Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8



Chương 8

Căn nhà dột nát thu mình trong cái xóm nhỏ điều hiêu. Nghèo đói quanh năm khiến con người ta càng thêm lỗ mãng cộc cằng và sự đói khổ đã trở thành những vết chai sạn cộm lên trong lòng bàn tay. Tôi vẫn còn là một đứa trẻ mới vài tuổi đầu, nhìn mẹ mình bước ra từ đằng sau tấm màng, bước theo sau đó là người đàn ông thô lỗ. Mỗi ngày một người đàn ông khác nhau, có lúc họ còn đánh mắng và chửi mẹ con tôi thậm tệ, mẹ tôi không đáp lại và bà chỉ cần lấy đủ số tiền vốn có. Suốt ngày, bà đều vất vả với cái nghề đó.

Sau khi người kia rời khỏi, bà đưa mọi căm hờn và tủi nhục lên người tôi.

Tôi vẫn thương mẹ tôi, thương những lúc hiếm khi bà dịu dàng, nhưng khi bà mất đi, tôi sẽ không vì bà mà khóc.

Ngay từ nhỏ tôi đã muốn trở thành con nhà giàu, và sau khi giấc mơ đó thành sự thật, tôi bị kìm hãm trong khát khao có được sự quan tâm.

Tôi chính là kẻ tham lam như vậy đó.

___________________________

Trong phòng khách, ông Lam Hòa và Khiết An đang cùng với Lại Châu Khánh nói chuyện đi du học. Gần đây tần suất xuất hiện của Châu Khánh ngày một tăng dần, nên tôi biết cô ta và Khiết An đang bàn những dự định sau khi qua đến bên Mỹ. Có lẽ lần du học này kéo dài năm hay mười năm gì đó mà cũng có thể bọn họ sẽ ở bên đó lập nghiệp rồi kết hôn, sinh con đẻ cái luôn không chừng. Tập đoàn của ông Lam Hòa có quy mô không nhỏ, ông ta có bao nhiêu cái chi nhánh ở nước ngoài tôi cũng chẳng đếm xuể được.

Tôi đứng bên ngoài nhìn ra vườn cây, gió trưa thổi lùa mang theo khí xuân mát rượi, nhưng trong lòng tôi bấy giờ chỉ có mây đen cùng sấm chớp đùng đùng ảm đạm. Lam Thiên Triều cũng chịu chung tâm trạng với tôi, thấy anh ta đi tới, tôi không bỏ qua cơ hội móc xéo một chập.

- Thiên thần của anh sắp đi rồi, còn không chịu thổ lộ? Xem chừng cô ta thích anh hơn Khiết An, chịu ở lại với anh thì sao?

- Mày...mày nói gì chứ...thiên...thiên thần gì...đồ điên!

- Ngắc nga ngắc ngứ, bị người ta nói trúng tim đen rồi chứ gì!

- Lam Gia Huy, không biết gì thì đừng có nói bậy bạ!

- Có bậy bạ hay không chỉ mình anh biết thôi. Mà tôi nói nhỏ này, cái cô Châu Khánh kia...trông dáng, gương mặt đều khiến người khác thèm nhõ dãi, anh đó, còn giả bộ quân tử làm gì. Không dùng mềm được thì dùng cứng đi!

- Đồ đê tiện như mày thì hiểu được tình yêu là gì, tao đối với Khánh...

- Ya ya, cuối cùng cũng nhận thương thầm người ta. Khiết An không biết thì thôi, nếu biết được chắc không nhìn mặt người anh họ quá phận như anh luôn.

- Mày...

Thiên Triều uất ức nhưng không nói thành lời. Thấy anh ta như vậy tôi rất hả dạ, đang lúc định chọc anh ta vài câu nữa thì thình lình nhìn thấy Châu Khánh từ xa đi tới. Tôi nén cái cười ranh ma của mình, giả vờ nghiêm túc đối mặt với Thiên Triều, nói:

- Nhìn anh thơ ngây như vậy...chắc mười chín tuổi đầu nhưng chưa có kinh nghiệm yêu đương gì đúng không?

- Liên...liên quan gì tới mày...

- Chắc vẫn chưa biết...hôn môi là gì đúng không?

- Mày...mày nói cái gì?

- Vậy để cho tôi dạy anh!

Tôi không đợi anh ta phản ứng, chòm qua "phốc" một cái hôn lên môi dưới của Thiên Triều. Như trong suy nghĩ của mình, Thiên Triều sợ đến mức tái mặt, thụt về sau vài bước còn không ngừng quẹt miệng của mình, rủa xả:

- Mày điên rồi, mày....mày...cái đồ tâm thần này...đồ...cái đồ...

- Anh ngại gì chứ, không phải chúng ta quen như vậy rồi sao? Thật đáng ghét mà!

Tôi cố ý nói to cốt để cho Châu Khánh nghe thấy. Và quả nhiên, người con gái kia cũng tái mặt lại nhìn đăm đăm lấy chúng tôi một hồi lâu.

- Anh Triều...anh...anh và cậu ta...

- Không...không phải vậy đâu Châu Khánh, em hiểu nhầm rồi, thật ra anh, anh chỉ...

Thiên Triều lắp ba lắp bắp, đến đoạn gay cấn nhất thì đột nhiên rụt lại.

Khiết An đi đằng sau.

Lúc này, tôi mới nhận ra sự hiện diện của hắn. Tôi đã sớm quăng nụ cười giễu cợt đó đi mất, chỉ còn lại khó xử và ngượng ngùng.

Rốt cục Khiết An chứng kiến được những gì? Hắn có biết tất cả đều chỉ là trò đùa quái ác của tôi hay không?

Châu Khánh đi qua chúng tôi, ngường ngượng nói:

- Không...ý em không có ý gì đâu, chuyện này...bình thường mà, tự nhiên thôi...hai người cũng đâu có ràng buộc máu mủ gì, nên...

- Không phải như em nghĩ đâu, thật ra...thật ra...

Tôi lặng căm như hến nhìn Khiết An đi qua mình, hắn không hề nhìn tôi lấy một ánh mắt, cứ như vốn dĩ xem tôi chẳng đáng để bận tâm. Đến lúc hai người kia đã đi khỏi, Thiên Triều quay sang túm lấy cổ áo tôi.

- Là mày cố ý! Thằng khốn!!!

- Bỏ ra!

Tôi không còn tâm tình chơi hoa vờn bướm với anh ta, lạnh nhạt nói một tiếng.

- Mày...mày...Đừng nghĩ mày nhỏ tuổi hơn tao, tao sẽ không đánh mày!

- Cặp mắt kính của anh đáng giá không?

- Hả?

- Ý tôi là nếu có vỡ mắt kính, thì đừng bắt tôi thường tiền!

"Bốp!!!"

,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro