Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6


Chương 6

Sau ngày hôm đó, tôi đi vào đỉnh điểm của giai đoạn nổi loạn. Tôi bị đám bạn xấu dụ dỗ hút thuốc, uống rượu, sau đó thì chơi đến ma túy. Không có tiền an ủi cơn nghiện, tôi nghĩ tới chuyện chôm trang sức của bà Thoại Thoa. Sau vài ba lượt thành công, cuối cùng cũng bị bắt ngay tại trận. Bị ông Lam Hòa đánh một trận tơi bời, Khiết An đứng trước mặt tôi cau mày rất lâu, bà Thoại Thoa thì nén giận dữ sau cái liếc nhìn hậm hực, Vú Thẫm khóc nức nở muốn can cũng không được còn Lam Thiên Triều thì đứng từ xa khoanh tay hứng chí.

Chung quy, chưa ai biết tôi đã trở thành một con nghiện. Mà người dần dần phát hiện ra trước nhất, không ai khác ngoài kẻ tôi thường xuyên thân cận – Khiết An.

Hôm đó, tôi lại lên cơn nghiện, đi tới đi lui trong phòng nhưng không tìm được cách nào để có tiền ra ngoài mua thuốc. Khiết An đang ngồi bên bàn đọc sách, không lâu sau đó hắn quay lại đăm đăm nhìn tôi, hỏi:

- Cậu bị làm sao?

Tôi giật mình, qua quýt đáp:

- Bị...bị sao đâu...

Hắn nhìn tôi một lúc mới xoay mặt đi.

Tôi bức rức khó chịu vì cơn nghiện hành hạ, không chịu nổi nên cuối cùng cũng mở miệng, hỏi:

- Anh hai...anh có tiền không? Cho em mượn một chút được không?

- Để làm gì? – Hắn nhìn tôi đầy nghi hoặc.

- Em...em cần mua ít đồ.

- Cần gì thì cứ gọi quản gia Kiên!

- Không được...đồ này là...là em muốn tự mua...

Tôi biết Khiết An rất thông minh, có lẽ hắn đã nhận ra sự kì lạ. Nhưng trong giờ phút cấp bách, tôi không thể nghĩ nhiều như thế, sau khi nhận được một chút tiền thì hối hả trèo cửa sổ chạy đi. Ra chỗ quán đầu đường gặp bà cô bán thuốc hút, ra vài cử chỉ bà ta lập tức hiểu ra, liếc ngang liếc dọc một lượt mới rút ra từ trong lớp áo ngực một tép nhỏ màu trắng.

Chui vào một cái xó đầy nghiện ngập, tay tôi run run cầm tép nhỏ. Thế nhưng, chưa hít được hơi nào thì đột ngột có ai đó cướp lấy tép thuốc, tôi hùm hổ đứng dậy định đánh người.

- Dm, dám cướp thuốc của ông mày?

Là Khiết An.

Mắt tôi mờ dần, lảo đảo nhưng có thể nhận ra hắn. Vì sao hắn đến đây? Tôi không biết nguyên do, mà cũng không cần biết, bấy giờ tôi chỉ muốn cướp lại tép thuốc đó. Vừa nhào qua hắn thì bị láy xe tên Thuận can ngăn.

- Anh hai...xin anh...trả lại cho em...xin anh...em khó chịu lắm...

Tôi thấy yết hầu của Khiết An chuyển động, mắt hắn đỏ sòng sọc lên sau đó, hắn giáng cho tôi một cái tát vang trời.

- Lam Gia Huy, Lam Gia Huy, Lam Gia Huy...

Hắn chỉ gọi tên tôi qua kẽ răng như vậy một lúc mà không nói gì thêm.

Tôi lòm còm từ đất bò dậy, níu lấy chân hắn rồi tiếp tục này nỉ van xin như một cái ăn xin thảm hại.

- Anh hai, đưa cho em, mau đưa cho em đi...

Khiết An hít lấy một hơi sâu trước khi nói:

- Cậu muốn phá hủy danh tiếng nhà họ Lam lắm phải không? Tôi cho cậu hai lựa chọn, một là theo tôi về nhà, hai là cầm lấy tép thuốc này rồi cút xa khỏi gia đình, cậu chọn cái nào?

Tôi không suy nghĩ thêm, chồm đến nắm lấy cả bàn tay đang cầm tép thuốc.

Bàn tay của Khiết An đầy mồ hôi và cũng lạnh lẽo như tay của tôi. Hắn trở về vẻ điềm tĩnh trước đó, cười nhạt, vô cùng thản nhiên nói:

- Tốt. Tôi trở về nói Vú Thẫm thu dọn hành lý cho cậu, chiều nay về lấy rồi mau cút xa một chút. Dù gì cũng là anh em thời gian qua, tôi sẽ nói với mẹ đưa cho cậu một số tiền để xoay sở, sau đó thì đừng để tôi thấy cái gương mặt xấu xí của cậu giây nào nữa.

Trong cơn mơ hồ, tôi nghe hắn nói thế.

Khiết An cùng láy xe Thuận bước đi, tôi dựa người vào vách tường ẩm mốc, từ từ đắm chìm vào cảm giác vui sướng lân lân đến tận lúc nghe láy xe Thuận gọi thật to tên của Khiết An.

- Cậu An, cậu An, cậu sao rồi? Gượng một chút, tôi đưa cậu đến bệnh viện liền!

Tôi thấy người ta đặt Khiết An lên băng ca rồi đưa vào phòng cấp cứu, máu mũi của hắn chảy ra thấm ướt ngực áo sơ mi màu xanh nhạt. Trong lòng ngực tôi cũng co rút từng trận, đau đớn như có một sợi dây gai đang quấn chặt trái tim. Tôi khốn đốn ngã vào vách tường trắng toát của bệnh viện, xung quanh đều chao đảo, đầu óc tôi buốt đau và bên tai tôi văng vẳng tiếng nức nở tưởng xa nhưng lại gần.

Sau khi cấp cứu, người ta đưa Khiết An vào phòng hồi sức. Bà Thoại Thoa lau viền mắt đỏ hoe, ông Lam Hòa trầm ngâm và cả Thiên Triều đều ở xung quanh giường bệnh nhìn hắn. Tôi ở phía không xa nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Khiết An, trong lòng lúc này vẫn chưa hết bàng hoàng.

Đợi đến khi bản thân được phân phó ở bên cạnh trông nôm hắn, tôi mới dám chậm chạp đi lại phía giường bệnh nhìn người kia. Tôi ngồi bên cạnh giường nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, áp lên mặt mình.

- Anh hai, em xin lỗi. Xin lỗi anh...em sẽ không bao giờ rời anh đi đâu, anh cũng đừng đuổi em. Sau này em không cãi lời anh, chỉ cần anh không gặp chuyện gì...anh hai, em yêu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro