Chương 3
Chu Tiểu Vũ đứng trước chiếc gương lớn trong phòng ngủ của mình, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của một cô gái với vẻ ngoài hoàn hảo nhưng ánh mắt xa xăm đầy lo âu. Cô kéo chiếc váy trắng ra khỏi tủ và mặc vào, chuẩn bị cho một buổi tiệc lớn do gia đình tổ chức. Những buổi tiệc này luôn diễn ra hàng tháng, nhưng hôm nay, mọi thứ có vẻ khác biệt.
Mẹ cô, bà Chu Minh Tâm, đã có cuộc gặp với các đối tác quan trọng, những người mà Tiểu Vũ không hề thích. Bà luôn yêu cầu cô phải xuất hiện trong những sự kiện này, dù cô chẳng muốn. Nhưng hôm nay, Tiểu Vũ nhận ra rằng mình không chỉ là người tham gia, mà còn là quân cờ trong một ván cờ quyền lực mà bà đang chơi.
Cô bước ra khỏi phòng, khép cửa lại một cách nhẹ nhàng rồi bước xuống cầu thang. Cảm giác nghẹt thở bao trùm lấy cô khi bà Chu Minh Tâm đã chờ sẵn dưới tầng, vẻ mặt không mấy dễ chịu. "Con chuẩn bị xong chưa?" Bà hỏi, giọng điệu lạnh lùng và ra lệnh.
Tiểu Vũ chỉ gật đầu, không dám cãi lại. Cô biết rằng khi bà đã quyết định một việc gì đó, không ai có thể thay đổi. Đó không chỉ là quyền lực của bà mà còn là trách nhiệm của một người con trong gia đình Chu Gia, một gia tộc khét tiếng trong giới thượng lưu. Tuy nhiên, dường như mẹ cô không nhận ra rằng, đôi khi, Tiểu Vũ chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, không phải là công cụ để gia tộc củng cố quyền lực.
Đêm hôm đó, buổi tiệc diễn ra tại một khách sạn 5 sao sang trọng, với sự góp mặt của những nhân vật quyền lực trong giới doanh nhân. Tiểu Vũ bước vào hội trường, ánh mắt lạnh lùng và kiêu sa, nhưng trái tim lại đầy bất an. Cô nhận ra ngay người đàn ông mà bà Chu Minh Tâm đang trò chuyện – Hàn Minh, con trai của Hàn Gia, một trong những đối tác lớn nhất của gia đình cô.
Chàng trai này có vẻ ngoài lịch lãm, nhưng Tiểu Vũ chưa bao giờ cảm thấy anh ta thú vị. Hàn Minh luôn tỏ ra quá hoàn hảo, lạnh lùng, và không hề có một chút cảm xúc thực sự. Nhưng đối với bà Chu Minh Tâm, Hàn Minh lại là một lựa chọn tuyệt vời – một người đàn ông đầy tiềm năng, có thể giúp gia tộc Chu Gia vững mạnh hơn nữa trong tương lai.
"Tiểu Vũ, lại đây con," bà Chu Minh Tâm gọi, giọng nói đầy áp lực.
Tiểu Vũ miễn cưỡng bước lại gần, trong lòng cảm thấy nặng nề. Bà Tâm giới thiệu cô với Hàn Minh như thể họ đã quen nhau từ lâu, mặc dù Tiểu Vũ chưa từng nói chuyện nhiều với anh ta. Hàn Minh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, như thể không có gì đặc biệt ở cô.
"Chào cô, Tiểu Vũ. Tôi rất vui được gặp cô," Hàn Minh nói, giọng anh ta không có gì đặc biệt, nhưng lại mang một sự thận trọng nhất định.
Tiểu Vũ chỉ gật đầu, không đáp lại. Cô cảm thấy như mình là một con rối trong vở kịch mà bà mẹ đang cố dàn dựng. Buổi tiệc kéo dài hàng giờ đồng hồ, với những ánh mắt tò mò của những người xung quanh. Tiểu Vũ cảm thấy mình ngày càng bị mắc kẹt trong trò chơi quyền lực mà gia đình cô đang ép cô tham gia.
Ngay khi buổi tiệc kết thúc, bà Chu Minh Tâm đã kéo Tiểu Vũ vào phòng riêng, nơi chỉ có hai mẹ con. Bà đóng cửa lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào cô. "Tiểu Vũ, con còn không hiểu sao? Nếu không có cuộc hôn nhân này, không chỉ gia đình mình mà cả con cũng sẽ phải đối mặt với những hậu quả khôn lường."
Tiểu Vũ nhìn mẹ, trái tim đập mạnh. "Mẹ, tại sao mẹ lại ép con kết hôn với anh ta? Con không yêu anh ấy, và con không muốn cả đời sống trong một cái lồng vàng như thế này."
Bà Chu Minh Tâm thở dài, giọng điệu đầy mệt mỏi. "Con không hiểu đâu, Tiểu Vũ. Nếu không kết hôn với Hàn Minh, không chỉ tương lai của gia đình mình sẽ bị đe dọa, mà con cũng sẽ không còn chỗ đứng trong xã hội này. Con không thể làm trái ý mẹ và gia đình được. Hãy nghĩ cho tương lai của mình, cho cả gia tộc."
Một lần nữa, Tiểu Vũ cảm thấy những giấc mơ của mình tan vỡ. Cô không còn có thể chọn lựa một cuộc sống tự do, không có quyền quyết định gì về cuộc hôn nhân của chính mình. Mọi thứ đều bị đặt lên bàn cân quyền lực.
Trong khi Tiểu Vũ đang chìm trong sự tuyệt vọng về gia đình và cuộc sống bị sắp đặt, Ngô Thành lại vẫn chăm chỉ làm việc ở quán cà phê. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra với Tiểu Vũ, nhưng anh nhận thấy cô dường như ngày càng trở nên xa cách và ít ghé qua quán. Dù vậy, mỗi khi gặp cô, Ngô Thành lại cảm nhận được một sự bất an mà cô cố giấu kín.
Một buổi chiều, khi anh đang lau dọn chiếc bàn cuối cùng trong quán, thì Tiểu Vũ bất ngờ xuất hiện. Cô không nói gì mà chỉ ngồi xuống bàn quen thuộc, ánh mắt mệt mỏi, như thể vừa trải qua một cuộc chiến không thể thắng.
Ngô Thành nhìn cô một lúc rồi tiến lại gần. "Cô ổn chứ?"
Tiểu Vũ nhìn anh, đôi mắt đẫm buồn. "Tôi không ổn. Gia đình tôi... họ muốn tôi kết hôn với một người mà tôi không yêu. Và tôi không thể từ chối. Tất cả mọi thứ đều bị sắp đặt từ trước."
Ngô Thành ngồi xuống đối diện cô, không nói gì. Anh không biết làm gì để giúp cô, nhưng anh cảm thấy trái tim mình đau nhói. Anh không thể chỉ đứng yên nhìn cô chịu đựng.
"Có thể có một cách khác," Ngô Thành nói, giọng anh không hẳn tự tin, nhưng vẫn mang một sự chân thành sâu sắc. "Cô không phải là người duy nhất có thể lựa chọn con đường của mình."
Tiểu Vũ nhìn anh, sự im lặng trong không gian như muốn nói lên tất cả những điều mà cô đang cảm nhận.
Sau cuộc trò chuyện đó, Tiểu Vũ bắt đầu cảm thấy có một chút hy vọng le lói trong lòng. Liệu cô có thể từ chối cuộc hôn nhân này không? Liệu cô có thể đứng lên chống lại gia đình mình? Nhưng cô cũng biết rằng, để làm được điều đó, cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều thứ: gia đình, xã hội, và những trách nhiệm mà cô không thể dễ dàng từ bỏ.
Đêm đó, Tiểu Vũ ngồi trong phòng riêng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không còn là một cô gái trẻ ngây thơ, mà là một người phụ nữ đang đứng giữa ngã ba đường, phải quyết định về tương lai của mình. Nhưng trong lòng cô vẫn có một câu hỏi chưa có lời đáp: liệu cô có thể chiến thắng trong cuộc chiến này không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro