Chương 8: Ngày Minh trở về
An vào viện vào một buổi chiều đầu đông, khi những cơn gió lạnh len lỏi qua từng con phố. Cô không ngờ cơn đau lại đến nhanh như vậy. Mọi thứ diễn ra chóng vánh đến mức cô không kịp chuẩn bị tâm lý, chỉ kịp nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, nhắn cho Minh một dòng tin nhắn ngắn ngủi:
"Con sắp chào đời rồi."
Ở một nơi cách cô hơn nghìn cây số, Minh vừa hoàn thành bản vẽ cuối cùng cho dự án, điện thoại bỗng rung lên. Khi đọc dòng tin ấy, tim anh như ngừng đập. Không kịp suy nghĩ, anh vội vã thu dọn đồ đạc, lao ra sân bay.
Nhưng mọi thứ không suôn sẻ như anh mong muốn. Chuyến bay sớm nhất đã hết vé, chuyến tiếp theo bị hoãn vì thời tiết xấu. Đứng giữa phòng chờ, Minh bất lực nắm chặt điện thoại, liên tục gọi về cho An nhưng không ai bắt máy. Mãi sau, một y tá nghe máy, nói rằng An đã vào phòng sinh.
Giây phút ấy, Minh cảm thấy mình chưa bao giờ tuyệt vọng như thế.
• "An, em nhất định phải đợi anh..."
Khi chuyến bay cuối cùng trong ngày cất cánh, Minh ngồi trên ghế, mắt không rời khỏi đồng hồ. Mỗi phút trôi qua dài như một thế kỷ. Anh nhớ lại từng khoảnh khắc bên An—những buổi chiều quán cà phê ngập mùi hương sách cũ, những cái ôm dịu dàng, những lần anh áp tay lên bụng cô, cảm nhận từng cử động của con...
Và bây giờ, khi An đang trải qua thời khắc quan trọng nhất, anh lại không thể ở bên.
Khi máy bay hạ cánh, Minh gần như chạy khỏi sân bay, bắt vội một chiếc taxi đến bệnh viện. Đường phố đêm khuya vắng lặng, nhưng lòng anh thì hỗn loạn như một cơn bão. Anh không biết liệu mình có kịp hay không, không biết An có ổn không.
Đến bệnh viện, Minh lao nhanh qua hành lang dài. Mùi thuốc sát trùng, tiếng bước chân vội vã của bác sĩ và y tá, tất cả khiến anh cảm thấy ngột ngạt. Đứng trước cửa phòng sinh, anh thở hổn hển, bàn tay run run nắm lấy tay nắm cửa.
Và rồi anh nghe thấy một âm thanh.
Một tiếng khóc nhỏ vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Tiếng khóc đầu tiên của con họ.
Minh sững lại, cảm giác như cả thế giới xung quanh anh bỗng chốc lùi xa, chỉ còn lại âm thanh ấy—một âm thanh bé nhỏ nhưng mạnh mẽ, như thể đang gọi anh.
Cánh cửa phòng sinh mở ra. Một y tá bước ra ngoài, nhìn thấy Minh liền hỏi:
• "Anh là chồng của sản phụ An đúng không?"
• "Phải! Vợ tôi... vợ tôi sao rồi? Còn con tôi?"
Nữ y tá mỉm cười dịu dàng.
• "Mẹ tròn con vuông. Cô ấy vừa sinh một bé trai khỏe mạnh."
Minh cảm thấy đôi chân mình như mất đi sức lực. Anh đứng yên một lúc lâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực.
• "Tôi có thể vào gặp cô ấy không?"
• "Được chứ. Nhưng cô ấy còn hơi yếu, anh nhẹ nhàng một chút nhé."
Minh bước vào phòng.
An đang nằm đó, khuôn mặt nhợt nhạt vì mất sức, nhưng ánh mắt cô vẫn dịu dàng như mọi khi. Trên tay cô là một sinh linh bé nhỏ đang ngủ say, đôi bàn tay tí hon nắm chặt.
Minh bước đến bên giường, quỳ xuống, nắm lấy tay An.
• "Anh đã về rồi..." Giọng anh khàn đi vì xúc động.
An nhìn anh, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười yếu ớt.
• "Em biết anh sẽ về mà."
Minh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi nhìn đứa trẻ đang nằm trong vòng tay vợ. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng anh—cảm giác lần đầu tiên trở thành một người cha. Anh chạm nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của con, và ngay lập tức, đứa trẻ nắm lấy ngón tay anh.
Chỉ một cái chạm nhẹ, nhưng Minh cảm thấy cả thế giới của mình đã thay đổi.
Anh nhìn An, giọng nói khẽ run lên:
• "Cảm ơn em... vì đã mang con đến với anh."
An khẽ lắc đầu.
• "Không. Đây là món quà của cả hai chúng ta."
Minh cúi xuống, áp má mình lên bàn tay nhỏ xíu của con, cảm nhận hơi ấm mong manh nhưng kỳ diệu ấy.
• "Anh đã bỏ lỡ khoảnh khắc con chào đời, nhưng từ giờ trở đi, anh sẽ không bỏ lỡ bất cứ điều gì nữa."
An nhìn Minh, đôi mắt cô ánh lên sự tin tưởng tuyệt đối.
Ngoài cửa sổ, trời vẫn còn lất phất mưa. Nhưng bên trong căn phòng này, giữa họ là hơi ấm của một gia đình nhỏ vừa mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro