Mễ Bối
Khi vừa mới nhìn thấy cậu. Tim Mễ Bối đập chệch một nhịp. Cậu tạc như một thiên sứ. Bối Bối cảm giác mình có thể ngắm nhìn cậu mãi cũng được. Cậu quả thật rất đẹp. Mễ Bối như bao giờ tin vào "tình yêu sét đánh". Nhưng có lẽ hôm nay, Mễ Bối cần xem lại.
Khẽ nhìn lên bàn Hạ Miên Ly. Bối Bối lắc đầu, lại nghỉ. Năm nào cũng vậy, không bao giờ cô đi học vào ngày đầu tiên. Định nghĩa của Miên Ly "Ngày đầu không học cũng không làm gì. Ngồi đó nói chuyện rồi năm khi mười hoạ một người mới vào. Rất không đáng mình mất thời gian."
Xem ra Miên Ly không may mắn rồi. Không được gặp anh chàng đẹp thế này. Nhưng để mai, Bối Bối sẽ ríu rít kể cho cô nghe.
Hai đứa vốn là bạn thân từ bé. Như chị em, từ hồi lớp 1 đã như vậy. Tuy gia đình Mễ Bối khá giả hơn Miên Ly nhiều. Nhưng không vì vậy mà tình bạn hai người rạn nứt. Mà ngược lại còn thân thiết hơn.
Đúng như dự đoán Bối Bối. Cậu rất được mọi người yêu mếm. Đặc biệt, là mấy cô nữ sinh. Làm sao nói chuyện với cậu đây. Mễ Bối chán nản suy nghĩ. Rồi bắt chợt. Mễ Bối nhìn thấy cảnh. Mà có lẽ thầm ao ước mình chưa bao giờ thấy.
Cậu. Phong Hạo. Ánh mắt dịu dàng nhìn Miên Ly. Tim Mễ Bối lại chệch đi một nhịp. Một nhịp lỗi nốt. Một nhịp bi ai.
Cậu à.
Mình thấy cậu nhìn cô ấy
Mình biết.....
Nhưng mình không thể làm gì
Mình cũng như cậu
Mình không thể làm tổn thương cô ấy
Mình sẽ chờ cậu
Như cách cậu chờ cô ấy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro