Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


________________________PHẦN 1________________________


Chương 1

Mẹ tôi nói rằng cha tôi mất từ khi tôi mới thôi nôi. Tôi không tin, mà mặc nhiên tôi cũng xem như ông không hề tồn tại trên cõi đời. Nhìn thấy những đứa trẻ có cha, tôi âm ấp trong lòng cái cảm giác khao khát dữ dội, nhưng tôi không phải là một thằng con trai tình cảm như bạn đang tưởng, thực ra tôi ao ước có một người cha, nhưng người cha đó không phải chỉ là một người đàn ông bình thường.
Tôi muốn...nếu tôi thực sự có cha, tốt nhất ông ta nên là một nhà tài phiệt.
Nhiều người cho rằng tôi bị chứng hoang tưởng khi cứ mở miệng là nói cha mình đang là một nhà tài phiệt lừng lẫy ở nước ngoài, sắp về đón hai mẹ con. Tôi không để tâm người ta chế giễu mình, tôi linh cảm và tự đinh ninh rằng đó là sự thật, chỉ là thời cơ chưa tới nên mẹ tôi chưa nói ra sự thật và ông già cũng chưa về đây nhận mặt.
Nhà tôi nghèo, nghèo đến "mồng tơi cũng không có mà rớt", mẹ tôi quanh năm làm lụng vất vả, nuôi tôi đến lúc tám tuổi thì bà mắc bạo bệnh rồi qua đời. Cuối đời, bà cũng không hé môi nửa lời về "thân thế thật sự" của tôi. Năm đó một người hàng xóm giúp tôi tổ chức ma chay cho mẹ, đến lúc chôn cất bà ngay cả nửa giọt nước mắt tôi cũng không có. Tôi không hiểu sao mình lại vô ơn đến như vậy, tôi thương bà, nhưng tôi lại không khóc được. Hàng xóm ai cũng không ưa thích đứa con trai thiếu giáo dục và cộc cằng như tôi, người ta từ chối nhận nuôi tôi, rồi đẩy tôi vào trại mồ côi.
Cũng chính năm đó, năm tôi tám tuổi, giấc mơ của tôi trở thành sự thật – tôi trở thành con trai của nhà tài phiệt họ Lam.
Mà trước khi nói về chuyện vào nhà họ Lam, khi tôi còn ở trại mồ côi, có nhiều chuyện đã phát sinh.
Ở đó có rất nhiều trẻ em, nhưng chúng lại không thích chơi cùng với tôi, chúng ghét thói khinh khỉnh và mồm mép của tôi duy chỉ có Thanh Phong là không cố tình xa lánh. Tôi và cậu ta làm bạn với nhau trong suốt thời gian 3 tháng, cho đến khi nhà họ Lam đến nhận con nuôi.
Hôm đó là buổi chiều, lũ trẻ ăn cơm xong thì ra sân cùng nhau chơi bóng đá. Tôi ngồi một mình một góc nhìn lũ kiến đen dưới chân đang tha mồi về tổ, nhấc chân lên và dẫm xuống, chà sát mạnh khiến cả lũ tan tác, nhìn đám kiến chết dưới chân tôi hả hê cười. Cùng lúc đó, một cái bóng trùm xuống mình, tôi ngẩn nhìn thì thấy Thanh Phong cầm hai que kẹo ngọt, cười.
- Cho Huy.
Cậu ta chìa một cây cho tôi rồi ngồi ịch xuống bên cạnh. Tôi nhận lấy một que, đút mau vào miệng mình.
- Nghe chị Xuyến nói ngày mai có người đến nhận con nuôi nữa đó.
- Ừ.
Tôi không có thói quen trả lời theo kiểu hứng thú khi ai đó nói chuyện với mình, vẫn đáp cộc lóc như vậy.
- Lần này hi vọng người ta chọn mình, ha!
Tôi nhìn vào đôi mắt tràn ngập hi vọng của cậu ta, cau mày, nói:
- Chắc người ta chỉ chọn một đứa thôi.
- Tôi muốn được họ nhận nuôi, tôi muốn có một gia đình thật sự. Mà nếu người ta chọn cậu, tôi cũng sẽ mừng cho cậu.
Thanh Phong nhìn tôi và ấm áp cười.
Tôi không nói cho cậu ta biết, nhưng thật ra lúc đó, cái khao khát được rời khỏi viện mồ côi nhàm chán này đối với tôi là tất cả. Thậm chí tôi nghĩ mình có thể gian xảo một chút để có thể đạt được mục đích.
Và hôm sau đó, tôi tình cờ nghe thấy người quản lý trại trẻ mồ côi nói với chị Xuyến rằng người đến tìm con nuôi có một yêu cầu duy nhất là họ cần một đứa con trai, có một vết bớt trên má.
Lúc đó, tôi không hiểu vì sao họ lại ra yêu cầu như vậy và cũng ngay thời điểm đó tôi vô thức đưa tay sờ lên vết bớt đen trông vô cùng xấu xí ngay trên má phải, miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười gian xảo và thầm nghĩ rằng trời cao đã phù hộ cho một đứa trẻ đáng ghét này.
Thế nhưng tôi lại chợt nhận ra, đứa trẻ có vết bớt bên má không chỉ có một mình tôi.
Thanh Phong cũng có một cái y hệt, có điều bớt của nó là bớt son, màu đỏ không xấu như cái của tôi.
Nhà họ Lam đến. Bà Lam là một người phụ nữ rất trẻ đẹp, vóc dáng thanh mảnh, cử chỉ sang quý điệu như cái khuôn khổ vốn có của bất kỳ kẻ danh môn vọng tộc nào. Bà ta mang theo một đứa con trai tầm hơn tôi vài tuổi – hắn là Lam Khiết An – một tên tiểu công tử yếu ớt bệnh hoạn, gương mặt trắn nõn hồng hồng như đứa bé gái, nhưng ánh nhìn thì lúc nào cũng đanh lạnh, hờ hững đáng sợ.
Hắn bắt gặp khi tôi cố nhốt Thanh Phong vào kho chứa đồ bỏ ở phía sau nhà ăn. Khiết An nhìn thấy sự tạp nhạp xấu xa trong đôi mắt của tôi, hắn khinh nhạt đến nỗi lười thể hiện thái độ chán ghét. Ánh mắt đen tuyền, lạnh thấu buốt lướt qua mặt tôi, để lại những trận gió làm toàn thân tôi run rẩy.
Hắn không nói với ai chuyện mình vừa bắt gặp, hắn im lặng trong suốt cuộc trò chuyện giữa mẹ hắn và người quản lý trại trẻ. Hôm đó, người ta không tìm được Thanh Phong, nên...tôi là người duy nhất có cái bớt ở trên má.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro