Chương 7
Chương 7
Sáng sớm, tôi dùng nước ấm giúp Khiết An lao mình, xong xuôi thì đi ra mở cánh cửa sổ bên ngoài để cho hắn hóng nắng sáng. Bình thường khi ở nhà Khiết An vẫn thích đi vào nhà kín trồng hoa trong vườn để phơi nắng hơn, mỗi lúc như thế tôi đi theo hắn, thấy hắn luôn trầm ngâm ngồi một mình và không làm gì cả. Nhiều lần tôi tự mình nén cười, nghĩ Khiết An giống một gã ngốc. Nhưng hắn không ngốc, cái gì hắn cũng biết nhưng hắn không bao giờ nói ra, tỷ như thái độ đối với tình cảm mà tôi dành cho hắn. Tôi biết hắn chẳng để tâm tới loại tình cảm vô vị đó, hắn chỉ tự lập trình cho mình một tương lai, tương lai kế nghiệp tập đoàn của ông Lam Hòa sau đó thì lấy một vị tiểu thư nhà danh môn vọng tộc, có vài đứa con và nuôi dạy con mình trở thành người kế nghiệp.
Nhìn Khiết An im lặng nằm trên giường thế này, đột nhiên tôi có một suy nghĩ điên rồ.
Nếu như hắn cứ như thế này mà ngủ luôn thì có phải tôi sẽ được ở bên cạnh hắn suốt đời, nhìn hắn như vậy suốt đời? Và hắn sẽ mãi mãi là của một mình tôi thôi?
Kết thúc dòng suy nghĩ, tôi tự chế giễu bản thân bằng nụ cười nửa miệng. Tôi ghé xuống vuốt lấy mái tóc đen nhánh, thả một nụ hôn sâu trên trán Khiết An.
Vú Thẫm mang theo đồ ăn từ cửa phòng đi vào.
Bà dừng một chút rồi thỏ thẻ hỏi:
- Cậu An vẫn chưa tỉnh sao?
- Chưa.
- Vú có mang theo đồ ăn này, canh chừng một đêm chắc cũng mệt rồi, cậu Huy sang đây ăn một chút.
- Vú để đó đi, con hơi nhạt miệng, lát nữa ăn sau.
- Cậu cũng đừng lo quá, nghe nói bệnh tình của cậu An cũng không còn gì đáng lo nữa. Mà không biết tại sao đột ngột lại tái phát bệnh như vậy, mấy năm qua có thế đâu. Chậc...
Vú Thẫm xót xa nhìn người đang nằm im lặng trên giường. Còn tôi thì khổ sở nén cái chột dạ xuống.
Đang thình lình, Khiết An ở trên giường bệnh cựa mình một cái rồi chầm chậm mở mắt. Tôi khẩn trương siết chặt tay hắn, hỏi:
- Anh hai, anh tỉnh rồi, thấy trong người thế nào?
- Cậu An tỉnh rồi, để tôi đi gọi bác sĩ lại xem sao.
Vú Thẫm vừa đi khỏi, Khiết An gồng sức hất tay tôi ra, lạnh lùng hỏi:
- Còn ở đây làm gì?
- Anh hai...
Hắn gượng ngồi dậy, tựa lưng vào vách tường. Cả gương mặt kia đều thiếu sắc tố, nhưng đặc biệt ngữ điệu chỉ có lạnh lẽo hơn chứ không kém trước.
- Tôi nói rồi. Cậu đừng hòng khiến gia đình tôi bẽ mặt, bây giờ cậu chính thức không còn liên quan gì tới nhà họ Lam nữa.
- Anh hai, cho em một cơ hội. Em sẽ cai thuốc, em không gây tiếng xấu cho gia đình nữa...xin anh để em ở bên anh đi, em xin anh, xin anh, anh hai...Anh thương hại em cũng được, đừng đuổi em đi...
Tôi cùng quẫn gục mặt vào vai Khiết An, không ngừng van xin, không ngừng khóc lóc đến nỗi làm vai áo hắn ướt một mảng lớn.
Khiết An im lặng trong một khoảng thời gian dài trước khi tôi nghe hắn nói một tiếng:
- Ra ngoài!
- Anh hai...
Tôi càng sợ hãi, định nói thêm nhưng lại bị Khiết An ngắt:
- Bác sĩ phải khám lại cho tôi, ra ngoài!
Tôi giật mình quay lại thì thấy Vú Thẫm và một vị bác sĩ đang đứng ở phía không xa. Tôi không ngại người ta nhìn mình trong bộ dạng lem luốc thế này, Khiết An chịu tha thứ cho tôi đã là một đặc ân lớn, tôi vui mừng còn không kịp. Lủi thủi bước ra khỏi phòng, Vú Thẫm đi phía sau tôi chợt cất tiếng hỏi:
- Cậu Huy với Cậu An cãi nhau sao?
- Sao...sao Vú hỏi vậy?
- Thì Vú thấy sao Vú hỏi vậy thôi. Thật ra cậu An quan tâm cậu lắm, tôi ở cạnh cậu ấy từ lúc cậu ấy mới sinh ra, nên tôi hiểu tính cách của cậu ấy nhất mà. Đừng làm cậu An buồn.
Tôi lặng thinh, lát sau mới đáp lại:
- Con biết rồi.
Chuyện sau đó lại là một giai đoạn kinh khủng đối với tôi.
Cai thuốc.
Đó quả nhiên không phải là một chuyện dễ làm.
Sự phờ phạc thất thường của tôi có khiến ông Lam Hòa và bà Thoa chú ý, nhưng cuối cùng Khiết An cũng nói vài câu giúp tôi vượt qua nghi ngờ của cả hai người. Khiết An trở về tịnh dưỡng ở nhà, Lại Châu Khánh nhiều lần đến thăm hắn, cô nàng này rất được cả nhà hoan nghênh và nhất là tên mọt sách Thiên Triều. Người mù cũng nhìn ra anh ta thích Châu Khánh đến mức nào, nhưng đáng tiếc, Châu Khánh lại chỉ chú ý đến một mình Khiết An mà thôi. Cô ta cũng không ưa thích tôi, qua chuyện ăn "súp nước bọt", lần nào Lại Châu Khánh nhìn tôi cứ như nhìn phải đống phân chó không hơn không kém.
Buổi chiều đó, ông Hải và con gái qua nhà thăm bệnh, Lại Châu Khánh vừa thấy sắc mặt nhợt nhạt của Khiết An thì không thôi hốt hoảng. Trong lúc nghe hai gia đình tán chuyện phiếm ở phòng khách, cơn nghiện trong tôi lại bùng phát.
Vú Thẫm nhìn thấy tôi như vậy thì lo lắng đi tới.
- Cậu Huy sao vậy?
- Tự nhiên...con thấy hơi mệt, con về phòng nghỉ một lát.
- Có sao không? Cậu mệt ở đâu, nói để Vú đi lấy thuốc?
- Không sao đâu Vú, lâu lâu vậy thôi, nằm chút khỏe lại ấy mà.
Tôi trấn an bà bằng nụ cười gượng xấu xí cùng với cái nháy mắt thảm họa sau đó lựng chựng đi về phòng.
Lại bắt đầu chu kỳ đau đớn này, cả người tôi như bị hàng vạn còn kiến bò xuyên qua, cắn xé, cổ họng khát khô và cảm giác ngợp vì thiếu khí khiến tôi không thôi đau đớn. Trong căn phòng lớn nhưng tối mịt, tôi chui vào một góc, quằng quại trong cơn nghiện. Tôi không chịu đựng nổi nữa, lê lếch chạy vào phòng tắm tìm đến vòi nước lạnh, xả nước từ đầu xuống, bấy giờ từng giọt nước như từng con dao nhọn không ngừng dâm xuyên qua lớp da, tôi bủn rủn ngã vào bồn tắm, hổn hển một lúc lâu.
Vài phút sau đó, tôi không ngờ được Khiết An lại xuất hiện trong tầm nhìn của mình cứ như một loại ảo giác chân thực. Tôi vẫn còn đang quằng quại nằm trong bồn, hắn chầm chậm đi tới, tôi lại không muốn hắn chứng kiến lúc mình trở nên thú tính như hiện tại nên khàn giọng nói:
- Anh hai...ra ngoài, em...không sao...
Hắn vẫn không bỏ đi, còn tôi thì càng ngày càng không khống chế được. Cắn mạnh vào môi đến khi nếm được vị mặn của máu, tôi cười bản thân mình nghiện ngập tới mức chẳng biết đau đớn là gì. Nhưng Khiết An lại khụy xuống, ngăn tôi lại, hắn kéo lấy khăn tắm sau đó bọc tôi vào trong. Cái khao khát hư vô dâng lên, tôi vùng dậy định thoát ra ngoài nhưng đã bị hắn kéo lại, ôm vào lồng ngực.
Mười mấy giây, sự ấm áp bất chợt đó đã cứu rỗi tôi. Mọi đau đớn phút chốc tan đi một nửa, tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình hân hoan rộn ràng, thật là thảm hại. Chỉ vì sự thương hại bất ngờ của hắn đã cứu tôi thoát chết ngợp một lần.
Tôi kiệt sức mà mụ đi, có lúc cảm thấy hắn nhét một viên thuốc vào miệng mình sau đó đút nước cho tôi.
Sự diệu dàng chết người.
Đừng đối tốt với tôi như thế nữa.
Tôi muốn thét lên với Khiết An nhưng đã không còn sức lực.
Hắn càng tốt với tôi, càng làm cho tôi ảo tưởng, càng tiếp lên hi vọng để tôi bước tiếp dù biết rõ thế nào cuối con đường này cũng là ngõ cục.
- Anh cho em uống cái gì?
- Thuốc ức chế cơn nghiện, chỉ giúp cậu cảm thấy khá hơn nhưng không trị được tận gốc. Giai đoạn sau cậu phải tự mình.
- Cảm ơn anh, anh hai.
Khiết An đặt tôi về giường, kéo chăn phủ qua người tôi trước khi hắn rời khỏi phòng. Mí mắt tôi nặng trĩu, cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi rã rời, nên không thể nghĩ ngợi điều gì nữa. Chầm chầm, chầm chậm rơi vào tĩnh lặng cho đến khi không còn cảm thấy áp lực nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro