Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1

Đã từng nghe: Cuộc đời vốn không hề bằng phẳng, nếu đi trật một ly, rõ ràng cái giá phải trả khó lòng mà tính toán được.

Cô ấy là Tố. Tên của cô chỉ độc hại chữ Vũ Tố, cái tên nghe giông bão như chính cuộc đời của cô vậy.

Sinh trưởng trong một gia đình địa vị và giàu có.

Năm 17tuổi, Tố đổ một trường Đại học danh tiếng, mang theo bao ước mơ của tuổi mới lớn, Tố gặp anh, cuộc gặp tưởng chừng trôi qua quá nhiều năm rồi vẫn in sâu trong đầu Tố như vừa mới qua

...................
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Tố nhận chơi đàn dương cầm cho một quán bar nhỏ ở trung tâm thành phố. Cô gái nhỏ mặc váy trắng muốt ngồi đàn dương cầm ở nơi loại người gì cũng có, tạo thành bức tranh tương phản mê lòng người.

Đàn xong một bản, chuẩn bị lui xuống cánh gà thì waiter tiến lên đưa cho Tố một mảnh giấy, ánh mắt của hắn vừa lén lút vừa khinh bỉ nhìn cô: " Có một người nhờ tôi chuyển lời, sau khi cô hết ca, muốn mời cô cùng ngài ấy ở chung một đêm"

Bất ngờ làm Tố có chút lúng túng nhưng cũng khá tò mò về con người hết sức thô bỉ này. Đưa mắt quét một lượt, không phải chứ, là cái tên ngày nào cũng im lìm ngồi trong góc hút thuốc nhìn cô đang hay sao??

Người đàn ông ngồi lặng lẽ hút thuốc trong một góc quán bả, nhả từng đợt khói thuốc. Ẩn hiện sau làn khói là khuôn mặt cương nghị, ngũ quan như được khắc tỉ mỉ, hàng lông mày rậm, đôi mắt đen mười phần anh khí.

Lần đầu tiên Tố nhìn kĩ khuôn mặt anh ta, bất chợt phát hiện người đàn ông này đẹp đến vậy

- Nhắn với anh ta, tôi không rảnh

Sau khi nghe Waiter nói lại, khoé mắt hắn hiện ra một nụ cười, như có như không, đầy vẻ bởn cợt.

Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn như thế, gia đình Tố không cho tiếp tục đến bar nữa, cô đành nghĩ hẳn công việc bên đàn dương cầm, cũng quên mất người đàn ông hôm đó.

Năm 18 tuổi, gia đình Tố tan nát, mẹ cô cho vay nặng lãi, bị người ta lừa rồi trốn mất, bao nhiêu gia sản mất sạch, chỉ giữ lại được ngôi nhà và mang một đống nợ không biết lúc nào mới trả xong.

Từng ngày từng ngày, Tố sống trong cô đơn và tuyệt vọng, lúc nào cũng phải nơm nớp lo không đủ tiền đóng học phí, không đủ tiền sống nổi ở đất phồn hoa này. Đau lòng khi chứng kiến ba mẹ bị người ta chửi bới, nhục mạ để đòi tiền. Không còn cách nào khác, cô tiếp tục ngồi đàn bên dương cầm, tấu vài khúc nhạc mỗi tối, gom góp từng chút, từng chút để có thể tiếp tục học và mong một ngày nào đó có thể trả hết nợ để giúp gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngon#tinh