Chương 8
Căn phòng tân hôn rộng lớn, lộng lẫy với ánh sáng ấm áp từ những chiếc đèn pha lê, nhưng đối với Chu Tiểu Vũ, nơi này chẳng khác gì một chiếc lồng giam dát vàng. Mỗi góc phòng đều toát lên vẻ xa hoa, từ chiếc giường trải lụa mềm mại màu trắng ngà, đến tấm thảm Ba Tư tinh xảo dưới chân. Nhưng tất cả chỉ khiến cô thêm ngột ngạt.
Cô nằm trên giường, ánh mắt nhìn lên trần nhà, nơi những họa tiết chạm khắc tinh tế như đang xoáy sâu vào tâm trí. Cảm giác này khiến cô khó chịu đến mức muốn hét lên.
Từ khi đặt chân vào căn nhà này, cô luôn cảm thấy như bị bao vây bởi một sức nặng vô hình. Những bức tường lạnh lẽo dường như đang dồn ép cô, khiến trái tim cô trĩu nặng. Không phải vì cô ghét Hàn Minh, mà vì sự xuất hiện của anh – người chồng bất đắc dĩ này – chỉ khiến mọi kế hoạch của cô thêm phức tạp.
Tiểu Vũ nhắm mắt lại, nhưng tâm trí cô không tài nào yên ổn. Ký ức về những ngày trước khi kết hôn cứ ùa về, đặc biệt là ánh mắt của Ngô Thành khi anh đến dự đám cưới.
Ngô Thành... Chỉ cần nghĩ đến cái tên này thôi, tim cô đã siết chặt. Người đàn ông ấy giống như một cơn gió lạnh lẽo, từng quét qua cuộc đời cô và để lại những dấu ấn sâu sắc.
Cô biết, mình không nên nghĩ đến anh. Anh giờ đây chỉ là một người trong quá khứ, một bóng hình mà cô phải chôn vùi để tiếp tục kế hoạch. Nhưng tại sao, mỗi lần ánh mắt anh lướt qua cô, cô lại cảm thấy run rẩy như vậy?
Tiểu Vũ đưa tay lên ngực, nơi trái tim đang đập mạnh. Cô sợ. Sợ bản thân không kiểm soát được cảm xúc. Sợ rằng, nếu còn ở lại nơi này, cô sẽ ngày càng lún sâu vào tình cảm với Ngô Thành. Và điều đó, với cô, là một sự yếu đuối không thể tha thứ.
"Không được... Mình không được phép." Cô lẩm bẩm, tự nhắc nhở bản thân.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng thở đều đặn của Hàn Minh vang lên bên cạnh. Anh đã ngủ, nhưng cô thì không thể. Sau một hồi trăn trở, cô quyết định đánh thức anh dậy.
"Hàn Minh..." Cô khẽ gọi, giọng nói pha chút do dự.
Anh mở mắt, ánh nhìn còn chút mơ màng. "Sao vậy? Em không ngủ được à?"
Cô gật đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt anh. Hàn Minh vẫn còn mang vẻ mệt mỏi sau cả ngày dài, nhưng ánh mắt anh lúc nào cũng dịu dàng và trầm ổn, khiến cô cảm thấy chút bình yên hiếm hoi.
"Em muốn nói chuyện với anh."
Anh ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. "Chuyện gì mà gấp vậy? Em không chờ được đến sáng sao?"
Tiểu Vũ cắn môi, ánh mắt cô lạc đi, như đang cố gắng tìm từ ngữ phù hợp. "Em muốn... chúng ta rời khỏi đây. Đi nước ngoài sống."
Hàn Minh ngẩn người. Anh không ngờ cô sẽ đưa ra một đề nghị như vậy, nhất là khi họ vừa mới kết hôn chưa đầy một tuần.
"Rời khỏi đây?" Anh lặp lại lời cô, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc. "Em có chắc không? Em muốn bỏ lại tất cả à?"
Tiểu Vũ cúi đầu, tay siết chặt lấy mép chăn. Cô không biết phải giải thích thế nào để anh không nghi ngờ. "Em chỉ cảm thấy... ở đây không phù hợp với em. Quá nhiều thứ khiến em ngột ngạt. Em muốn chúng ta bắt đầu một cuộc sống mới, ở một nơi mà không ai biết đến."
"Nhưng tại sao em lại muốn rời đi ngay lúc này?" Anh hỏi, ánh mắt xoáy sâu vào cô. "Hay là em... không hài lòng với cuộc hôn nhân này?"
Câu hỏi của anh như một nhát dao đâm vào lòng cô. Cô vội lắc đầu. "Không phải. Anh rất tốt. Nhưng em..."
Cô nghẹn lời, không dám nói tiếp. Sự thật mà cô đang giấu kín quá đau đớn. Cô không thể nói với anh rằng, cô muốn đi để trốn tránh cảm giác tội lỗi. Trốn tránh Ngô Thành. Và quan trọng nhất, trốn tránh trái tim chính mình.
Tiểu Vũ không nhìn anh, ánh mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời đêm trải dài với muôn vàn ngôi sao lấp lánh.
"Hàn Minh..." Cô lên tiếng, giọng nói như vỡ ra. "Em không muốn ở lại đây. Em sợ, nếu tiếp tục, em sẽ không còn là chính mình."
"Ý em là gì?" Anh nghiêng đầu, ánh mắt vẫn kiên nhẫn.
"Không có gì." Cô lắc đầu, cố gắng nén lại cơn nghẹn ngào trong cổ họng. "Anh không cần phải hiểu. Chỉ cần anh đồng ý đi cùng em là được."
"Tiểu Vũ, em biết anh không thể dễ dàng đưa ra quyết định như vậy." Anh nói, giọng anh dịu dàng nhưng không kém phần nghiêm nghị. "Nhưng nếu em thực sự cần, anh sẽ cân nhắc."
Tiểu Vũ gật đầu, lòng cô trĩu nặng hơn bao giờ hết. Lời nói của anh như một sự nhượng bộ đầy trách nhiệm, càng khiến cô thêm cảm thấy áy náy.
Cả hai nằm lại trên giường, nhưng chẳng ai ngủ được. Tiểu Vũ nằm nghiêng, ánh mắt lạc đi trong bóng tối. Cô tự hỏi liệu mình có đang đi đúng hướng không, hay tất cả chỉ là một sai lầm không thể cứu vãn.
Còn Hàn Minh, anh nằm đó, nhìn lên trần nhà, lòng đầy trăn trở. Anh không hiểu vì sao mình lại bị cuốn hút bởi cô gái này, nhưng anh biết rằng, cô không đơn giản như vẻ ngoài của mình.
Đêm hôm ấy, không gian tĩnh lặng, nhưng tâm trí của cả hai đều rối bời, đầy những cảm xúc không thể gọi tên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro