Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mình không thích như vậy

Không thể thất hứa mãi với Phong Hạo. Sau giờ học, Miễn Ly đứng trước cửa lớp chờ cậu. Thoáng nhìn thấy bóng của Mễ Bối. Cô vội ríu rít
"Mễ Bối!!"
"Ơ!"
Mễ Bối quay lại. Khuôn mặt kiều diễm thanh thoát. Dáng vóc cao quý. Mễ Bối thật sự rất đẹp. Cô luôn ai oán với Bối Bối. Tại sao cũng cùng là con gái mà cả hai chênh lệch vậy. Nhưng lần nào cũng vậy. Mễ Bối mỉn cười "Cậu thật sự rất đẹp. Đẹp hơn cả mình."
"Lát nữa cậu đi cùng mình với Phong Hạo. Bắt cậu ta bao một bữa thật hoành tráng."
"Mình bận mất rồi." Mễ Bối nói ngay không suy nghĩ

Miên Ly cụp mắt lại. Cô biết mình sai. Nút thắt này, chỉ cô gỡ được. Nhưng cô lại không gỡ. Cứ ẩm ẩm ươn ươn. Giống như nồi lẩu thập cẩm. Cứ nghĩ bỏ càng nhiều gia vị vào thì nó sẽ ngon. Nhưng lại quá tay, khiến nó dở tệ. Dở đến mức phải vứt bỏ.

Mễ Bối nhìn Miên Ly. Trong lòng Bối Bối khẽ nhói. Cả hai thân nhân 11 năm. Đi đâu, làm gì cũng có nhau. Không lẽ chỉ vì chuyện này mà Mễ Bối lại lạnh nhạt với Miên Ly.
"Tiểu Ly Ly."
"Cậu gọi mình là gì!?" Miên Ly tròn xoe mắt nhìn Mễ Bối. Trong đó là cả một nụ cười
Ngay cả Mễ Bối cũng giật mình. Cũng một năm rồi, Mễ Bối chưa gọi Miên Ly như vậy. Có lẽ, Mễ Bối cần cho mình tí sự ích kỉ trong tình bạn.
"Tiểu Ly Ly!!!!!!!" Mễ Bối nói rõ ràng từ chữ
"Bối Bối. Bối Bối." Cô ríu rít lên như một đứa trẻ được thưởng kẹo

Cô đã biết từ lâu. Mễ Bối rất buồn cô. Nhưng cô cũng không biết làm sao hoá giải nỗi buồn này. Cô ngày qua ngày, cứ vờ như không biết, cứ cố như vô tư. Nhưng. Đúng là ông trời vô tâm. Ông lại ban cho cô cái đầu óc quá ư nhạy bén.

Một năm nay. Hay nói cách khác. Từ khi Phong Hạo xuất hiện. Mễ Bối không còn là Mễ Bối. Tuy vẫn luôn vui vẻ. Nhưng cô biết trong lòng Mễ Bối rối lắm. Cô muốn giúp. Nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Và phải làm như thế nào cả.


"Mễ Bối sao vậy!?"
Phong Hạo nhìn thấy Mễ Bối bỏ đi. Còn cô thì mặt mày ủ rủ. Cậu muốn hỏi "Cậu làm sao vậy Miên Ly". Nhưng thôi, cô nhạy bén lắm. Không khéo lại suy nghĩ rồi không đi với cậu nữa.
"Bối Bối không đi cùng tụi mình."
"Mình chỉ mời cậu mà."
Cậu nữa đùa nữa thật. Nhưng. Cái đầu óc này biết rõ là thật nhiều hơn đùa.
"Mình đùa. Lần sau mình mời cả hai đi."
Cậu sợ cô lắm. Bề ngoài nhỏ bé, mỏng manh như pha lê. Nhưng bên trong lại rất mạnh mẽ, nhạy bén. Chỉ cần nhìn thôi, cô sẽ biết chuyện gì đang xảy ra. Đôi khi, cậu ước cô vô tư tí đi. Cho cậu khỏi thấp thỏm thế này.


Quán ăn lề đường đơn giản. Không tốn kém mà lại ngon. Miên Ly luôn như vậy. Mỗi lần cậu dẫn cô đi ăn. Cô luôn vậy. Nhìn cô ăn. Cậu bất giác tự mìn mỉn cười. Rồi hối hận ngay. Cậu muốn may ngay cái miệng này lại.
"Cậu cười gì vậy?"
Miên Ly nhìn cậu. Đầu óc trời cho lại phát huy hết tốc lực.
"Không có". Cậu chối
"Nói dối".
Cô chỉ nói hai từ đơn giản vậy thôi. Nhưng đủ làm cậu nổi hết cả da gà. Rõ ràng, trước cô. Cậu luôn vậy. Nếu cậu quá thể hiện tâm ý của mình thì sẽ làm cô bật dậy. Rồi né cậu. Thầm ước. "Miên Ly. Xin cậu. Bớt tí nhạy bén vậy đi."

"Cậu ăn đi!" Cô nhìn Phong Hạo.
Như mệnh lệnh. Cậu cắm cúi ăn phần ăn đang dang dở của mình. Trông như một đứa trẻ bị phát hiện làm sai vậy. Cô bỗng bật cười.
Cậu ngước lên.
Nụ cười cô như gió
Khẽ len nhẹ vào trái tim cậu
Cậu yêu cô thật nhiều

Vẫn không ngưng cười. Cô khẽ ho vài tiếng lấy lại giọng.
"Cậu đó. Khuôn mặt thiên sứ này. Không khéo mình lại biến thành phù thuỷ. Hay dì ghẻ hay tên côn đồ nào đó."
Cậu vẫn với vẻ mặt đó. Da diết, dịu dàng, yêu thương đong đầy nhìn cô. Như hiểu được mọi chuyện, Miên Ly ngưng cười. Tiếp tục ăn. Nhưng vẫn không quên nói
"Đừng nhìn mình. Mình không thích như vậy." Khẽ hít một hơi. "Sau này, rủ Mễ Bối đi cùng."
Một lần nữa. Cô ngước lên nhìn cậu. Nụ cười nhẹ lắm. Cậu sững người.

Cô nhìn thấy anh
Gió lại len vào tim cô
Cơn gió đáng ghét
Cơn gió mang tên thiên sứ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: