Chương 15: Cuộc Truy Đuổi Giữa Sa Mạc
Bóng Đêm Và Những Dấu Chân Biến Mất
Bầu trời sa mạc đen kịt, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống những cồn cát vô tận. Những cơn gió gào thét, cuốn theo từng hạt cát mịn, như muốn xóa sạch mọi dấu vết của những kẻ vừa rời đi.
TaeRae đứng sừng sững giữa cát, hai tay siết chặt đến mức các khớp trắng bệch. Trong lồng ngực anh, trái tim đập dữ dội—không phải vì sợ hãi, mà vì cơn giận dữ đang bùng cháy.
Bọn chúng đã bắt HanBin.
Ngay trước mắt anh.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Một khoảnh khắc, HanBin còn đứng đó, hứng khởi với khám phá của mình—khoảnh khắc tiếp theo, anh ta đã bị kéo đi vào bóng tối.
TaeRae cúi xuống, chạm tay vào dấu chân còn lại trên cát. Nhưng chỉ một cơn gió mạnh nữa thôi, chúng sẽ biến mất hoàn toàn.
Anh không thể chậm trễ.
— "Chuẩn bị đội truy đuổi!" TaeRae ra lệnh dứt khoát.
Những người lính còn lại trong đội nhanh chóng tập hợp. Tất cả đều biết điều này không còn là một nhiệm vụ thông thường nữa—đây là một cuộc giải cứu.
Một cuộc chiến.
Và TaeRae sẵn sàng đánh đổi tất cả để đưa HanBin trở về.
Bị Giam Giữa Cát Và Bóng Đêm
HanBin bị trói chặt, hai tay đau rát vì sợi dây thừng thô ráp. Hắn ta ném anh xuống nền cát khô cứng của một hang động nhỏ, ánh lửa bập bùng phản chiếu trong đôi mắt của những kẻ bắt cóc.
Một gã đàn ông bước đến gần.
— "Mày biết tại sao mày ở đây không?" Hắn cười nhạt, cúi xuống nhìn HanBin.
HanBin không nói gì. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng đã đoán được lý do.
Bọn chúng muốn thông tin.
Muốn những gì anh đã khám phá được.
Nhưng nếu chúng nghĩ anh sẽ dễ dàng khuất phục, thì chúng đã nhầm.
— "Nói cho bọn tao tất cả những gì mày biết về cổ vật." Giọng hắn lạnh lùng. "Ngay bây giờ."
HanBin ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy vẻ thách thức.
— "Tôi không biết các người đang nói gì."
BỐP!
Một cú đấm mạnh giáng xuống mặt anh, khiến anh lảo đảo. Máu rỉ ra từ khóe môi, nhưng anh chỉ bật cười nhạt.
— "Đánh nữa đi." HanBin liếm vết máu trên môi.
Gã đàn ông cười khẩy, rồi ra hiệu cho đàn em của hắn.
— "Tốt thôi. Vậy để xem, mày có thể chịu được bao lâu."
HanBin nheo mắt, cảm nhận rõ ràng nguy hiểm đang bủa vây.
Nhưng sâu trong lòng, anh vẫn có một niềm tin.
Rằng TaeRae sẽ đến.
Hành Trình Đuổi Theo Ánh Trăng
Bên ngoài, đội quân của TaeRae băng qua những cồn cát, theo dấu vết mờ nhạt còn sót lại.
TaeRae không nói một lời. Anh chỉ tập trung vào con đường phía trước, đôi mắt tối sầm vì căng thẳng.
— "Thưa chỉ huy!" Một binh sĩ hét lên. "Dấu chân dừng lại ở đây!"
TaeRae kéo dây cương, dừng ngựa. Trước mắt anh là một vùng cát phẳng lì, không còn bất kỳ dấu vết nào.
Bọn chúng đã xóa dấu chân.
— "Chúng ta phải làm sao, thưa chỉ huy?" Một người lính hỏi.
TaeRae siết chặt tay. Anh biết nếu không nhanh chóng hành động, HanBin có thể sẽ biến mất mãi mãi.
Nhắm mắt lại, anh hít một hơi sâu.
Và rồi, anh nhớ ra một điều.
Nhớ về những lần HanBin nói về địa hình sa mạc, về những nơi có thể ẩn náu khỏi bão cát.
Nếu bọn chúng muốn giữ HanBin, chúng sẽ cần một nơi trú ẩn.
Và ở gần đây...
— "Hang động phía Đông." TaeRae mở mắt, giọng chắc chắn.
— "Đi thôi."
Không chần chừ, anh thúc ngựa lao về phía trước, theo ánh trăng dẫn đường.
Chạm Trán
Tiếng vó ngựa vang lên, làm rung động mặt đất.
Những kẻ bắt cóc nhanh chóng phát hiện ra đội quân đang tiến đến.
— "Chúng tìm ra chúng ta rồi!" Một tên hét lên.
Gã cầm đầu nghiến răng, ra lệnh:
— "Xử lý chúng! Nhanh!"
HanBin giật mình khi thấy một tên rút dao tiến về phía anh.
— "Chúng ta không thể để hắn sống."
Tim HanBin đập mạnh.
Ngay lúc đó—
ĐOÀNG!
Một phát súng vang lên, và tên kia gục xuống ngay trước mặt anh.
Cả hang động chấn động.
HanBin quay đầu lại—và nhìn thấy anh.
TaeRae đứng đó, súng giương cao, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao cắt qua màn đêm.
— "Thả anh ta ra."
Giọng anh trầm thấp, nhưng mỗi chữ đều đầy uy quyền.
Những kẻ còn lại chần chừ. Nhưng gã cầm đầu nhanh chóng hét lên:
— "Giết hết chúng nó!"
Cuộc chiến chính thức bắt đầu.
TaeRae lao vào, nổ súng liên tục. Những viên đạn xé toạc bóng tối, mỗi phát bắn đều chính xác. Những người lính của anh cũng nhanh chóng dàn trận, áp đảo bọn cướp.
HanBin cố gắng vùng vẫy, nhưng sợi dây trói quá chặt.
Nhưng rồi—
Một bàn tay mạnh mẽ kéo anh dậy.
— "Đi thôi!"
Là TaeRae.
HanBin nhìn anh, trái tim như ngừng đập trong một khoảnh khắc.
Rồi không kịp nghĩ gì nữa, anh để TaeRae kéo mình chạy về phía tự do.
Thoát Khỏi Tử Thần
Cuộc giao tranh ác liệt, nhưng dần dần, bọn trộm yếu thế.
TaeRae đưa HanBin đến một vị trí an toàn, rồi quay lại chiến đấu.
Nhưng đúng lúc đó—
Một tên trong bóng tối giương súng, nhắm thẳng vào TaeRae.
HanBin nhìn thấy.
Không suy nghĩ, không do dự—
Anh lao đến.
BÙM!
Viên đạn sượt qua vai HanBin, nhưng anh đã kịp xô TaeRae ra khỏi đường bắn.
TaeRae nhìn anh, sững sờ.
HanBin nhăn mặt vì đau, nhưng vẫn cười.
— "Anh đã cứu tôi rất nhiều lần, lần này tới lượt tôi."
TaeRae nhìn anh rất lâu. Rồi anh siết chặt hàm răng, kéo HanBin đứng dậy.
— "Đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa." Giọng anh khàn đi.
HanBin mở to mắt, nhưng không nói gì.
Chỉ có tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực anh, lẫn vào tiếng gió gào thét của sa mạc.
Cuối cùng, bọn trộm bị đánh bại.
HanBin đã được cứu.
Nhưng TaeRae biết—
Trận chiến thực sự trong lòng anh mới chỉ bắt đầu.
Hết chương 15.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro