Chương 9
Ánh nắng buổi sáng nhẹ nhàng len lỏi qua những tấm rèm cửa màu kem, tạo nên một không gian vừa ấm áp vừa nặng nề trong căn biệt thự. Chu Tiểu Vũ ngồi tựa lưng vào chiếc sofa nhung, trước mặt là tách trà còn bốc khói nghi ngút. Nhưng thay vì thưởng thức vị trà thanh tao, cô chỉ mân mê tách trà trong tay, ánh mắt như đang đắm chìm vào một vùng trời tâm tư ngột ngạt.
Cô không muốn cảm nhận sự yên tĩnh trong phòng khách này. Mọi thứ xung quanh, từ bức tranh treo tường cho đến từng món nội thất đều xa hoa, đẹp đẽ, nhưng không mang lại chút thoải mái nào. Chu Tiểu Vũ cảm giác như cả căn phòng này đang bóp nghẹt lấy mình, giống như cuộc đời cô lúc này: đầy đủ, nhưng trống rỗng.
Ở góc đối diện, Hàn Minh ngồi im lặng. Anh cũng không hề thoải mái. Bộ đồ tây lịch lãm mặc từ buổi sáng càng làm anh cảm thấy nặng nề. Anh đã nhận ra sự khác thường từ thái độ của Tiểu Vũ từ đêm qua. Cô không giống một người vợ mới cưới, mà giống như một người đang sẵn sàng bước vào một trận chiến cam go nào đó.
Tiểu Vũ thở dài, đặt tách trà xuống bàn kính trước mặt. Ánh mắt cô sắc bén hơn, mang một sự quyết tâm không thể lay chuyển. "Chúng ta cần nói chuyện."
Hàn Minh ngẩng lên, đôi mắt anh thoáng vẻ ngạc nhiên. "Anh cũng nghĩ vậy. Nhưng em có vẻ đã sẵn sàng hơn anh."
Cô nhìn anh, thẳng thắn nhưng không quá lạnh lùng. "Em muốn chúng ta chuyển ra nước ngoài."
Không khí như ngưng đọng lại trong phút chốc. Hàn Minh hơi sững người, đôi mày anh nhíu lại. "Em đang nói thật chứ?"
"Hoàn toàn nghiêm túc." Cô đáp ngay, không để anh có cơ hội nghi ngờ. "Em không muốn ở lại đây. Nơi này quá chật chội, quá ngột ngạt. Em không thể thở nổi."
"Ngột ngạt?" Anh lặp lại, ánh mắt dò xét cô như thể muốn tìm hiểu nguyên nhân thật sự. "Em muốn đi vì cảm giác đó thôi sao? Hay còn điều gì khác mà em chưa nói với anh?"
Tiểu Vũ lặng người trong chốc lát. Trong lòng cô trào dâng một nỗi sợ vô hình, như những lớp sóng ngầm cứ xô đẩy nhau mãi không thôi. Cô sợ phải thừa nhận lý do thực sự của mình: cô sợ bản thân sẽ yêu Ngô Thành. Sợ rằng nếu còn ở lại đây, cô sẽ không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Nhưng cô không thể nói điều đó ra. "Anh không cần biết lý do, chỉ cần hiểu rằng em không thể ở lại đây. Em muốn đi càng sớm càng tốt."
Hàn Minh ngả người ra sau ghế, ánh mắt trầm tư nhìn cô. "Tiểu Vũ, đây không phải chuyện nhỏ. Chúng ta vừa mới kết hôn, em muốn rời đi, để lại gia đình hai bên, để lại tất cả. Em đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Em nghĩ rồi." Cô trả lời ngay lập tức, giọng nói chắc nịch. "Em đã suy nghĩ suốt những ngày qua. Và đây là quyết định cuối cùng của em."
Hàn Minh hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. "Em muốn anh đi cùng, đúng không? Em muốn chúng ta bắt đầu lại ở nơi khác?"
"Đúng." Tiểu Vũ gật đầu, ánh mắt cô không chút dao động. "Anh là chồng em. Và nếu anh đồng ý, chúng ta sẽ có một khởi đầu mới. Ở đó, không ai có thể can thiệp vào cuộc sống của chúng ta."
"Tiểu Vũ..." Anh ngập ngừng, ánh mắt anh chứa đầy mâu thuẫn. "Anh đồng ý, nhưng em phải hiểu rằng, gia đình hai bên sẽ không dễ dàng chấp nhận đâu. Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần cho những gì sẽ xảy ra."
"Em biết." Cô đáp, giọng điệu lạnh lùng nhưng ẩn sâu trong đó là sự đau đớn mà cô không muốn anh thấy. "Em không quan tâm họ nghĩ gì. Đây là cuộc đời của em, và em không muốn bất kỳ ai quyết định thay mình."
Cuộc trò chuyện kéo dài hơn họ tưởng. Những câu hỏi, những lập luận từ Hàn Minh đều không thể lay chuyển sự quyết tâm của Tiểu Vũ. Cuối cùng, anh thở dài, nhượng bộ.
"Được rồi. Nếu đây là điều em muốn, anh sẽ đi cùng em. Nhưng em phải hứa rằng chúng ta sẽ cùng đối mặt với mọi thứ, không trốn tránh bất kỳ điều gì."
"Em hứa." Tiểu Vũ mỉm cười, nhưng đó không phải nụ cười vui vẻ, mà là nụ cười của một người đã sẵn sàng đối mặt với giông tố.
Khi ánh chiều tà buông xuống, Tiểu Vũ và Hàn Minh ngồi lại với nhau để vạch ra kế hoạch. Họ sẽ nói chuyện rõ ràng với gia đình hai bên vào buổi họp mặt ngày mai.
Tiểu Vũ cố gắng chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng cô vẫn không ngừng rối bời. Cô biết, quyết định này không chỉ ảnh hưởng đến cuộc đời cô, mà còn kéo theo cả Hàn Minh vào một hành trình không biết trước.
Còn Hàn Minh, dù đồng ý, nhưng trong lòng anh vẫn chất chứa nhiều nghi vấn. Anh không thể hiểu được lý do sâu xa khiến Tiểu Vũ muốn rời đi. Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của cô, anh biết rằng mình không thể từ chối.
Đêm đó, cả hai đều không ngủ được. Tiểu Vũ nằm trằn trọc, trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Ngô Thành và những ký ức ngắn ngủi giữa họ. Cô biết rằng, nếu không rời đi, cô sẽ không thể giữ mình tránh khỏi cảm xúc ngày một lớn dần này.
Còn Hàn Minh, anh ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bầu trời đêm đầy sao. Anh tự hỏi, liệu có phải mình đang dần yêu người con gái này, hay chỉ là trách nhiệm buộc anh phải đi theo cô đến cùng trời cuối đất.
Ngày mai, họ sẽ đối mặt với gia đình. Và mọi chuyện sẽ thay đổi mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro