Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


Chương 3
Lúc nhỏ, trông Khiết An rất mỏng manh. Hắn lúc nào cũng mặc những bộ đồ màu nhạt thùng thình để che cả cơ thể gầy gò của mình, và trên người hắn thường xuyên phảng phất mùi thuốc nhạt.
Hắn đẹp trai, ngay từ nhỏ hắn đã có một gương mặt trời phú. Một đôi mắt lạnh lùng, chiếc mũi cao thẳng tắp và làn môi mỏng nghiêm nghị thỉnh thoảng hay mím lại hoặc bất chợt nhếch lên kiểu thần bí. Hắn không thích cười, nếu như hắn thực sự cười sâu đó chính là lúc hắn cực kì...tức giận. Ngoài cái tính cách khó chịu kia thì phải nói Khiết An là một người tốt, một kẻ chính trực và cũng rất độc lập.
Hắn là quân tử, còn tôi là tiểu nhân.
Tôi tiểu nhân tới mức nào, ngay từ lần gặp đầu tiên Lam Khiết An cũng đã thấy. Mấy năm sau đó, có lần tôi hỏi Khiết An vì sao lúc đó không vạch trần tôi, không nói cho đám người kia biết rằng tôi đã nhốt Thanh Phong vào nhà kho? Hắn tanh lạnh nhìn tôi, nói: "Cậu hay tên kia đối với tôi không khác biệt gì. Vốn dĩ tôi không tin vào chuyện "người chiếu mệnh" vớ vẩn đó, tôi chỉ chiều ý mẹ. Nói chính xác hơn thì tôi xem cậu là không khí, không hơn, không kém."
Mặc dù nói vậy, nhưng ít nhất Khiết An tôn trọng quyền làm con người của tôi hơn bất kì ai trong ngôi nhà này. Không giống như Vú Thẫm nói, bà Thoại Thoa không để tôi đến trường, mà chỉ thuê một người đến nhà để dạy tôi đọc và viết chữ. Suốt ngày tôi quanh quẩn trong căn nhà to lớn, Khiết An học bài, đọc sách, chơi game, tôi đều phải ở bên cạnh nhìn hắn. Thỉnh thoảng hắn sẽ cho tôi chơi cùng, và sau đó còn cho tôi cả bộ đồ chơi đó.
Dần dần, tôi bắt đầu thích hắn, như tôi thích Vú Thẫm.
Bảy năm thoáng qua như một cơn gió, khi tôi dần phát hiện ra mình không có cảm giác với con gái, tôi cũng chợt giật mình nhận ra không biết kể từ lúc nào tình cảm mà tôi dành cho "anh trai" của mình đã biến chất trầm trọng.
Mười lăm tuổi, tôi đã trở thành một cậu thiếu niên biết thế nào là "tình yêu chớm nở". Tôi thích chơi với bạn xấu, mỗi đêm đều lén ra khỏi nhà lêu lỏng với đám bạn đến tận khuya, sau đó trở về nhà như một con chuột nhỏ lén lút. Vú Thẫm sẽ ra mở cửa cho tôi, có khi bà sẽ trách tôi, cũng có khi sẽ không nói gì ngoài một tiếng thở dài.
Sau khi vào được phía trong, tôi leo thang dây phía ngoài để lên phòng. Qua lối cửa sổ, tôi có thể thấy người con trai kia đang ngủ say. Khiết An mười bảy tuổi, hắn chơi những môn thể thao nhẹ, cả cơ thể không còn vẻ yếu ớt bệnh tật của năm nào nữa, và cả gương mặt cũng dần trở trên cứng cáp, điển trai như ông Lam Hòa. Tôi đứng bên giường nhìn hắn, đèn ngủ nhàn nhạt hắt lên sườn mặt nam tính. Trong lồng ngực tôi nhộn nhịp như mở hội, cùng lúc, hắn mở mắt.
- Dạo này tôi thấy cậu rất biến thái, biết không?
Tôi cười tục tằng, nói:
- Anh hai, anh nỡ lòng nào nói vậy với em chứ! Nếu có biến thái thì em chỉ vì anh mà biến thái thôi.
- Đừng nói mấy lời gớm ghiếc đó. Mau đi tắm đi, người cậu có mùi như nước cống vậy.
- Vậy sao...
Tôi kéo áo lên khịt khịt sau đó ghé xuống hắn, ngửi ngửi.
- Còn anh hai thì có mùi thật thơm...
Hắn gầm gừ qua kẽ răng:
- Cậu ngứa mình phải không?
- Haha.
Tôi đi vào phòng tắm, xối nước qua loa sau đó quấn khăn đi ra. Lúc này Khiết An đã bật đèn ngoài, hắn nằm trên giường và uống một viên thuốc màu trắng, thấy tôi đi tới, hắn cũng chẳng buồn để ý mà nằm xuống kéo chăn lên nửa ngực, nói:
- Tắt đèn.
- Hôm nay sao uống thuốc trễ vậy?
Lúc tôi tưởng Khiết An đã ngủ, hắn đột nhiên lên tiếng:
- Từ nay không uống nữa.
- Sao? Sao lại không uống thuốc nữa?
- Hết bệnh rồi thì còn uống làm gì nữa?
Tôi cau mày, ngồi bên giường nhìn hắn đang thanh thản nhắm mắt.
- Đừng có chủ quan, sao anh biết hết hoàn toàn được?
- Bệnh của tôi, đương nhiên tôi biết. Cậu rộn chuyện quá, về giường ngủ đi.
Tôi thở dài, muốn nói với Khiết An rằng tôi chẳng phải loại người hay rãnh rang đi quan tâm người khác đâu. Nhưng đối với tôi, hắn là một ngoại lệ đặc biệt. Tôi có xấu xa, có ích kỷ, có tùy tiện và nham hiểm đến mức nào thì trước mặt hắn, tôi vẫn chỉ là một con cún nhỏ xấu xí nhưng trung thành.
- Khiết An...
Hắn không trả lời.
- Khiết An...anh ngủ rồi à?
Vẫn không trả lời.
Tôi nhìn gương mặt kia, có thứ gì đang thôi thúc trong lòng ngực khiến tôi đột nhiên muốn gần gũi với hắn. Tôi ghé sát mặt, đặt một nụ hôn bên thái dương hắn, âm thầm nói:
- Anh hai, ngủ ngon!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro