Trăng
Ánh trăng dịu mát rọi xuống.Gió nhè nhẹ ,lướt qua nhảy múa trên mái tóc em.Tiếng nhạc chill vang lên từ điện thoại . Em ngồi bên cửa sổ , nhìn ngắm cảnh sắc yên bình dưới ánh trăng .
"_Cứ mãi yên bình như này thì tốt biết mấy."
Em nói vu vơ . Anh nhìn em với đôi mắt đầy đau thương . "_Sẽ không thể.."Anh biết em biết điều đó , nên anh không nói và cũng chẳng muốn nói .Nó đau quá , chúa luôn trêu đùa những sinh vật nhỏ bé dưới chân ngài . Ngài sẽ chẳng coi trọng chúng ta đâu ..
Nailiu từ từ tiến lại gần , anh quàng chiếc khăn mỏng màu trắng quanh người em , nhẹ nhàng ôm lấy em ở phía sau .
"_Yên bình thật anh nhỉ?"
"Ừm"
Zhan mỉm cười đáp lại , ngọt ngào như một bông hoa nhưng lại vô cùng kiên cường và mạnh mẽ
"_Nếu như anh có ra đi , thì như thế này đã không tiếc nuối rồi ."
Em dựa vào người anh nói ,thản nhiên như thể sinh mạng bé nhỏ của em không mấy coi trọng.Nhưng anh đau ,rất rất đau ,đau vì em cứ thản nhiên như vậy .
"_Em sẽ buồn đấy , nếu như anh bỏ em lại ."
Nailiu ôm chặt em hơn , và từ cái ôm đấy em có thể cảm nhận được rõ từng cơn run của anh . Em chạm vào anh , nhẹ nhàng vỗ về linh hồn đang đầy buồn bã .
"_Không sao đâu Nailiu của anh mạnh mẽ mà ."
Không...anh không hề mạnh mẽ như em tưởng . Anh luôn luôn nhớ em , dù hai ta mới gặp nhau vài phút trước . Anh đã phát điên lên khi biết tin em nhập viện .Anh đã khóc khi nhìn em nằm trên giường bệnh, nhìn em phải gắn những ống truyền dịch vào bắp tay , với cơ thể đầy bầm tím đó ,tim anh lại nhói lên một nhịp. Nếu như em rời bỏ anh,chỉ một phút thôi , anh sẽ không nhịn được mà đi lục soát khắp nơi chỉ để tìm thấy bóng dáng của em , như một tiên điên đích thực . Anh yếu đuối lắm...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"_Em..xin lỗi.."
Lần thứ mấy rồi?em đã nói đi nói lại rất nhiều lần câu đấy . Anh bấu chặt bàn tay , đôi môi hé mở như muốn nói điều gì đó xong lại thôi ...
"_Khụ..nếu em ...đi theo anh.. quá sớm ..anh sẽ..khụ ...sẽ ghét em đấy..."
"_..."
"_Vậy nên hãy giúp anh nhé?.."
Em nằm trên giường bệnh, với cơ thể gầy còm cùng với những ống dịch cắm chi chít ở bắp tay . Đôi mắt em híp lại, quầng thâm đen bên dưới hiện rõ . Đôi môi hồng hào ngày nào giờ đây trở lên khô khốc . Làn da xanh xao nhợt nhạt . Đau thật nhỉ?
Anh biết mình nên gọi bác sĩ ngay bây giờ . Nhưng còn lời cầu xin của em thì sao?Nhịp tim của em yếu dần , việc hô hấp trở nên khó khăn hơn . Chỉ vài giây thôi , linh hồn của em sẽ không còn nữa . Dù cho có cấp cứu thêm lần nữa, em cũng chẳng thể qua khỏi .
Anh đặt nhẹ môi lên trán em , khoé mắt đỏ hoe nhưng vẫn kiên định không rơi 1 giọt nước mắt nào.
"_tạm biệt em"
Câu cuối cùng anh dành cho em trước khi em trút hơi thở cuối cùng . Rỗng tuếch,những đủ để em cảm thấy yên tâm...có lẽ vậy...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"_Nailiu à muộn lắm rồi đó em định để trễ giờ hảa?còn không mau mau tỉnh dậy cho anh!?"
Anh bật tỉnh khỏi giấc ngủ triền miên . Giọng nói trong lành của em vang vọng bên tai , như một bài ca chào mừng buổi sáng sớm .
Lại một giấc mơ đáng sợ..
Anh vươn tay ôm lấy em, kéo em vào lòng hít hà hương thơm toả ra từ người anh yêu . Đúng rồi tất cả đều chỉ là một giấc mơ . Sẽ không có chuyện em bỏ anh một mình đâu .
"_Em lại gặp ác mộng sao ,Nailiu.Anh có thể thấy em đang run rẩy đấy "
"_Ừm..nhưng giờ không sao nữa rồi.Em đã có anh,"mặt trời nhỏ" của em"
"_Em cũng dẻo miệng gớm.Yên tâm đi ,anh sẽ đánh đuổi hết những ác mộng đó cho em . Và giờ thì bỏ anh ra nào , anh chắc chắn em không muốn bị muộn làm đâu đúng không?"
"_vâng,mệnh lệnh của vợ là trên hết . Nhưng anh phải hứa đó nha tình yêu của em."
"_fff anh biết rồi mà"
--------------------------------
Hehe không biết mọi người có bất ngờ vì pha bẻ lái này của sốp không ta?=))đây là truyện đầu tiên tớ nên văn phong còn khá kém có điểm gì lỗi thì nói cho tớ biết để sửa nhé. Một ngày tốt lành!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro