Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Ba ngày sau buổi tiệc, Chu Tiểu Vũ ngồi trong phòng mình, ánh mắt trống rỗng nhìn ra bầu trời đêm qua cửa sổ. Đôi tay cô đặt trên mặt bàn lạnh lẽo, những ngón tay khẽ run rẩy khi nghĩ đến tương lai mình sắp đối mặt.

Từ nhỏ, Tiểu Vũ đã luôn tự hào vì là con gái của Chu Gia, nhưng giờ đây, danh phận ấy giống như một chiếc gông xiềng không thể thoát khỏi. Mẹ cô đã quyết định tất cả: cô sẽ kết hôn với Hàn Minh, người thừa kế của tập đoàn Hàn Gia. Đám cưới sẽ diễn ra vào cuối năm, và cô không được quyền từ chối.

"Mẹ, con không yêu anh ta," cô đã nói, nhưng mẹ cô chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, không chút dao động.

"Tình yêu không quan trọng, Tiểu Vũ. Cuộc sống này không phải câu chuyện cổ tích. Con cần làm điều đúng đắn cho gia đình mình. Chu Gia đang cần con hơn bao giờ hết."

Những lời của mẹ cứ vang vọng trong đầu cô, như một bản án không thể kháng cự.

Tối hôm đó, sau bữa tối, Tiểu Vũ quyết định hành động. Cô lặng lẽ bước vào thư phòng của mẹ, nơi luôn bị khóa cẩn thận. Cô đã từng nhìn thấy mẹ cất chìa khóa trong ngăn kéo tủ quần áo. Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi khi xoay chiếc chìa khóa, cảm giác như mình đang làm điều gì đó cấm kỵ.

Bên trong ngăn kéo, một tập hồ sơ dày cộm đập vào mắt cô. Tiểu Vũ cầm nó lên, tim cô đập loạn nhịp khi đọc dòng chữ trên bìa: "Hợp đồng bí mật – Dự án Trường Sơn".

Cô lật từng trang tài liệu, mỗi dòng chữ đều như một nhát dao cắt vào lòng cô. Dự án Trường Sơn, dự án mà Chu Gia tự hào là một trong những thành công lớn nhất, hóa ra lại được xây dựng trên nỗi đau của những người dân vô tội. Họ bị ép buộc rời khỏi nhà cửa, thậm chí còn có những vụ tai nạn đáng ngờ xảy ra để dọn đường cho dự án.

Tiểu Vũ buông tập tài liệu xuống, toàn thân run rẩy. Cô không thể tin rằng gia đình mình lại làm ra những việc như thế.

Trong khi đó, ở một góc khác của thành phố, Ngô Thành đang cùng em gái Ngô Thanh ăn bữa tối đơn giản. Ngô Thanh kể với anh về buổi học hôm nay, giọng nói trong trẻo của cô bé là niềm an ủi lớn nhất trong cuộc đời anh.

"Anh hai, hôm nay em được điểm cao môn văn!" Cô bé khoe, đôi mắt sáng rực.

"Giỏi lắm, Thanh. Anh luôn tin em sẽ làm được."

Ngô Thành mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không che giấu được sự mệt mỏi. Anh đã làm việc cả ngày ở quán cà phê và giờ đây còn phải chuẩn bị cho buổi học tối mai ở trung tâm ngoại ngữ. Nhưng anh không bao giờ phàn nàn.

Trong thâm tâm, anh luôn nghĩ về vụ hỏa hoạn năm xưa. Đó không phải là một tai nạn đơn thuần, và Ngô Thành biết điều đó. Nhưng anh chưa bao giờ tìm ra bằng chứng để khẳng định những nghi ngờ của mình.

Vào một buổi tối muộn, Tiểu Vũ rời khỏi nhà với tâm trạng rối bời. Cô không biết mình đang đi đâu, chỉ muốn thoát khỏi căn nhà ngột ngạt ấy. Chân cô dẫn lối đến công viên trung tâm, nơi cô và Ngô Thành đã gặp nhau lần đầu tiên.

Cô ngồi xuống chiếc ghế đá cũ kỹ, hai tay ôm lấy đầu, nước mắt lặng lẽ rơi.

"Cô Tiểu Vũ?"

Giọng nói quen thuộc vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô ngẩng đầu lên và thấy Ngô Thành đang đứng trước mặt, ánh mắt đầy lo lắng.

"Sao cô lại ở đây? Trông cô không được ổn lắm."

Tiểu Vũ cố lau nước mắt, nhưng ánh mắt anh vẫn dõi theo cô, như thể nhìn thấu mọi nỗi đau mà cô đang cố giấu.

"Tôi... chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh," cô trả lời, giọng khàn đi.

Ngô Thành ngồi xuống bên cạnh cô, im lặng một lúc lâu trước khi lên tiếng. "Đôi khi, nói ra sẽ khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn."

Tiểu Vũ cười nhạt. "Nói ra thì sao chứ? Có những chuyện, càng nói càng không giải quyết được gì."

Ngô Thành không đáp, chỉ nhìn cô với ánh mắt dịu dàng. Cô cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt ấy, một thứ mà cô không tìm thấy ở bất kỳ ai trong giới thượng lưu của mình.

"Tôi chỉ có thể nói rằng, nếu cô cần ai đó lắng nghe, tôi luôn ở đây."

Trở về nhà, Tiểu Vũ đối diện với mẹ mình trong phòng khách rộng lớn.

"Mẹ, con muốn hỏi thẳng. Tại sao gia đình mình lại cần cuộc hôn nhân này?"

Mẹ cô nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt sắc lạnh. "Con không cần biết. Chỉ cần làm theo những gì mẹ nói. Đây là điều tốt nhất cho tất cả chúng ta."

"Nhưng... còn những người bị tổn thương bởi dự án của chúng ta thì sao? Họ cũng là con người mà."

Bà Minh Tâm cau mày, tiến lại gần cô. "Con nghĩ con biết rõ mọi chuyện sao, Tiểu Vũ? Đừng dại dột đào sâu vào những gì con không hiểu. Nếu con chống lại mẹ, con sẽ không chỉ phá hủy chính mình mà còn cả gia đình này."

Cùng lúc đó, Ngô Thành ngồi bên cửa sổ nhỏ trong căn phòng trọ chật hẹp của mình. Anh nhìn ra những ánh đèn thành phố, lòng đầy suy tư.

Anh không ngừng nghĩ về Tiểu Vũ. Có điều gì đó ở cô khiến anh không thể ngừng lo lắng. Cô không giống như những người anh từng gặp. Ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng là một tâm hồn đang kêu cứu.

Nhưng đồng thời, một phần trong anh lại cảm thấy bất an. Mỗi lần nhìn thấy cô, anh lại nhớ đến gia đình mình, đến vụ hỏa hoạn đã cướp đi mọi thứ anh yêu thương.

Ngô Thành không biết liệu mình có thể đối mặt với sự thật nếu nó liên quan đến cô hay không. Nhưng anh biết một điều chắc chắn: cô đang che giấu một bí mật. Và anh nhất định sẽ tìm ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro