạ."

  

                    

  "Giá thế nào?"

  

                    

  "Nãy ông không bảo tôi hỏi giá cả." Lý Tứ ấm ức trình bày.

  

                    

  Ông chủ lại gọi Trương Tam đến: "Trương Tam, cậu chạy ra chợ xem sáng nay có ai bán khoai tây không?"

  

  Trương Tam nhanh chóng từ chợ quay về, báo cáo một lèo với ông chủ: "Hôm nay ở chỉ có một ông nông dân bán khoai thôi, tất cả có 40 bao, giá khoảng hai đồng rưỡi nửa cân. Tôi xem qua rồi, chất lượng khoai khá tốt, giá cũng rẻ, nên có lấy luôn một củ về đây cho ông xem thử."

  

                     

  Trương Tam vừa nói vừa lấy khoai đưa ông chủ: "Tôi nghĩ khoai tây rẻ thế này mình bán có thể kiếm được, theo lượng tiêu thụ trước giờ của chúng ta, 40 túi khoai một tuần là hết. Nếu chúng ta mua hết sẽ được giá rẻ, vì thế tôi đã đưa ông nông dân đó về đây, ông ấy đang ngoài cửa đợi ông trả lời."

  

                    

  Hồi còn làm trợ lý, ngày nào tôi cũng nơm nớp lo lắng. Ông chủ là sếp lớn, chỉ sợ có chỗ nào mình suy nghĩ chưa cẩn thận, lại phiền sếp chỉ bảo thêm. Yêu cầu tôi đặt ra cho chính mình là không bao giờ được nói với sếp: "Ông không nói nên tôi không làm." Nghe thì có vẻ bản thân nói có lý, nhưng thật ra là mình làm không hết chức trách. Ai cũng nói trợ lý là một cương vị nhỏ, có phần giống với thư ký, nhưng một trợ lý giỏi giang ở công ty khách hàng đã giúp tôi thay đổi hoàn toàn cách nhìn về công việc này.

  

                    

  Trong buổi họp đầu tiên với khách hàng, ông chủ bên ấy chỉ ngồi im không nói lời nào, hầu hết là trợ lý tiếp chuyện chúng tôi. Cô ấy hiểu rõ ý định của sếp mình đến nỗi những gì cô ấy nói đều là điều ông chủ cô ấy muốn nói và muốn làm. Giữa cuộc họp ông chủ có nói hai ba câu nhưng không được chính xác cho lắm nên cô trợ lý phải sửa lại. Ông ấy cười gượng nhưng vô cùng kiêu hãnh nói: "Những gì trợ lý tôi nói mới chuẩn nhé."

  

  Ai cũng biết trợ lý giỏi là người đại diện phát ngôn cho ông chủ, nhưng không ngờ trên đời lại có người đến mức này.

  

  Sau này khi đã thân quen với cô trợ lý ấy tôi có hỏi: "Sao cô lại giỏi vậy?"

  

  Cô ấy nói: "Lúc mới vào làm, lương của tôi chỉ 4000 tệ một tháng. Một lần sếp không dặn tôi phải làm gì nhưng lại trách tôi không làm, vì thế tôi quyết định xin nghỉ việc. Sếp cứ suốt ngày giục việc, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, khó chịu. Lúc ấy sếp tôi có nói, lương của trợ lý có thể cao ngoài sức tưởng tượng, có tăng lương gấp mười lần bây giờ cũng không thành vấn đề, nhưng trước hết phải làm tốt đã. Như trợ lý giám đốc công ty kế bên, cô ấy đã làm trợ lý được 10 năm rồi.

  

  Tôi đã quan sát rất lâu, còn thường xuyên mời chị trợ lý ấy đi ăn để học hỏi, bí quyết của chị ấy chỉ vẻn vẹn một từ - chủ động.

  

  Chủ động suy nghĩ, làm trước khi sếp yêu cầu sẽ giúp bản thân nắm quyền chủ động, tâm trạng cũng tốt lên, công việc lại nhẹ nhàng, không mệt mỏi nữa. Bên cạnh đó sếp cũng sẽ tín nhiệm mình hơn rất nhiều."

  

  Tôi nhận ra chủ động không chỉ là hành động mà còn là phương thức tư duy, đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa người làm thuê và ông chủ. Rất nhiều người luôn đợi ông chủ giục mới làm, không giục không làm. Người như thế sẽ không thể có cái nhìn bao quát, mãi mãi chỉ đi làm thuê với mức lương rẻ mạt mà thôi. Bởi vì họ luôn suy nghĩ chỉ là người làm thuê cần gì chăm chỉ. Thực tế, chúng ta nên kinh doanh, quản lý chính bản thân mình như ông chủ kinh doanh công ty vậy. Hãy tự đưa mình lên vị trí cao, đừng đợi đến ngày rồi đòi ông chủ thăng chức tăng lương. Chẳng có lý nào ông chủ phải ngày ngày kiếm tiền tiền trên núi đao biển lửa còn bạn lại yên vị nằm nhà đếm tiền.

  

  Nhiều người nghĩ công ty là của ông chủ vì ông ấy kiếm được nhiều tiền, còn bản thân mình chỉ kiếm được mấy đồng lẻ, không thể lấy tiền của người bán bắp cải để lo cho người bán bột mì được, vậy chỉ có bản thân mình chịu thiệt.

 

  Nếu bạn luôn tính toán thiệt hơn trong công việc, người thiệt thòi không phải là ông chủ, họ chỉ cần thay người khác là xong, người thiệt thòi nhất chính là bạn. Đừng chỉ biết chấp nhặt với ông chủ, bạn sẽ mãi mãi chỉ là kẻ đi làm thuê rẻ mạt nhất, vất vả, mệt mỏi nhất.

  

  Có người từng nói với tôi: "Sếp tôi chẳng biết gì ngoài chỉ tay năm ngón! Sao tôi phải làm thuê cho một người như vậy?"

  

  Dù ông chủ của bạn là người như thế nào, bạn cũng phải làm việc vì chính bạn. Nếu ông chủ của bạn chẳng biết gì còn bạn biết tuốt, sao bạn không phải là ông chủ? Nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự ông chủ không giỏi bằng bạn vậy chẳng phải ông ấy sẽ không thể tách khỏi bạn sao, đây cũng là chuyện tốt mà.

  

  Công việc lương tháng 4 nghìn và lương tháng 40 nghìn có khác nhau không? Thật ra khác nhau không nhiều, chỉ là công việc lương tháng 40 nghìn tốn nhiều chất xám hơn, làm nhiều hơn chút thôi. Nếu ngay cả điều này bạn cũng không nghĩ thông, không làm được, thì đến 4 nghìn bạn cũng khó kiếm. Quy luật tự nhiên sẽ đào thải bạn.

NỖ LỰC CHƯA CHẮC ĐÃ GIÚP BẠN THÀNH CÔNG 

Nỗ lực chưa chắc đã giúp bạn thành công. Phương thức tư duy mới quyết định số phận của bạn

  

  Tôi thường nhận được nhiều câu hỏi na ná nhau, đại ý là: Có những người cảm thấy bản thân mình rất cố gắng, làm việc siêng năng, không bao giờ đến muộn, hết giờ làm thì đọc sách, tập thể dục, viết lách không thiếu việc gì, nhưng bản thân lại không có chút thành quả nào, công việc cũng chẳng tiến triển. Không phải cứ kiên trì nỗ lực thì sẽ thành công sao?

  

  Trước đây tôi cũng từng nghĩ chỉ cần nỗ lực thì chắc chắn sẽ thành công. Nhưng tuổi càng cao, nhìn thấy nhiều người nhiều việc, tôi mới hiểu ra rằng nỗ lực chưa chắc đã giúp bạn thành công, phương thức tư duy mới quyết định số phận của bạn. Thường có câu: "Thái độ quyết định hành vi, hành vi quyết định kết quả", thái độ chính là phương thức tư duy quan trọng nhất. Cách suy nghĩ của người trưởng thành trực tiếp quyết định hướng đi tương lai, chứ không phải bạn đã cày bao nhiêu đêm, chịu đựng bao nhiêu khổ sở.

ANH TA CHẲNG CÓ TÀI CÁN GÌ, DỰA VÀO ĐÂU MÀ LÀM LÃNH ĐẠO? 

Có một thời gian, nhóm của tôi thay lãnh đạo mới. Người này luôn đẩy hết vấn đề của khách hàng cho chúng tôi, lại chẳng bao giờ chịu tăng ca. Mỗi lần anh ta vô trách nhiệm đẩy hết vấn đề nan giải cho tôi, tôi lại chán nản phàn nàn với đồng nghiệp: "Nếu những vấn đề quan trọng chúng ta đều xử lý hết thì cần lãnh đạo làm gì? Mọi công lao đều thuộc về anh ta, trong khi người ngày đêm vất vả lại là chúng ta, sao bất công như vậy?"

  

  Ngoài dự liệu của tôi, người em đồng nghiệp lại bình tĩnh nói: "Thứ nhất, lãnh đạo càng như vậy càng tạo cơ hội cho chúng ta rèn luyện bản thân. Lãnh đạo quá giỏi chẳng phải chúng ta chỉ có thể làm những việc linh tinh sao? Thứ hai, chị có than trách cũng không tác dụng gì. Nếu chị không vừa ý chỉ có hai con đường, một lạ nghỉ việc, hai là nhẫn nhịn. Nhưng ra đi có chắc sẽ gặp được lãnh đạo tốt hơn không? Thứ ba, để lên vị trí ấy, anh ấy hẳn phải có điểm nào đó hơn người, chỉ là chúng ta không nhìn thấy thôi. Chúng ta không vừa lòng thì có thể được thăng chức tăng lương sao? Hay năng lực bản thân sẽ được nâng cao? Không hề, ngược lại chúng ta nên trau dồi bản thân, học hỏi lãnh đạo, đó mới là việc đúng đắn."

                    

  Câu nào em ấy nói cũng đều có lý cả. Đúng là năng lực của lãnh đạo mới không cao, nhưng rất biết quan tâm đời sống cấp dưới, ai đau ốm đều ân cần hỏi han. Anh ta lại có khả năng kết nối khách hàng, rất nhiều người giờ không còn hợp tác nhưng vẫn thường xuyên nhắc với chúng tôi về anh ấy. Lãnh đạo mới cũng là người dễ gần, thường dẫn chúng tôi ra ngoài ăn chơi giải trí sau giờ làm. Trước kia, chúng tôi luôn nghĩ, vì năng lực kém nên anh ấy mới nịnh nọt nhân viên làm việc cho mình, giờ nghĩ lại đúng là bản thân đã quá nông cạn.

  

  Bởi vậy nhiều người trong chúng ta thoạt nhìn có vẻ rất năng lực, ngày ngày tăng ca, làm việc mệt bã cả người, nhưng tư duy lại dậm chân tại chỗ, lúc nào cũng oán trách, tự coi mình là trung tâm vũ trụ. Họ nỗ lực nhưng đi kèm bực dọc và tự kiêu, không bao giờ nhìn thấy ưu điểm của người khác, lại càng không thể lấy ngắn nuôi dài.

JACK MA KHÔNG XUẤT THÂN TỪ NGÔI TRƯỜNG DANH TIẾNG... 

Jack Ma không xuất thân từ ngôi trường danh tiếng, chẳng phải vẫn là một trong những người giàu có nhất trên thế giới sao?

  

    Tôi từng viết một bài báo: "Sự khác biệt giữa trường nổi tiếng và trường vô danh ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời chúng ta". Một vài người đã để lại bình luận: "Học trường tốt có tác dụng gì? Jack Ma không xuất thân từ trường danh tiếng nhưng vẫn rất thành công đấy thôi."

  

  Lần khác tôi viết: "Phụ nữ nhất định phải nỗ lực nâng cao bản thân, độc lập kinh tế, muốn tìm người đàn ông như thế nào thì bản thân phải đạt đến trình độ đó", liền có người phản bác: "Ai nói phụ nữ nhất định phải có kiến thức và độc lập kinh tế? Cô X hàng xóm của tôi thu nhập còn thấp hơn tôi nhưng vẫn lẫy được chồng gia đình danh giá đấy thôi. Sao chị biết tôi không thể như vậy?"

  

 Đọc những lời bình như vậy, tôi chỉ nghĩ: "Được chứ! Các cô đều có thể, không những trở thành người giàu có, lấy chồng hào môn, mà còn lên cả trời."

  Jack Ma không tốt nghiệp trường danh tiếng, nhưng ông ấy có những phẩm chất ưu tú như ý chí hơn người, kiên trì không mệt mỏi... Còn bạn, không học hành, không kỹ năng, bạn còn có gì nữa?

  

  Hàng xóm của bạn không có gì vẫn lấy được chồng gia đình giàu có, sao bạn chắc chắn cô ấy không có điểm nào hơn người? Biết đâu cô ấy từng cứu mạng bố mẹ chồng thì sao?

  

  Có những lúc bạn chưa cố gắng nhưng đã bắt đầu ảo tưởng, áp đặt những hình ảnh cực đoan cho mọi người xung quanh để tôn lên năng lực yếu kém của mình. Chỉ cần có người ra đường mua vé số trúng giải độc đắc hay gặp tiếng sét ái tình với anh chàng nhà giàu nào đó, hoặc giả có người học hành lông bông nhưng vẫn trở thành phú hào địa chủ, bạn lập tức tin rằng, dù mình có tồi tệ thế nào cũng sẽ gặp được may mắn, rồi bắt đầu mơ tưởng hão huyền về một cuộc đời tươi đẹp.

  Bạn chỉ nhìn thấy bề nổi của sự việc, còn những cốt lõi như ưu điểm, phẩm chất, tinh thần của người khác bạn coi như vô hình. Thậm chí việc bạn và họ khác nhau thế nào, bạn cũng nhắm mắt coi như không thấy.

  

  Bạn chỉ biết nhìn vào sự giàu có của người khác mà không thấy những cố gắng, nỗ lực và tư duy của họ. Bạn luôn muốn làm những việc lớn nhưng không biết nắm lấy cơ hội, cho rằng xã hội không công bằng. Bạn chỉ nhìn vào bề nổi của sự việc đã bắt đầu mơ tưởng về cuộc đời tốt đẹp phía trước.

  

NẾU BẠN CỨ CỐ CHẤP NHƯ VẬY TRONG VIỆC CÓ LẼ ĐÃ SỚM TRỞ THÀNH CEO RỒI 

Gần đây tôi nhận được bốn, năm bức thư cảm ơn từ các bạn được tôi giới thiệu một trang web học tiếng Anh. Nhờ đó, trình độ của họ nhanh chóng được cải thiện, có thêm nhiều cơ hội trong công việc.

  

  Tôi đã học trên web đó một năm, cảm thấy cách học đơn giản mà hiệu quả, chi phí lại ít, nên đã giới thiệu cho mọi người trên Weibo. Nhưng mỗi lần như thế, luôn có người nói tôi đang "quảng cáo" hoặc bóng gió: "Thiếu tiền đến thế cơ?" ,  "Họ trả bạn bao nhiêu tiền?" , "Trang web này cũng thu tiền sao?"

  

  Những câu nói tưởng chừng như vô thưởng vô phạt ấy lại khiến tôi sốc vô cùng. Đây không phải minh chứng rõ ràng cho việc phương thức tư duy khác nhau mang lại kết quả khác nhau sao? Trong khi đó lại có những người ghi chép hết các tài liệu học tập rồi tự mình nghiên cứu cái nào phù hợp thì lặng lẽ kiên trì theo đuổi, sau vài tháng bản thân có sự tiến bộ rõ rệt. Tôi có biết một nữ sinh, mỗi buổi học 25 phút đều ghi chép tỉ mỉ, hôm nay thầy giáo nói gì, mình đã nói sai chỗ nào, sửa ra sao... Mỗi lần học xong đều gửi lên Weibo và tag tôi vào để tôi nhìn thấy sự tiến bộ của cô ấy. Tuy ít khi trả lời, nhưng tôi rất cảm động trước sự chăm chỉ của cô ấy. Những người như vậy, muốn học không tốt cũng khó.

  

  Có người hỏi tôi: "Chị thường nói phải tự đầu tư cho chính mình, tham gia các buổi đào tạo, chị tìm những lớp ấy ở đâu?"

  

  Tôi liệt kê vài địa chỉ tôi biết, mấy ngày sau có người hỏi lại tôi: "Những chỗ chị nói đều thu ohus mà tôi lại nghèo, không có chỗ nào miễn phí à?" Cũng có người đến đăng ký học được mấy buổi liền nói với tôi: "Chị giới thiệu kiểu gì thế? Dịch vụ chăm sóc khách hàng không kiên nhẫn chút nào, hết giờ là tan ca, vấn đề của tôi còn chưa xử lý xong mà không tăng ca à?"

  

                     

  Luôn có một số người:

  

  Không bao giờ tận dụng cơ hội học tập, mở mồm ra là đòi miễn phí.

  

  Tư tưởng bảo thủ, thấy điều gì mới lạ đều nghĩ đang lừa tiền.

  Chỉ cần miễn phí là bất chấp, mặc định dịch vụ miễn phư như dịch vụ trả tiền, dùng dịch vụ trả tiền như mình là khách siêu VIP.

  

  Nộp tý tiền thì coi mình là thượng đế, có thể khiến cả thế giới vây quanh.

  

  Nếu bạn cứ cố chấp như vậy trong công việc, có lẽ đã sớm trở thành CEO rồi.

  

  Hồi còn đi học có những người rất nỗ lực, ngày nào cũng học đến tối tăm mặt mũi, nhưng thành tích vẫn chẳng đâu vào đâu. Lại có người chấp bạn làm mười bài mình mới làm một bài, ngày ngày chơi bóng rổ nhưng thi vẫn đứng thứ nhất. Trước kia tôi cứ cho rằng những người như vậy thông minh sẵn có, sau mới hiểu họ là người biết cách tư duy, mà tư duy thì không thể chỉ thức thâu đêm suốt sáng là có được. Cùng học một thầy, cùng ngồi một lớp nhưng cách tư duy khác nhau sẽ dẫn đến kết quả khác biệt rõ rệt.

  

  Tại sao trong xã hội luôn có một số người nổi bật, còn những người khác lại rất bình thường? Lẽ nào vì họ chưa đủ nỗ lực?

  

  Theo quan điểm của tôi, tư duy, nhận thức và tầm nhìn sẽ quyết định hướng đi của mỗi người trong xã hội. Chúng ta nỗ lực đi làm kiếm tiền, không chỉ vì muốn trở thành người giàu có, mua được nhà, được xe, ăn uống vui chơi thoải mái ;  quan trọng hơn chúng ta có thể mở rộng tầm mắt và nhận thức của bản thân. Con người biết cố gắng là bởi trong lòng họ có ham muốn lớn lao về những điều tốt đẹp. Một người có nhận thức mới biết cách tư duy, có khát vọng mới cam tâm tình nguyện phấn đấu nỗ lực.

 

  Bề ngoài có vẻ bạn đang rất cố gắng, nhưng thực tế nhận thức và tầm nhìn của bạn chỉ là vùng trời nhỏ bé trên đầu bạn, người khiến bạn cảm động là chính bản thân bạn. Bạn cố gắng tìm kiếm lối đi tắt giúp mình nhanh chóng thành công, bạn muốn vất vả một lần rồi cả đời nhàn nhã, nhưng bạn chẳng bao giờ chuyên tâm làm việc gì được một tiếng đồng hồ. Ngày nào bạn cũng gào thét phải nỗ lực, nhưng mới chỉ làm một chút bạn đã lo mình không làm nổi, vậy mà bạn luôn coi thường sự nỗ lực của người khác. Bạn thấy người khác thành công, bạn nghĩ người ta có xuất thân đặc biệt hoặc cha nuôi bí mật nào đó... nói chung là không phải dựa vào sức mình. Ngày nào bạn cũng nỗ lực, nhưng không chịu dừng lại để quan sát và tìm hiểu phương pháp của người khác.

  

                    

  Tôi từng đọc nhận xét của một cô giáo như sau: "Nhìn thấy được thì gọi là khoảng cách, nhìn không thấy càng gọi là khoảng cách; ý thức được thì là khoảng cách, ý thức không được cũng là khoảng cách. Những thứ không nhìn thấy, không ý thức được chính là sự khác biệt trong tư duy."

             

SỰ KHÁC BIỆT LỚN NHẤT GIỮA BẠN VÀ NHỮNG NGƯỜI TÀI GIỎI HÓA

RA LÀ... 

Luôn có người hỏi tôi: "Chị Tinh, bài biết của chị nhắc đến nhiều người giỏi thế, chị có thể cho em Weibo hay số Wechat của họ để em học hỏi chút không?" , "Chị Tinh, bao nhiêu người tài chị nhắc đến họ học thế nào vậy? Chị có thể hỏi họ giúp em phương pháp và tài liệu học được không?"

  

                    

  Xin lỗi cho tôi được nói thẳng, đúng là họ có rất nhiều tài liệu, nhưng bạn có lấy cũng chẳng tác dụng gì, bạn có đọc mười lần cũng không ích gì, bởi sự khác biệt giữa bạn và họ không phải ở tài liệu học, không phải bạn cứ làm giống họ là được. Điểm khác biệt cốt lõi ở đây chính là tinh thần, thái độ sống và học tập. Nội tại của mỗi người sẽ quyết định thành tích đạt được, chứ không phải chỉ do đọc một cuốn sách hay áp dụng phương pháp học tập nào.

  

  

                    

  Tôi đã nghiên cứu vấn đề này từ lâu. Ban đầu tôi còn thường xuyên tìm gặp những người tài giỏi trong nhiều lĩnh vực khác nhau để được họ tư vấn phương pháp. Nhưng lâu dần tôi phát hiện, phương pháp không phải vấn đề, mấu chốt ở đây là nghị lực của mỗi người. Nếu không thể kiên trì, nhẫn nại, lạc quan, dũng cảm thì có làm gì cũng không đạt được thành tựu, ngược lại còn chìm đắm trong cảm giác hối hận và thất bại.

  

  Tôi sẽ ví dụ từ việc học tiếng Anh.

  Tôi có một người bạn tên là Kaola Tiểu Vũ, trước làm trưởng nhóm phụ đề phim ở Garden of Eden, cô ấy đã từng tham gia làm phụ đề nhiều bộ phim như: Prison Break, The Pusuit of Happiness, Mr. Bean's Holiday, Pirates of Caribbean 3, The Bucket

List...

   

  Hồi cấp 3, tiếng Anh của cô ấy rất kém, đến lúc vào đại học mới vùi đầu học hành và thi được học vị Thạc sĩ chuyên ngành công tác xã hội của trường Đại học Washington ở St. Louis, chuyên môn hiện nay của cô ấy là trị liệu, tư vấn tâm lý lâm sàng và sức khỏe bệnh thần kinh. Cô ấy đã xuất bản hai cuốn sách best seller. Hiện giờ cô ấy đã kết hôn và có con. Bao năm phấn đấu, hai vợ chồng đã mua được một ngôi nhà khang trang, cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

  

  Rất nhiều người đã hỏi cô ấy cách học tiếng Anh, tôi cũng từng nghĩ chắc chắn cô ấy phải có phương pháp đặc biệt nào đó. Bao nhiêu người học tiếng Anh suốt nhiều năm trời như vậy, nhưng chỉ có cô ấy nói lưu loát như tiếng mẹ đẻ, còn chúng tôi thì không. Sau đó tôi có tìm đọc cuốn sách đầu tiên của cô ấy và biết được phương pháp cô ấy học tiếng Anh. Chẳng có lối đi tắt nào cả, đều nhờ ham học và khổ luyện mà thành. Ví dụ, để nhớ từ đơn, lúc nào cô ấy cũng mang theo bên người sách tự vựng học mọi lúc mọi nơi, thậm chí khi xếp hàng lấy cơm trong nhà ăn cô ấy cũng giở sách ra đọc đi đọc lại cho nhớ. Để luyện khả năng nghe, buổi sáng chưa đến 6 giờ cô ấy đã dậy, mang máy ra ngoài hành lang nghe VOV. Cô ấy không ngừng nhắc nhở bản thân phải kiên trì, bởi tiếng Anh là một loại năng lực, mà năng lực nào cũng cần rèn luyện lâu dài mới có nền tảng vững chắc. Trong cuốn sách của cô ấy còn kể nhiều câu chuyện từ hồi thực tập bên Mỹ, những câu chuyện này giúp tôi nhận ra một điều: Muốn thành công thì không được chịu thua, bạn phải lạc quan và mạnh mẽ. Bất luận gặp khó khăn gì cũng phải cổ vũ tinh thần bản thân, tạo dựng niềm tin mình sẽ làm được.

  

  Cùng học tiếng Anh, mua bao nhiêu tài liệu, tra từng quyển từ vựng, nhìn thì có vẻ bạn chăm chỉ lắm, nhưng bạn có chắc mình đủ tinh thần học hỏi quyết không chịu thua, kiên trì đến cùng không? Hay bạn cũng như đa số người ngày ngày than khóc: "Tôi không biết từ này, có cách gì hay không?" Thật ra bạn không thiếu phương pháp học, cũng không thiếu tài liệu, lại càng chẳng phải người khác có siêu năng lực hơn bạn, cái bạn thiếu chính là sự kiên trì và tỉ mỉ.

                    

  Kaola từng nói: "Chẳng có bí kíp hay lối tắt nào cả, chỉ cần bạn tìm được phương pháp học phù hợp với bản thân và kiên trì đến cùng, chắc chắn bạn sẽ cải thiện được trình độ." Có thể bạn không tin, nhưng đây chính là phương pháp học hiệu quả nhất.

  

  Tôi có quen một bà mẹ rất quan tâm đến việc học của hai đứa con nhỏ. Là một nhà tạo mẫu nổi tiếng, hàng ngày làm việc ở cửa hàng từ 8 giờ sáng đến 10 giờ tối, khách hàng toàn những minh tinh màn bạc nhưng cô ấy vẫn dành thời gian nghiên cứu kỹ tất cả các trường quốc tế lớn nhỏ trong nội thành Bắc Kinh. Cô ấy lập một nhóm bao gồm các phụ huynh quan tâm đến giáo dục quốc tế. Nghe cách cô ấy nói chuyện bạn sẽ thấy cô ấy có cái nhìn riêng về giáo dục gia đình và tương lai của các con.

  

  Nhắc đến quá trình phấn đấu hồi trẻ, cô ấy kể: Vừa tốt nghiệp cô ấy trở thành thợ cắt tóc của Silian Salon, một tháng kiếm được 200 tệ. Nhiều người làm cùng cô ấy hồi đó giờ không còn liên lạc nữa. Suốt 10 năm trời theo nghề, cô ấy không ngừng cố gắng để có được như ngày hôm nay người người ngưỡng mộ. Thu nhập một ngày của cô ấy giờ bằng cả tháng thu nhập của người khác. Cô ấy còn vay mấy trăm nghìn tệ để mua nhà và trả hết nợ trong vòng một năm. Tất cả những thứ cô ấy có được là nhờ từng giây từng phút đứng tạo mẫu cho khách.

  

  Chúng tôi vẫn thường nói chuyện phiếm với nhau vào buổi tối. Hơn 10 giờ cô ấy mới nghỉ, vừa ngồi xuống uống ngụm nước là tham gia cuộc thảo luận của chúng tôi ngay.

  

  Tuy chỉ quen biết chứ không thân, nhưng qua tiếp xúc, tôi biết quá trình phấn đấu mà cô ấy kể là thật. Và tôi lại càng cảm phục người phụ nữ ấy hơn qua cách cô ấy kiên trì trong việc nuôi dạy con cái, mỗi ngày tôi đều đợi bài chia sẻ của cô ấy vì lười tự mình nghiên cứu.

 

                    

  Chẳng lẽ tôi không biết tầm quan trọng của giáo dục trẻ em? Chẳng lẽ những trường học kia không cho tôi vào tìm hiểu? Chẳng lẽ tôi không thể tự tìm tài liệu, một mình đi khảo sát? Tôi có thể chứ! Nhưng tôi thiếu sức mạnh, sự kiên trì và tính cẩn thận như cô ấy. Bởi thế, trong lúc cô ấy chua sẻ những điều bản thân tâm đắc giúp các con đưa ra lựa chọn phù hợp điều kiện gia đình, tôi chỉ có thể ngồi tám chuyện vớ vẩn... Những người như cô ấy, có đi nhổ cỏ cũng sẽ nhổ giỏi hơn người khác, tinh - khí - thần là ở chỗ đó.

  

  Nếu lấy ví dụ về những người quá giỏi như này, có lẽ bạn sẽ không thấy hết sự khác biệt. Vậy chúng ta cùng bàn tới một ví dụ đơn giản hơn. Trước kia tôi có đăng tải một bài viết về TED*, ngay sau đó có người nhờ tôi gửi cho họ trang web của TED. Nói thật nếu bạn lười đến mức không thể tự mình tìm kiếm ba chữ cái thì đừng xem TED làm gì, có xem cũng không tác dụng. Bạn không chỉ thiếu chăm chỉ mà quan trọng hơn cả là bạn không chủ động, không tự mình học hỏi, người khác không mớm đến tận mồm, có chết đói bạn cũng ngồi đó đợi. Nếu vậy, những video cỗ vũ tinh thần bạn xem hay trào lưu tư tưởng quốc tế bạn biết cũng chỉ mang lại nhiệt huyết trong một đêm, hôm sau tỉnh dậy mọi việc đâu lại vào đấy.

  

  Cùng học một lớp tại sao có người giỏi, người dốt? Nếu bạn có vở ghi chép của một học sinh giỏi, bạn có thể thi đỗ Đại học Thanh Hoa không? Tôi nhớ có một thủ khoa đại học 14 tuổi từng nói: "Khi các bạn còn đang gây rối, tôi dành thời gian đọc sách lịch sử. Tôi nhớ lúc đó nhiều chữ trên sách tôi còn chưa hiểu hết."

  

  Tôi đã quan sát rất nhiều người thành công xung quanh mình, khi gặp khó khăn, thay vì mắng chửi hay vòng vo tam quốc, họ sẽ vò đầu bứt tóc suy nghĩ cách thức giải quyết vấn đề. Họ đều tin rằng không có việc gì thành công dễ dàng, chỉ có cách chăm chỉ mới khắc phục được khó khăn. Họ có kỷ luật, dám nghĩ dám làm, tỉ mỉ cẩn thận, khả năng vận dụng thực tế tốt và rất khiêm tốn. Họ không muốn thành công nhanh chóng, vấp ngã rồi có thể tự đứng dậy và tiếp tục tiến về phía trước, không ngừng theo đuổi mục tiêu lớn hơn.

  

  Nếu bạn không có những phẩm chất trên, đó chính là nguyên nhân bạn và những người tài giỏi khác biệt.

ĐỪNG SUỐT NGÀY KÊU NGHÈO, CÀNG KÊU SẼ CÀNG NGHÈO 

  

Hồi bé tôi có mua một quyển sách cũ ở sạp bán vỉa hè. Cuốn sách đó rách và cũ lắm rồi, nhìn không rõ tên, giấy cũng ố vàng hết cả. Câu chuyện đầu tiên trong sách là về cậu bé bị cụt mất một ngón tay, tên là Hạ Uy Di. Cô giáo trường mầm non nói với cậu bé rằng: "Nếu luôn nghĩ ngón tay có thể mọc lại, nó sẽ mọc lại thật." Vậy là ngày nào cậu bé cũng nghĩ về điều đó, hai năm sau ngón tay cậu bé mọc ra thật.

  

Tôi không nghĩ câu chuyện này hoàn toàn lừa dối, chỉ cảm thấy kỳ lạ. Sau đó, tôi có đọc một bài viết và bất ngờ biết đến "quy luật hấp dẫn". Khi một người tập trung tư tưởng làm điều gì đó, con người, sự vật, sự việc liên quan sẽ bị nó thu hút. Tôi không kiểm chứng câu chuyện mọc ngón tay trong cuốn sách cũ đó có thật hay không, nhưng tôi tin vào câu nói: "Khi bạn không ngừng nỗ lực làm một việc gì đó, bạn có thể thu hút năng lượng tích cực xung quanh, chúng sẽ hỗ trợ bạn đến khi đạt mục tiêu ban đầu."

  

  Ý niệm vô cùng đáng sợ. Ý niệm ảnh hưởng đến hành vi, tư duy của bạn, ý niệm khác nhau tính cách sẽ khác nhau, từ đó cuộc sống cũng khác nhau. Cuốn sách cũ kia có nói, nếu bạn muốn giàu có, bạn cần thường xuyên tưởng tượng mình là một người giàu có, từ cách nói năng, suy nghĩ đến hành động, đối nhân xử thế đều giống như một người giàu có, bạn sẽ thu hút của cải thực sự đến bên mình.

  

  Nhưng trong cuộc sống, bố mẹ chúng ta cả đời không muốn khoe khoang, nên lúc nào chúng ta cũng nghĩ mình rất nghèo khó và không ngừng ám thị bản thân nghèo, định mua cái gì cũng chặc lưỡi: "Nghèo lắm, không mua nổi đâu." Những người như thế thường an nhàn sống qua ngày, hết giờ làm là không muốn cố gắng, chẳng thèm động não thêm chút nào. Thấy người khác nỗ lực kiếm tiền lại chê bai người ta quá vất vả, chắc chắn sẽ chết vì mệt mỏi, hại sức khỏe thì nhiều tiền ích gì. Khi bạn cảm thấy mình không có tiền, không thể mua nổi thứ đồ đắt đỏ nào đó cũng là lúc bạn không ngừng ám thị rằng chính mình là kẻ khố rách áo ôm. Như thế sẽ chẳng thể giàu lên được!

  

  Còn những người có tiền thì sao? Họ khởi đầu bằng hai bàn tay trắng, khi thấy món đồ  tốt, họ hứa với lòng: "Mình nhất định phải kiếm ra tiền để mua được món đồ này, mình muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, mình muốn mua nhà to, xe đẹp, mình muốn con cái mình có cuộc sống tốt nhất." Rồi họ bắt đầu nỗ lực suốt nhiều năm, cuối cùng có một cuộc sống khá giả.

  Tôi có quen một cô gái, lần đầu gặp gỡ cô ấy đã kể mình là một bà mẹ đơn thân và không hề có ý định giấu giếm chuyện này. Lúc cô ấy đang mang bầu thì chồng ngoại tình, nên sinh con xong cô ấy quyết định ly hôn, đưa bố mẹ và con nhỏ ra ngoài thuê nhà. Tôi thường nhận được Wechat của cô ấy lúc 3 giờ sáng, đêm khuya thanh vắng làm xong việc muốn tìm người nói chuyện, nhưng lúc đó tôi đã ngủ rồi. Cô ấy tâm sự rằng: "Cả nhà giờ chỉ dựa vào mình em, em nhất định phải cho bố mẹ và con em có cuộc sống tốt đẹp hơn." Cô gái ấy nhỏ nhắn và gầy như que củi, nhưng quyết tâm muốn cố gắng kiếm tiền lại rất mạnh mẽ. Cô ấy giờ đã kiếm được mấy trăm nghìn tệ, đủ để đặt cọc mua nhà ở thành phố cho bố mẹ và con thơ. 

  Đọc đến đây chắc chắn phản ứng đầu tiên của bạn sẽ là: "Mấy trăm nghìn tệ? Cô ấy làm gì mà kiếm được mấy trăm nghìn tệ?" Có thể bạn không tin nhưng nó là sự thật. Không những thế, cô ấy còn chen chân vào ngành nhà hàng khách sạn, bắt đầu viết kịch bản và mong muốn trở thành biên kịch nghiệp dư.

  Chúng tôi có mấy người bạn chung, thỉnh thoảng nhắc đến cô ấy, ai cũng vô cùng ngưỡng mộ. Nếu rơi vào hoàn cảnh của cô ấy, chắc chúng tôi không thể làm được như vậy. Ly hôn xong sẽ khiến bản thân suy sụp mấy năm liền chứ đâu thể đứng dậy phấn đấu, lại còn kiếm được nhiều tiền như thế. Thật ra những gì cô ấy làm, chúng ta đều làm được, nhưng tại sao chúng ta vẫn không thể kiếm được mấy trăm nghìn tệ như cô ấy? Có hai nguyên nhân chính: Một là chúng ta chưa bị dồn đến đường cùng, không ly hôn cũng chẳng đơn thân, lại càng không trải qua cuộc sống đầu đường xó chợ nên thiếu khát khao kiếm tiền. Hai là chúng ta chưa từng nghĩ ngoài giờ làm còn phải làm thêm, đi làm đã vất vả lắm rồi, sức đâu mà kiếm thêm. Bởi vậy chúng tôi chỉ có thể vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ với cô ấy.

  

  Thường có người nói với tôi: "Chị Tinh, những trường hợp chị kể đều là ngoại lệ, người bình thường như chúng ta không theo được đâu." Thật ra không có ai đặc biệt cả, như cô gái tôi đề cập đến, cô ấy cũng chỉ là một người bình thường, tự ép mình bước ra khỏi vũng lầy với khát khao thành công. Nếu lúc nào cũng nghĩ mình vô dụng thì có đưa cho bạn 800 hình mẫu lý tưởng bạn vẫn tìm lý do cho việc mình không thể làm. Đó chính là nguyên nhân vì sao có người thay đổi được vận mệnh, nhưng cũng có người đọc hết cuốn sách này đến cuốn sách khác vẫn chẳng thể thành công.

  

  Mỗi lần tôi thông báo ra sách mới, có rất nhiều người gởi thư riêng cho tôi nói: "Chị Tinh, em là học sinh nghèo, tặng em một cuốn nhé" hoặc "Sao sách của chị không tặng miễn phí? Em nghèo mà..." Mỗi lần nghe như vậy, tôi rất tức giận, không phải vì thái độ xin xỏ, mà bởi bạn biết mình nghèo, sao còn ngồi đó không chịu đi kiếm tiền? Nếu bạn nghĩ mình là một kẻ khố rách áo ôm, hãy chấp nhận sự thật đó, đến cuốn sách 30 tệ bạn cũng không mua nổi, bạn sẽ nghèo mãi thôi.

  

  Bạn thấy những người giỏi giang quanh mình càng làm càng giỏi, cuộc sống, công việc, gia đình, tình yêu đều thuận lợi như được "hack" vậy. Còn bạn có nỗ lực thế nào vẫn càng ngày càng vất vả. Tại sao lại như vậy? Từ giờ hãy thử thay đổi suy nghĩ của bản thân, dù làm việc gì, gặp phải khó khăn nào cũng tự tin nghĩ "Nhất định mình làm được, phải thử xem sao" thay vì "Trời ơi, tôi phải làm sao? Khó thế này tôi không làm được."

  

  Nếu tim bạn đắng cả đời này bạn cũng không nếm được vị ngọt

KHÔNG CHẦN CHỪ MỚI LÀ CÁCH QUẢN LÝ THỜI GIAN TỐT NHẤT 

Nhiều người vẫn hỏi tôi quản lý thời gian như thế nào. Thật ra nếu nói về quản lý thời gian, không một phương pháp nào sánh được ba chữ: Không - Chần - Chừ! Không chần chừ nghĩa là làm việc không lề mề, nghĩ việc gì là lập tức làm ngay. Muốn học lái xe, hãy tìm trường dạy lái để đăng ký học, nhanh nhất một tháng sẽ lấy được bằng. Muốn tham gia lớp đào tạo, hãy lên mạng tìm trung tâm, xem phản hồi, hẹn lịch học thử, chưa đến ba ngày là chọn được. Chỉ những việc đơn giản như này mà nhiều người lại lề mề, viện lý do đường xá xa xôi, học phí đắt đỏ... rồi hỏi đông hỏi tây xem người khác đánh giá thế nào, có gợi ý gì không. Quanh đi quẩn lại ba bốn tháng trôi qua bản thân vẫn dậm chân tại chỗ, không có tiến bộ gì, đành thở dài ngao ngán.

  

  Không lề mề còn là một thái độ sống

  

                    

Bạn cho rằng "không chần chừ" chỉ là vấn đề quản lý thời gian thôi sao? Thật ra nó còn là tính cách, là thái độ sống. Nếu làm việc gì bạn cũng chần chừ lề mề, sợ bóng gió, cuộc đời bạn sẽ mãi như hiện tại mà thôi, chẳng gặt hái được thành công gì vĩ đại, cũng đừng mơ đến cuộc sống giàu sang. Nhiều bạn vẫn viết thư kể cho tôi nghe những câu chuyện vụn vặt trong cuộc sống thường ngày và nhờ tôi tư vấn. Ví dụ như, trong ký túc xá bạn có quan hệ tốt với người này nhưng lại không tốt với người kia, phải làm thế nào? Tan ca đồng nghiệp không cho đi chung xe là có ý gì? Những việc này có thể rất quan trọng với bạn, nhưng nếu cứ lãng phí thời gian, sức lực cho nó, bạn có còn thời gian, sức lực làm những việc quan trọng hơn không?

 

                    

  Một người bạn đại học của thôi từng nói: "Nếu trong cuộc sống việc nào cũng quan trọng, chúng ta sẽ không có thời gian nghĩ đến việc nhỏ nữa. Bởi cuộc sống của bạn chẳng có việc gì lớn hơn nên mới hay chuyện bé xe ra to như vậy." Khi còn trẻ đợi mãi chẳng có thời cơ. Bạn đã bao giờ nghĩ rằng, nếu ngay cả những việc vụn vặt bạn cũng xử lý không xong thì ngày mai khi trời sập xuống, nó sẽ đè chết bạn, chứ không biến bạn thành anh hùng.

  

  Không lề mề giúp bạn chuyên tâm hơn

  

                    

  Không lề mề sẽ giúp bạn tập trung vào công việc hơn. Nguyên nhân khiến nhiều người không thể lập thời gian biểu cho mình chính là không tập trung. Đang nấu cơm cho con lại nghĩ đến bộ quần áo chưa mua được, có nên mua hay không. Đang mua đồ lại nghĩ hôm nay có nên đến trường để đăng ký học lái xe. Khó khăn lắm mới đăng ký được, nhưng đi học lại chỉ nghĩ một đống việc ở nhà ai lo. Cứ như vậy, ngày nào não bộ của bạn cũng hoạt động hết công suất, làm A thì nghĩ B, làm B thì lo lắng C, kết quả chẳng việc nào tốt, thậm chí còn phải làm lại.

  

  Làm thế nào để thay đổi tính lề mề của mình?

  Nếu cuộc sống của bạn quá tẻ nhạt, đó chẳng phải chuyện gì to tát. Bạn thấy mình là người lề mề, hãy tìm cách thay đổi nó. Phương pháp tôi muốn giới thiệu tới các bạn chính là đọc truyện danh nhân.

  

  Mỗi câu chuyện sẽ kể cho bạn nghe về cuộc đời vĩ đại của họ, bạn sẽ thấy khi gặp khó khăn trong đời, dù là việc lớn hay việc nhỏ, họ đã suy nghĩ thế nào, đưa ra quyết sách ra sao, kiên trì khắc phục khó khăn bằng cách nào. Đọc câu chuyện của người khác, đặt mình vào hoàn cảnh của họ và suy nghĩ theo cách của riêng mình, bạn sẽ nhận ra những khó khăn mình gặp chẳng thấm vào đâu.

  

  Nếu bạn cảm thấy mình có đôi chút hoang tưởng tự đại, mình nên làm việc lớn để có cuộc sống tốt hơn, việc đọc truyện danh nhân sẽ giúp bạn trang bị một chút phong cách người lãnh đạo. Hãy luôn nghĩ mình là người làm việc lớn, đừng chần chừ, tốn công mãi vào những việc vụn vặt vô ích nữa. Thoát khỏi suy nghĩ trì hoãn bạn mới có thể tập trung làm nhiều việc hơn, bắt đầu gặt hái thành tựu trước kia chưa đạt được.

  

  Nếu không, cuộc đời bạn sẽ trôi qua vô ích, bạn chẳng làm được việc gì cả. Thở dài cũng vô ích, bạn chỉ có thể tự an ủi mình qua những bài viết đầy cảm hứng, và mở to mắt nhìn người khác nhanh chóng tiến về phía trước, ngay đến cái bóng của họ bạn cũng không thấy đâu.

TẠI SAO ĐẠI THẦN MỘT NGÀY NHƯ CÓ 48 TIẾNG, LÀM ĐƯỢC BAO NHIÊU VIỆC? 

Nhiều người vẫn hỏi tôi tại sao tôi có thể làm được nhiều việc như vậy? Nếu là trước đây tôi sẽ trả lời do đầu óc chân tay tôi nhanh nhẹn. Nhưng ngẫm kỹ, tôi thấy chồng tôi đã dạy tôi không ít phương pháp quan trọng. Nhân đây tôi rất muốn chia sẻ với mọi người.

  

  Để những người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp

  

 Gần đây bạn tôi bắt đầu kinh doanh, có nhờ tôi tìm người làm truyền thông. Tôi đã

giúp anh ấy tìm rất nhiều người, nhưng được vài ngày họ không muốn làm nữa. Họ làm gì bạn tôi cũng chỉ tay năm ngón, ra vẻ mình hiểu biết và đưa ra ý kiến dù những ý kiến đó không chuyên nghiệp lại chẳng có tính khả thi. Sau đó bạn tôi lại nhờ tôi tìm nhân viên thiết kế, quản lý... Hầu hết chỉ làm một thời gian ngắn, còn bạn tôi ngày nào cũng than ngắn thở dài, kêu mệt muốn chết.

    Tôi hỏi anh ấy: "Nếu đã thuê người sao lúc nào anh cũng tham gia vào vậy? Họ đều là dân chuyên nghiệp, anh phải nghe họ chứ."

  

  Anh bạn tôi nổi giận: "Tôi cũng chuyên nghiệp, lỡ tôi bị họ lừa thì sao? Tôi cần đưa ra ý kiến của mình. Chỉ trách họ công việc không có chút tiến triển, mọi việc đều bị đình trệ."

  

  Tôi lại hỏi anh ấy: "Nếu đã thuê người ta thì phải tin tưởng chứ, nghi ngờ thì không nên dùng."

  

  Bạn tôi bĩu môi: "Thế không được, tôi không yên tâm, với lại tôi cũng chuyên nghiệp mà, có chỗ nào kém họ đâu?"

  

  Chồng tôi nói: "Hãy để những người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp, đó là cách làm hiệu quả và dễ dàng nhất."

  

  Việc có thể bỏ tiền ra làm thì không nên dành thời gian cho nó

  

  Tết đến, tôi chủ động nhận nhiệm vụ lau máy hút mùi trong nhà, tôi cứ nghĩ có mấy bình tẩy chuyên dụng sẽ rửa sạch bóng được. Nào ngờ sau khi gỡ bộ hút mùi xuống, hai tiếng vẫn chưa rửa sạch, lắp lên lại cũng khó khăn, còn làm hỏng mấy linh kiện bên trong. Thật ra tôi hoàn toàn có thể gọi thợ đến rửa, hai tiếng 100 tệ là đủ. Tôi mất cả buổi chiều mà vẫn không đạt được kết quả như mong muốn, còn khiến bản thân rất mệt mỏi.

  

  Chồng tôi đã không còn lạ với việc tôi làm việc nhà, vừa mất công sức lại không thu hồi được kết quả, anh ấy nói: "Ai bảo em tự làm đâu, thuê người ta đến làm, họ có thiết bị chuyên dụng, lại quen tay hơn em. Việc nào có thể bỏ tiền ra thuê người khác làm thì không nên mất thời gian làm gì. Bỏ tiền ra nhưng tiết kiệm được thời gian cho mình, còn tạo cơ hội cho người ta, vậy có vui hơn không?"

   

  Giờ làm dự án, tôi càng hiểu rõ nhận định này hơn. Nhiều nội dung trong dự án không phải sở trường của tôi, trước kia cứ nghĩ phải thức thâu đêm suốt sáng tự làm, nhưng giờ tôi chia cho các cộng sự khác. Mất ít tiền, nhưng mình tiết kiệm được thời gian và sức lực, tâm trạng thoải mái hơn, có thời gian làm nhiều việc hơn. Hợp tác như vậy vừa vui vừa hiệu quả.

                    

  Làm việc phải "mang theo não", đừng dây dưa mãi vào những chuyện nhỏ nhặt

                    

 Thế nào gọi là làm việc "mang theo não"? Đó là dù làm việc gì, khi người khác đã nói, đã viết  thì cũng cần chú ý kỹ. Nội dung nào có thể tự tra cứu hãy tra cứu, đừng hỏi đi hỏi lại, tránh lãng phí thời gian của mình và người khác.

  

                     

  Dạo trước công ty bạn tôi có mớ trang web bán sách, có hướng dẫn rất cụ thể. Vậy mà ngày nào cũng có người gởi mail hoặc gọi điện đến hỏi: "Đăng nhập chỗ nào?" ,

"Log out ở đâu?" , "Tôi có thể dùng thẻ ngân hàng Chiêu Thương để nạp tiền không?" Giải thích một hồi có người vẫn không hiểu, phải lấy bút khoanh tròn vị trí mới thấy. Thật ra những nội dung này đã ghi rất rõ ở mục hướng dẫn, chỉ cần chú ý một chút sẽ hiểu, nhưng họ cứ mất thời gian hỏi, rồi chờ trả lời cứ vậy sẽ hết luôn một ngày.

  

                     

  Thời gian trôi qua hãy lần lượt làm những việc nên làm

  

  Khi đi làm, quy định công ty sẽ giúp bạn sắp xếp thời gian, mấy giờ đi làm, mấy giờ ăn trưa, mấy giờ họp, mấy giờ tan ca, cả ngày bận rộn nhưng đâu vào đấy. Nhưng cứ đến cuối tuần hoặc nghỉ lễ, bạn phải sắp xếp thời gian một ngày, có khi vừa mới ăn cơm lại muốn đọc sách, vừa mới đọc sách lại muốn đi vệ sinh, đi vệ sinh lại nghịch điện thoại, quên cả đứng dậy. Thời gian cứ thế trôi qua.

  

  Trong Hoan Lạc Tụng, Khúc Tiêu Tiêu từng nói với Khưu Doanh Doanh: "Cuối tuần cũng là thời gian, mà thời gian chính là tiền bạc." Khi bạn muốn làm việc gì vào cuối tuần hoặc kỳ nghỉ lễ, việc quản lý thời gian vô cùng quan trọng. Kinh nghiệm của tôi là hãy lên kế hoạch làm gì trước việc gì sau để tạo cho mình thói quen.

  

  Ví dụ, tôi thường sắp xếp thời gian buổi sáng để làm việc, khi con ngủ trưa thì gọi người giúp việc hoặc nhân viên thẩm mỹ đến nhà, buổi chiều con ngủ dậy sẽ dẫn con ra ngoài chơi, buổi tối con ngủ thì học tiếng Anh, đọc sách và sáng tác. Cũng có khi, buổi sáng tôi nghỉ ngơi, buổi trưa con ngủ tôi làm việc, buổi chiều tôi đưa con đi chơi. Đương nhiên cũng có lúc thời gian biểu bị gián đoạn, nhưng về cơ bản không thay đổi quá nhiều. Sắp xếp thời gian mới quản lý được rõ ràng, không rối lên khi có việc phát sinh. Thời gian trôi qua hãy lần lượt làm những việc nên làm, khi thành nếp sẽ đâu vào đấy.

  

  Tôi có một người bạn ở nhà nội trợ, không ai giúp đỡ. Nhưng từ khi con ba tháng tuổi, tháng nào cô ấy cũng cho con đi du lịch, không thì lượn lờ các khu vui chơi, khu sinh thái hoặc vườn bách thú... Khi tôi viết câu chuyện về cô ấy, nhiều độc giả nói: "Không thể nào, chắc chắn có người giúp cô ấy, không thế bế con mà vẫn làm đẹp vậy được" , "Lừa ai chứ, ở nhà nội trợ mệt chết đi được, cô ấy đi chơi như thế ai quét nhà nấu cơm giặt giũ cho?"

  

                    

  Khi tôi hỏi thì cô ấy đáp: "Tôi thường dẫn con cùng đi spa, con chơi bên cạnh còn mình làm đẹp. Tôi mua thẻ ở công ty Gia Chính có chiết khấu, một tiếng 20 tệ, một tuần cô giúp việc đến hai, ba lần là việc nhà coi như xong. Lúc con ngủ tôi tập yoga, thể dục thể thao. Tối đến chồng tôi về trông con thì tôi ngồi lên kế hoạch ngày hôm sau. Khi con ngủ tôi bắt đầu làm thêm. Trông con đúng là rất nhiều việc vặt, nhưng chuyện lớn hóa nhỏ là được. Nếu con tè dầm bạn cũng mắng, cũng giận thì chỉ tự mang lại rắc rối cho mình thôi, vậy là lúc nào bạn cũng bận luôn chân liền tay. Tâm mệt thì làm gì cũng vất vả."

SAU KHI ĐÓNG CỬA SỔ WECHAT LẠI 

Lâu nay tôi luôn cảm thấy mình dành quá nhiều thời gian xem điện thoại. Ngoài một số ứng dụng mua sắm, tra cứu thông tin, phần lớn thời gian tôi dùng điện thoại để vào Weibo xem trang cá nhân của bạn bè, dù có lúc họ chẳng đăng tin nào mới cả. Thậm chí dù không mấy hứng thú với nội dụng bạn bè cập nhật, tôi vẫn lướt một vòng theo thói quen, xem họ làm gì, có ai nhắc đến tôi không. Nhưng nghĩ kỹ thì việc của họ đâu liên quan đến mình.

                    

  Trước kia tôi cho rằng Wechat của mình hầu hết là bạn bè thân quen, nhưng lúc này tôi chẳng thể nhớ nổi sao trước đây kết bạn với họ. Cứ nghĩ bạn bè trong nhóm là những người thân thiết có thể chia sẻ mọi buồn vui, nhưng thực tế nhiều người thậm chí ấn like cũng không có. Một lần tôi quyết định khóa Wechat vài tiếng để xem cuộc sống của mình thay đổi như thế nào.

  

  Sau một tiếng, tôi vẫn tò mò mở ứng dụng Wechat ra, rồi tôi chợt nhớ ra mình đã tắt chế độ nhóm bạn bè, nhưng tôi không hề thấy chán nản vì không xem được thông tin bạn bè, ngược lại còn tự nhủ: "Mình nên đi làm việc khác hoặc đi ngủ."

  

  Hai tiếng sau, tôi lại vào Wechat theo thói quen, nhưng cảm giác muốn lướt điện thoại xem thông tin bạn bè ngày càng nhạt dần.

  

  Bảy tiếng sau tôi muốn chụp một bức ảnh, nhưng chợt nhớ ra mình đã khóa Wechat, không nên chỉ vì một bức ảnh mà mở lại. Trong thời gian này không có người nào trong nhóm bạn bè tìm tôi, nếu có việc gấp, chắc chắn họ sẽ liên lạc với tôi bằng mọi cách.

  Tối hôm đó, tôi bật chức năng bạn bè trên Wechat lên và nhận ra cả ngày hôm đó không hề có ai nhắc đến tôi. Bạn bè vẫn đăng những bức ảnh ăn chơi của họ như trước, không có tôi chẳng ảnh hưởng gì đến họ.

  

                    

  Ngày hôm đó tôi chẳng bỏ lỡ tin tức gì nóng hổi dù không dùng Wechat. Ngược lại, tôi có nhiều thời gian đưa con ra ngoài chơi, buổi tối còn đọc hết một quyển sách, viết hai bài review sách, quét dọn nhà cửa. Tôi không xóa hẳn Wechat, chỉ tạm khóa lại, đến tối dành 15 phút vào xem. Thời gian trong ngày nhờ thế được tận dụng triệt để hơn.

  Nhiều người vân nói cần dùng Wechat để biết nhiều thông tin hơn. Không sai, chỉ cần tập trung các Wechat mình quan tâm sẽ có tin tức. Nhưng hiện nay rất nhiều nội dung, tin tức không có tính xác thực, vì thế nó không cần thiết. Sau khi thử tạm ngưng sử dụng Wechat, tôi quyết tâm rời bỏ điện thoại và bắt đầu suy nghĩ tại sao mình lại phụ thuộc vào nó như thế.

                    

  Tôi nhận ra: Chúng ta không thể rời điện thoại bởi sợ mình bị người khác lãng quên, sợ cô độc. Chúng ta muốn dùng cách này để chứng tỏ sự tồn tại của bản thân, để mình được kết nối với thế giới. Người khác đăng tin mới là lập tức vào comment hoặc like không tốn quá nhiều thời gian của chúng ta, nhưng vô hình chung khiến chúng ta cứ ở mãi trong mạng xã hội không rời ra được. Hơn nữa nhiều người quen đọc tin ngắn, đến khi có một bài viết quá 2000 từ là không đọc nổi, chứ đừng nói đọc hết một cuốn sách. Hiện nay, trên Wechat có nhiều cá nhân và hội nhóm tổ chức các buổi lễ đọc sách khiến mọi người rất phấn khích, lý do vì sao? Chẳng lẽ sống 20, 30 năm rồi chúng ta còn không đọc nổi sách tiếng Trung? Thật ra không phải đọc không hiểu, mà là chúng ta không có kiên nhẫn để đọc, đọc được một trang đã bồn chồn không yên, làm sao đọc tiếp được.

                    

  Không có điện thoại là bức bách không yên, ra khỏi nhà mà không mang theo điện thoại khó chịu như không mặc quần áo, đây là thói xấu hầu hết mọi người đều mắc phải. Cai điện thoại là việc mỗi người hiện đại đều muốn làm, nhưng chẳng ai làm được. Tuy tôi cũng chưa thật sự làm tốt được điều này nhưng vẫn xin chia sẻ một số kinh nghiệm nho nhỏ:

  

                    

-                     Mỗi ngày khóa Wechat một khoảng thời gian, chỉ mở ứng dụng trong thời gian ngắn cố định để đọc tin tức.

                    

-                     Chỉ lưu các ứng dụng cần thiết, tránh khi cảm thấy nhàm chán sẽ mở xem, làm tốn khá nhiều thời gian. Không những vậy các ứng dụng này còn thúc đẩy bạn mua sắm nhiều hơn, bởi có một số thứ nếu không thấy bạn sẽ chẳng bao giờ mua.

-                     Bạn có thể down ứng dụng quản lý thời gian. Sau một tuần, mở ra xem lại bạn sẽ thấy những việc như lướt điện thoại, nói chuyện phiếm... đã tiêu tốn của bạn rất nhiều thời gian.

  Lo không nhận được điện thoại, không đọc được tin tức mới chính là cảm giác bất an trong lòng và sợ bị lãng quên. Muốn cai dứt điểm cơn nghiện này không phải chỉ mỗi tách điện thoại ra, mà còn cần nhiều thời gian cho những việc ý nghĩa giúp bản thân mình tự tin hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro