691=>695
Hiện menudoc truyen
Truyện
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 691
GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH
691: Cô ấy có sự kiên cường mà người ngoài không nhìn thấy được
TrướcTiếp
"Chuyện gì vậy?" Vừa thấy bóng lưng các bác sĩ y tá cuống cuồng chạy đi ở bên trong, Phong Lăng chợt hỏi.
Tần Tư Đình thong thả bình tĩnh trả lời: "Cô tưởng người nằm trong phòng hồi sức cấp cứu chỉ được ngủ thôi sao? Bất cứ lúc nào tim cũng có thể ngừng đập hoặc ở trong trạng thái cận kề cái chết. Giai đoạn nguy kịch không dễ để vượt qua. Tình huống cấp cứu đột ngột như thế này sẽ liên tục lặp lại trong mấy ngày tới, mọi người quen dần đi.”
Phong Lăng nghe vậy thì không để lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng lại nôn nóng nhìn vào bên trong.
Sau đó cô nhìn sang Mặc Cảnh Thâm, thấy dường như anh vẫn nhìn chăm chăm về phía phòng hồi sức cấp cứu.
Nửa tiếng sau, các bác sĩ y tá vừa vội vã chạy vào ra ngoài, nhìn dáng vẻ như thở phào nhẹ nhõm. Đây cũng có nghĩa là Quý Noãn đã lại gắng gượng vượt qua được một cửa ải hiểm nghèo.
"Đàn ông thường nghĩ phụ nữ rất yếu đuối. Nhưng thật ra về bản năng sinh tồn thì ai cũng như nhau. Thậm chí, nhiều khi ý chí của phụ nữ còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông." Phong Lăng nói: "Điều này tôi đã nhận ra rất rõ ràng trong một năm đến Luân Đôn cùng Quý Noãn. Cô ấy có sự kiên cường mà người ngoài không nhận thấy, vì vậy, nhất định cô ấy sẽ chống chọi được."
Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm thoáng lướt qua phía bên ngoài cửa sổ cạnh phòng hồi sức cấp cứu, đôi mắt lãnh đạm nặng nề quay lại nhìn Phong Lăng, hiểu ngay ý cô.
***
Quý Noãn chống chọi trong tình trạng tính mạng nghìn cân treo sợi tóc ba ngày. Đến đêm ngày thứ ba, Bác sĩ Wendell bước ra từ phòng hồi sức cấp cứu, nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm tròn ba ngày ba đêm ngồi lỳ ở bệnh viện, không ngủ, không nghỉ ngơi, thậm chí cả quần áo còn chưa thay.
Ông đã nhiều lần tiếp xúc với Mặc Cảnh Thâm, cũng đã quen biết anh rất nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ông Mặc thê thảm suy sụp đến mức không thèm để ý đến bất cứ điều gì, chỉ kiên quyết ngồi đây chờ một người phụ nữ hồi tỉnh như hiện tại.
Bác sĩ Wendell nói: "Trước mắt, rất nhiều dấu hiệu sinh tồn* của cô Quý đã dần dần hồi phục, tuy vẫn phải tiếp tục theo dõi mấy ngày nữa nhưng xem như cô ấy đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Chỉ cần cô ấy có thể tiếp tục duy trì tình trạng khả quan này trong vài ngày nữa thì có thể chắc chắn bảo toàn được tính mạng."
(*) Dấu hiệu sinh tồn là một nhóm gồm 4 - 6 dấu hiệu cho thấy trạng thái sống của cơ thể. Thông thường dấu hiệu sinh tồn gồm có nhịp thở, huyết áp, nhiệt độ, mạch.
Cuối cùng cũng nghe được những lời này từ Bác sĩ Wendell, nét mặt lạnh lẽo nặng nề của Mặc Cảnh Thâm trong suốt ba ngày đã bắt đầu có dấu hiệu thả lỏng.
Tần Tư Đình gật đầu đáp lại Bác sĩ Wendell: "Ông vất vả rồi, cuối cùng cũng nghe được tin tốt."
Bác sĩ Wendell cũng cười: "Là do sức sống của cô Quý rất mạnh mẽ, lần nào nhịp tim ngừng lại cận kề với cái chết cũng đều cứu lại được. Mỗi lần cấp cứu xong tôi đều có thể cảm nhận được bản thân cô ấy muốn hồi tỉnh. Vào thời điểm như thế này, ý chí con người vẫn là quan trọng nhất."
Tần Tư Đình gật đầu.
Lúc này Bác sĩ Wendell mới quay về phía Mặc Cảnh Thâm: "Ông Mặc, ông cũng nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân đi. Nếu cứ tiếp tục chịu đựng như thế này, e rằng cô Quý còn chưa tỉnh lại thì ông đã không trụ được nữa rồi."
Mặc Cảnh Thâm không trả lời, chỉ nhìn Bác sĩ Wendell nói: "Cảm ơn ông." Gần một ngày một đêm không nói gì, giọng Mặc Cảnh Thâm đã khản đặc.
"Nghe thấy chưa? Quý Noãn vẫn còn kiên cường như vậy đấy. Còn cậu, có lẽ đây là lần suy sụp hiếm hoi trong cuộc đời. Ba bốn ngày không cạo râu, không thay quần áo, nếu để Quý Noãn nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì e là cô ấy lại muốn quay lại cửa tử mất." Tần Tư Đình vừa nói vừa bước thẳng đến, vươn tay ra định kéo Mặc Cảnh Thâm đứng dậy.
Có lẽ là vì ngồi ở đây ba ngày không nhúc nhích, bọn họ mua đồ ăn mà anh cũng không ăn, nên khi bị Tần Tư Đình kéo dậy thì thân hình cao ngất của Mặc Cảnh Thâm thoáng lảo đảo.
Tần Tư Đình vội đỡ lấy anh, nhíu mày: "Nhịn ba ngày rồi, còn chịu được sao?"
Không chờ Mặc Cảnh Thâm trả lời, Bác sĩ Wendell hiểu ý Tần Tư Đình, lập tức ra lệnh cho hai y tá mở cửa một phòng bệnh ở gần đó, để Tần Tư Đình dìu Mặc Cảnh Thâm vào nghỉ tạm.
Khó khăn lắm mới nghe được tin tốt về Quý Noãn, cho nên Mặc Cảnh Thâm không còn lạnh lùng suy sụp khiến người ta không dám đến gần nữa. Chỉ duy nhất Tần Tư Đình dám cưỡng chế túm Mặc Cảnh Thâm đứng dậy, cuối cùng cũng đưa được anh vào phòng bệnh gần đó. Sau đó Tần Tư Đình thông báo cho A K mang quần áo sạch và vài đồ dùng vào.
Mặc Cảnh Thâm không ăn uống gì trong suốt ba ngày, Tần Tư Đình tự truyền một chai glucose cho Mặc Cảnh Thâm rồi đẩy anh vào phòng tắm trong phòng bệnh, quẳng bộ quần áo sạch vào trong.
Đến khi Mặc Cảnh Thâm tắm gội, cạo râu, thay quần áo đi ra ngoài thì Tần Tư Đình mới có vẻ miễn cưỡng nhẹ nhõm đi một chút.
"Chậc, sao tôi lại quên mất. Lẽ ra trước khi bắt cậu đi tắm, tôi phải chụp và lưu lại dáng vẻ đặc sắc này của cậu cho Quý Noãn xem sau khi tỉnh lại mới đúng. Tôi phải cho cô ấy biết đường đường là Mặc Cảnh Thâm mà cũng có ngày khiến người ta không nỡ nhìn mặt."
Tần Tư Đình nói xong lại tiếp tục: "Ba ngày liên tiếp không ngủ không nghỉ, là người thì sẽ không chịu nổi. Cậu tốt nhất nên nghỉ ngơi trước đi, chỉ cần chợp mắt hai tiếng là cũng đủ rồi."
Mặc Cảnh Thâm liếc Tần Tư Đình, lạnh lùng lên tiếng: "Vừa rồi cậu pha gì vào trong chai glucose cho tôi?"
Tần Tư Đình cười: "Thuốc tác dụng nhanh như vậy sao? Tôi cố tình xin Bác sĩ Wendell một loại thuốc an thần mới ra gần đây, hòa vào đường glucose. Về lý thuyết thì phải mất một lúc nữa cậu mới thấy buồn ngủ. Nhưng mấy ngày hôm nay cậu không ăn không uống, có lẽ khả năng chống đỡ cũng bị giảm sút, nên thuốc có tác dụng nhanh hơn bình thường một chút. Không có chuyện gì hết, cậu đi ngủ đi."
Nghe thấy Tần Tư Đình thế mà lại lừa anh cho thêm thuốc an thần vào đường glucose, Mặc Cảnh Thẩm khẽ thở dài, day trán.
Làm bạn nhiều năm, Tần Tư Đình hiểu anh rất rõ, biết anh bề ngoài thì lạnh lùng lãnh đạm nhưng bên trong thì đau đến xé lòng.
Cuối cùng Mặc Cảnh Thâm cũng không thể kháng cự lại thuốc an thần mà Bác sĩ Wendell kê cho.
Thấy Mặc Cảnh Thâm cuối cùng cũng có thể chợp mắt một lát, Tần Tư Đình mới đứng dậy đi ra ngoài.
***
Mặc Cảnh Thâm ngủ được nguyên một đêm. Thuốc an thần trong đường glucose không nhiều, nhưng có thể khiến anh có thêm thời gian ngủ nhiều hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mặc Cảnh Thâm vừa mở mắt ra đã đứng lên đi ra khỏi phòng bệnh. Dù không nhìn thấy có gì bất thường, nhưng anh vẫn nhạy bén phát hiện ra dáng vẻ người đứng ngoài có gì đó khác lạ.
"Xảy ra chuyện gì?" Gương mặt lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm đã không còn tuyệt vọng như mấy ngày trước, nhưng khí chất buốt lạnh vẫn như thế, khiến người ta không dám tiếp xúc.
Người của căn cứ XI vừa nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm thì nét mặt đều nặng nề. Một người lên tiếng: "Đêm qua, mấy tên thuộc hạ của A Đồ Thái lẻn vào bệnh viện, bắt cóc bác sĩ, y tá ở tầng khác, cải trang thành bác sĩ, y tá trà trộn vào đưa bà Mặc đi. Khu cách ly quá xa, chúng tôi không thể đến gần được, khi phát giác ra thì đã không thấy bà Mặc đâu nữa. Bác sĩ Tần đã tự mình mang theo người truy đuổi nhưng giờ vẫn chưa có tin tức." "Chắc chắn mục đích của bọn chúng là bắt cóc bà Mặc, lấy tính mạng của bà Mặc để đổi lấy A Đồ Thái đang bị giam trong tay chúng ta..."
TrướcTiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Contact - ToS
Hiện menudoc truyen
Truyện
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 692
GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH
692: Khi chúng kịp hiểu ra thì súng trong tay mặc cảnh thâm đã...
TrướcTiếp
Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng đi vào trong, quả nhiên nhìn thấy hầu hết nhóm bác sĩ y tá này đều bị thương, có không ít người bị tấn công từ đằng sau khi đang trực nên vẫn hôn mê bất tỉnh. Tất cả dây rợ thiết bị y tế trong phòng hồi sức cấp cứu Quý Noãn nằm trước kia đều đã bị ngắt ra. Giường bệnh trống rỗng không một bóng người.
Khu vực này tách biệt quá xa, không phải nhân viên y tế có phận sự thì không thể đến gần. Đêm qua sau khi anh đi ngủ thì vẫn có Tần Tư Đình canh chừng ở bên ngoài. Nhưng kể cả chính anh ở lại đây, thì sợ là cũng không thể phân biệt ngay được những người đó là bác sĩ, y tá thật hay là người ở bên ngoài trà trộn vào. Chờ đến khi phát hiện ra thì đương nhiên người đã bị chuyển đi rồi.
Bất chợt điện thoại di động của Mặc Cảnh Thâm vang lên. Ánh mắt lạnh băng của Mặc Cảnh Thâm liếc thấy số của Tần Tư Đình trên màn hình thì lập tức nhận cuộc gọi. Giọng nói nặng nề của Tần Tư Đình vang lên: "Đã tìm thấy rồi. Người của chúng ta đã bao vây bên ngoài, nhưng sinh mạng của Quý Noãn nằm trong tay bọn chúng. Bọn chúng yêu cầu đích thân cậu đến. Ý đồ của chúng rất rõ ràng, nếu không thể dùng Quý Noãn để đổi lấy A Đồ Thái, thì cũng muốn moi những thông tin chúng cần biết từ miệng cậu. Bọn chúng lấy A Đồ Thái ra để kiếm cớ đánh đổi, nhưng thực tế là muốn nhân cơ hội này để độc chiếm."
"Tôi tới ngay." Nét mặt Mặc Cảnh Thâm lạnh tanh, anh tắt điện thoại, quay người đi thẳng ra ngoài.
***
Trong gian phòng khách sạn rộng lớn lạnh lẽo, mấy gã người Campuchia vây xung quanh người phụ nữ mặt cắt không còn giọt máu đang nằm trên giường. Người phụ nữ này vẫn chưa từng tỉnh lại từ khi bị bọn chúng bắt cóc đến bây giờ. Thậm chí bọn chúng còn hoài nghi có phải mình bắt cóc người chết không, liệu có thể dùng cô để uy hiếp Mặc Cảnh Thâm không?
Nhưng dù sao bọn chúng cũng nghe nói, người phụ nữ tên Quý Noãn này chính là yếu điểm duy nhất của Mặc Cảnh Thâm. Bọn chúng đã cướp người từ phòng hồi sức cấp cứu ra ngoài thì dù thế nào cũng phải tạo ra sức ép.
"Liệu cô ta có chết ở đây không?" Một gã thấp lùn nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, thấy cô không hề phản ứng, không khác gì người đã chết.
"Dù có chết thì nhất định Control cũng tìm cách mang thi thể của cô ta nguyên vẹn trở về. Cứ kiên nhẫn chờ, chắc chắn anh ta sẽ đến nhanh thôi."
"Bây giờ chúng ta đã bị người của căn cứ XI bao vây, như thế này có phải là quá nguy hiểm không... Đại ca vẫn chưa cứu ra được, hay là chúng ta đổi lấy mạng của đại ca trước..."
"Đổi cái gì mà đổi? Chỉ cần chúng ta biết được thông tin từ chính miệng Control thì sau này số tiền đó đều là của chúng ta! Đại ca nằm trong tay bọn chúng nhiều ngày như vậy, không chết thì cũng đã tàn phế, có cứu được ra thì đại ca cũng không thể che chở chúng ta nữa. Mặc kệ hắn, chúng ta tự làm vụ này!"
Một tên đưa tay lên để sát vào mũi người phụ nữ nằm trên giường một lát rồi thấp thỏm nói: "Hơi thở yếu lắm… Chúng ta cướp người đi như vậy, lỡ chẳng may cô ta chết ở đây, có khi nào Control bắt cả đám chúng ta không? Như là cho nổ cả tòa nhà này chẳng hạn?"
"Người phụ nữ của anh ta đang nằm trong tay chúng ta, tòa nhà này không nổ được đâu. Người cũng đã cướp rồi, còn sợ cái gì?"
"..."
***
Mấy tên bên trong còn đang nghiên cứu xem lát nữa phải làm thế nào thì Mặc Cảnh Thâm đã lao đến chỗ Tần Tư Đình.
"Bọn chúng ở bên trên, dùng tính mạng bà Mặc để uy hiếp. Nếu anh không đích thân đến đây, trước khi người của chúng ta bao vây tấn công thì bọn chúng sẽ ném bà Mặc từ ban công tầng trên cùng xuống." A K đã đi theo Tần Tư Đình từ trước, cất tiếng nói: "Ông Mặc, bọn này chẳng mấy trung thành với A Đồ Thái mà đã sớm có dã tâm. Theo tôi nghĩ, kẻ hám lợi còn dễ đối phó hơn loại người trung thành một lòng một dạ. Anh chú ý an toàn, chúng tôi sẽ yểm trợ đằng sau."
Bọn chúng yêu cầu Mặc Cảnh Thâm tự đi lên, không được mang theo súng bên người.
Mặc Cảnh Thâm đứng trên thảm sàn hành lang vắng vẻ của khách sạn sang trọng, mặt lạnh tanh dang hai tay ra cho hai gã người Campuchia lục soát. Bọn chúng chắc chắn anh không mang theo súng thì mới để anh bước vào thang máy.
Đến tầng cao nhất của khách sạn, anh bước ra khỏi thang máy, dáng người cao lớn rắn rỏi, khí chất lạnh như băng. Anh liếc mấy tên canh giữ trước cửa phòng, lạnh lùng bước đến, giọng nói vang lên từ cuống họng, vừa lãnh đạm vừa nhạo báng: "Các người muốn tạo phản chiếm núi xưng vương hả, chí khí cũng thật lớn, dám cướp người của tôi à?"
Mấy gã canh gác bên ngoài không giỏi tiếng Anh, lại càng không biết nhiều tiếng Trung. Bọn chúng nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đi lên một mình thì thoáng sửng sốt rồi lập tức tỏ ra lạnh lùng, nói bằng tiếng Campuchia: "Mr. Control, chúng tôi dùng tính mạng người phụ nữ của anh để thương lượng. Anh có muốn cũng không thể dễ dàng bước qua cánh cửa này như thế được đâu. Anh phải xác định cho rõ, anh muốn mạng sống của cô ta, hay là muốn món tài sản bí mật mà đến cả bản thân anh cũng không coi trọng. Dù sao anh cũng không cần đến những thứ đó, chi bằng giao lại cho chúng tôi đi!"
Bọn chúng không chắc Mặc Cảnh Thâm có thể nghe hiểu những gì chúng nói hay không, đang do dự không biết phải trao đổi với anh như thế nào thì Mặc Cảnh Thâm đã thản nhiên nói: "Gọi tên cầm đầu hiện giờ của các người ra đây."
Anh nói bằng tiếng Campuchia.
Mấy gã kia thoáng sửng sốt trong giây lát. Trước đây bọn chúng có nghe A Đồ Thái nói Mr. Control là người rất khó đối phó, không chỉ riêng trí thông minh mà còn cả các phương diện khác. Nhiều năm trước đây rất nhiều đồng bọn của chúng đã mất mạng trong tay Mr. Control và căn cứ XI. Nhưng không ngờ anh lại tinh thông ngôn ngữ của nhiều quốc gia như vậy.
Một tên trấn tĩnh lại, tiếp tục dùng giọng điệu uy hiếp nhắc lại: "Mr. Control, đại ca hiện tại của chúng tôi từng là thuộc hạ lợi hại nhất của A Đồ Thái. Anh ấy nói, chỉ cần anh giao cho chúng tôi thứ chúng tôi muốn, vợ của anh sẽ được an toàn rời khỏi đây ngay lập tức."
Mặc Cảnh Thâm thấy những gã kia bước về phía mình với ý định uy hiếp thì lùi lại nửa bước, nhìn qua tưởng chừng như anh đang cẩn trọng bước lùi ra đằng sau. Nhưng khi những tên kia bước đến gần định đưa tay bắt anh lại, thì chỉ trong nháy mắt, anh vung tay lên chộp lấy cổ họng một tên và bóp chặt, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lẽo: "Lũ phế vật các người mà cũng dám uy hiếp tao?"
"Nếu vợ tao thiếu một sợi tóc nào, thì e rằng tình thế sẽ rất khó kiểm soát, tao không đảm bảo mình sẽ không giết người."
Anh còn chưa nói dứt câu, bầu không khí đang căng như dây đàn chợt bùng nổ chỉ trong một giây. Gần như chỉ trong tích tắc, mấy tên bên cạnh vội vàng giơ súng lên nhắm vào anh, nhưng ánh mắt người đàn ông trước mặt vẫn lạnh băng, đôi đồng tử đen láy lập tức lạnh thấu xương. Hơi thở của anh đột nhiên trở nên tàn độc đáng sợ làm người ta không kịp phòng ngự.
Chờ đến khi bọn chúng phản ứng kịp thì khẩu súng trong tay Mặc Cảnh Thâm đã nhắm vào giữa trán một tên.
Trong nháy mắt, mặt gã thuộc hạ bị anh siết chặt cổ biến sắc, gã nhìn người đàn ông đang chĩa súng vào người mình.
Súng trong tay Mặc Cảnh Thâm chính là súng trên người gã. Tốc độ tước súng của Mặc Cảnh Thâm nhanh đến nỗi gã không kịp phát giác.
Không thể ngờ, người đàn ông được giang hồ mệnh danh là Mr. Control, cũng chính là cố vấn và boss thần bí sau lưng căn cứ XI, nhưng rất ít người tận mắt chứng kiến anh đích thân động thủ, lại có tài nghệ hơn người đến vậy!
Mặc Cảnh Thâm mặc áo sơ mi đen và quần dài thoải mái nhưng nguy hiểm, ánh mắt lạnh lẽo bình thản, phun ra hai tiếng lạnh như băng: "Thả người."
TrướcTiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Contact - ToS
Hiện menudoc truyen
Truyện
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 693
GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH
693: Ông mặc đoán chắc nhất định bọn chúng sẽ thất bại?
TrướcTiếp
Mặt tên bị Mặc Cảnh Thâm khống chế lúc trắng lúc xanh, cổ họng bị bóp nên không thể lên tiếng, cũng không cách nào thoát ra.
Hiển nhiên mấy tên xung quanh không màng đến mạng sống của tên này, vẫn tiếp tục chĩa súng về phía Mặc Cảnh Thâm, nét mặt đầy đề phòng. Nhưng vì bọn chúng vẫn muốn moi được thứ mình muốn nên không thể bắn chết anh.
Trong thời điểm đấu trí giằng co này, người phải nơm nớp hoảng sợ đương nhiên là đám người kia, còn Mặc Cảnh Thâm thì hoàn toàn ngược lại.
Anh cười lạnh, bất ngờ vung tay lên, đám còn lại chỉ nghe thấy một tiếng "Đoàng".
Chuỗi đèn trần hành lang khách sạn bị đạn xuyên qua một cách chính xác. Đèn thủy tinh bị bắn vỡ nát, rơi ập xuống sàn.
Cuối hành lang có cửa sổ ở hai bên, ánh đèn ở giữa hành lang bị tắt phụt đi trong nháy mắt, tất cả tối om.
Người đầu tiên lao vào từ cửa thoát hiểm chính là A K. Tiếng súng vang lên sau khi Mặc Cảnh Thâm cướp được súng chính là ám hiệu bất biến từ trước đến giờ của căn cứ XI. Ngay khi tiếng súng vang lên, A K lao vào với tốc độ nhanh nhất, theo sát phía sau là các thành viên khác của căn cứ đã lặng lẽ bò từ cầu thang thoát hiểm lên đến tầng trên cùng của khách sạn.
Trong hành lang tối tăm, đám người Campuchia còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đánh gục, toàn bộ súng và những thứ có thể dùng làm vũ khí trong tay đều bị tước sạch chỉ trong chớp mắt. Tất cả mọi việc diễn ra vô cùng lặng lẽ, ngoại trừ tiếng súng báo hiệu của Mặc Cảnh Thâm thì tất cả hành động sau đó đều không phát ra một tiếng động nào. Thậm chí những tên bị đột kích ngã gục cũng không phát ra được âm thanh nào qua cổ họng.
Gã bị Mặc Cảnh Thâm siết cổ là tên duy nhất không bị đánh gục, bây giờ mắt cũng dần dần thích ứng được với bóng tối. Sau khi nhìn cảnh tượng xung quanh, và thấy người của căn cứ XI thì gã lập tức muốn hét to lên đánh động đám người đang giam giữ Quý Noãn trong phòng.
Nhưng khi gã định mở miệng thì người đàn ông cầm súng trước mặt đã chĩa họng súng vào giữa trán gã. Dường như anh không hề bị uy hiếp vì hành động muốn báo động kia.
Nét mặt Mặc Cảnh Thâm không thay đổi, anh bật ra hai tiếng lạnh lùng: "Mở cửa."
Gã kia nhìn anh, đôi môi run rẩy, có lẽ vì họng súng chĩa vào đầu mà gã không dám lên tiếng. Gã đang định thẽ thọt lên tiếng xin tha mạng thì cánh cửa không xa ở đằng sau đã bị mở ra.
Tuy sau phát súng đầu tiên đã không có thêm tiếng động gì, nhưng dù sao đây cũng không phải là súng giảm thanh, lúc Mặc Cảnh Thâm nổ súng, người bên trong không thể không nghe thấy. Chỉ có điều trong một thoáng bọn chúng không đoán được phát súng đó là do đồng bọn của chúng bắn hay người khác bắn ra. Dù sao nếu Mặc Cảnh Thâm đã vào được khách sạn thì người cũng đã bị lục soát, không thể mang súng theo.
Nhưng tên ra mở cửa không thể ngờ, cửa vừa mở thì gã đã nhìn thấy hơn hai mươi người của căn cứ XI dàn hàng đứng bên ngoài, toàn bộ súng đều chĩa về phía này.
Gã kia chết lặng, đồng tử co lại, định lùi ra đằng sau, nhưng thấy mấy họng súng trước mặt thì sợ hãi đứng chắn trước cửa không dám ho he. Cả hành lang lập tức yên lặng.
Từ đầu đến cuối Mặc Cảnh Thâm vẫn lãnh đạm bình tĩnh không hề hoảng loạn.
Gã đứng trước cửa nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm trong bóng tối lờ mờ, rồi lại nhìn thấy đồng bọn của mình ngã gục xuống bất tỉnh, còn có người đang bị khống chế, nên quay phắt người lại.
Ngay khi gã vừa cử động, A K đã nổ một phát súng vào vai gã kia. Đám người trong phòng đã sớm ở trong tình trạng sẵn sàng chờ ám hiệu, tên cầm đầu cũng đã lôi Quý Noãn từ trên giường dậy. Khi A K dẫn người lao vào trong thì nhìn thấy đám người kia đang vác Quý Noãn trên vai, đứng ở hướng ra ngoài ban công. Tất cả bọn chúng đang cầm súng chĩa ra cửa.
Bọn chúng ít người, chắc chắn không có đủ đạn, nhưng trong tay bọn chúng có con bài tẩy là Quý Noãn.
Nhìn thấy Quý Noãn còn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm đã bị bọn chúng vác trên vai, sau khi rời khỏi bệnh viện lại bị di chuyển như vậy, không biết có chịu đựng được không, A K phẫn nộ lạnh lùng nhìn bọn chúng, chĩa khẩu súng trong tay vào gáy tên đang vác Quý Noãn.
"Cảnh sát Los Angeles và thành viên căn cứ XI đã bao vây toàn bộ khách sạn. Nếu không muốn mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn thì lập tức thả người ra." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đứng sau A K vang lên: "Cho các người ba mươi giây cuối cùng."
Tên cầm đầu đang vác Quý Noãn trên vai cười khẩy, quay đầu ra hướng ban công. Không ngờ gã nhìn thấy đội cứu trợ của Los Angeles đã có mặt ở bên dưới từ bao giờ. Dưới mặt đất đã chồng một lớp đệm to dày, cao đến hai tầng lầu. Kể cả gã có dọa quăng người phụ nữ này xuống để uy hiếp thì cũng không có chút cơ hội mong manh nào. Mà bây giờ bọn chúng có nhảy xuống, dù không chết thì cũng lập tức bị những người đang bao vây bên dưới khống chế.
Đám người này hoảng hốt, vô cùng bất ngờ.
Bọn chúng đi theo A Đồ Thái lăn lộn trên chiến trường ở nhiều quốc gia, nhưng đội cứu nạn của các quốc gia kia không bao giờ đến cứu kịp thời được như vậy. Bọn chúng hoàn toàn lạ lẫm với mọi thứ ở Los Angeles, bình thường vẫn chỉ đi theo A Đồ Thái, ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh. Không ngờ hiếm có cơ hội được làm một phi vụ lớn thì lại tính toán sai lầm đến mức này...
Mr. Control này, đã đoán chắc nhất định bọn chúng sẽ thất bại sao?
A K đang dợm bước tiến tới thì trong nháy mắt, súng của mấy gã kia lập tức đổi hướng, nhắm thẳng vào người Quý Noãn.
Năng lực của thành viên căn cứ XI không hề kém, thậm chí tố chất huấn luyện còn vượt qua rất nhiều thành viên của bộ đội đặc chủng nước Mỹ, ai ai cũng đều có khả năng chiến đấu ưu việt, chỉ cần chiến đấu trong tình huống bình thường thì sẽ không thua. Nhưng bây giờ bà Mặc không chỉ đang nằm trong tay đám người Campuchia kia, mà quan trọng hơn là tình trạng sức khỏe của cô vốn đã không tốt, vất vả lắm mới cứu sống được. Họ không thể tiếp tục phạm sai lầm, vì vậy cũng không thể dốc toàn bộ sức lực ra để đối phó.
Nhưng kể cả trong tình thế này, người của căn cứ XI cũng không hề bị rơi xuống thế hạ phong.
Trong lúc cả đám người đang dè chừng nhìn chằm chằm về phía A K, đề phòng bọn họ bị uy hiếp nhưng không sợ mà ra tay, thì Mặc Cảnh Thâm đập mạnh khẩu súng đang cầm trong tay vào xương sườn tên đang bị anh khống chế. Ngay lúc gã kia gập người đau đớn, Mặc Cảnh Thâm lập tức bồi một cú, đạp gã văng ra trước.
A K nghe thấy tiếng động quay lại nhìn. Vừa nhìn thấy cảnh này, anh lập tức giơ chân lên đá tiếp vào gã kia. Tên này vốn gầy đen nhỏ bé, bị đạp hai cú liên tiếp thì văng luôn ra ban công cách đó không xa, rơi bịch dưới chân những gã kia, máu trong miệng trào ra.
Mặc Cảnh Thâm bước lên trước, A K và các anh em khác bám theo ngay đằng sau.
TrướcTiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Contact - ToS
Hiện menudoc truyen
Truyện
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 694
GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH
694: Muốn tặng anh một phát súng nữa không, hả?
TrướcTiếp
“Đừng tới đây! Nếu không bọn tao lập tức giết nó! Cắt đứt hơi thở cuối cùng của nó tại đây! Dù bọn tao có chết, kéo theo vợ yêu của Mr. Control thì cũng không uổng phí!” Tên cầm đầu đứng trên ban công dí súng vào lưng Quý Noãn, giống như cố ý mà nhấn họng súng vào vị trí miệng vết thương vừa lấy đạn ra của cô, sức lực càng ngày càng mạnh.
Nhìn thấy vết thương sắp khép miệng trên vai sau lưng Quý Noãn lại dần dần rỉ máu, nhuốm đỏ quần áo bệnh nhân màu trắng trên người, Mặc Cảnh Thâm lập tức dừng chân.
Súng trong tay đám người A K đã lên cò từ lâu, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy đám người kia vẫn luôn dựa vào ban công, quay lưng về phía tòa nhà khách sạn đối diện bên kia đường. Mặc Cảnh Thâm lạnh mắt nhìn bọn chúng, cổ họng bỗng phát ra tiếng cười trầm thấp. Vài giây sau, anh làm như không có chuyện gì, tiếp tục bước về phía trước.
Tên cầm đầu kia cũng siết chặt ngón tay đang giữ cò súng, trừng to mắt nhìn Mr. Control bước tới giống như chẳng hề quan tâm đến tính mạng của người phụ nữ này.
Không phải lúc trước đại ca A Đồ Thái đã nói người phụ nữ tên Quý Noãn này là điểm yếu của Mr. Control sao?
Sao hiện giờ cô đã bị thương như vậy, mạng còn đang nằm trong tay bọn chúng, nhưng Mr.Control lại tựa như chẳng hề quan tâm.
Lẽ nào là vì người phụ nữ này chẳng sống được bao lâu nữa?
Hay là Mr. Control còn có âm mưu khác?
Vẻ mặt của anh không hề lộ ra nét sợ hãi, thậm chí còn có sự lạnh lùng khinh miệt, hiển nhiên không hề giống những gì chúng tưởng tượng.
Khi bọn chúng dè dặt kéo Quý Noãn dịch về hướng ban công hai bước, dựa vào lan can ban công thì Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nói: “Đúng là muốn chết.”
Giọng điệu anh vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến nỗi bọn chúng không hiểu bốn chữ bất chợt này là có ý gì.
Nhưng bỗng nhiên một tiếng “cạch” trầm đục không biết phát ra từ đâu vang lên. Đây là súng giảm thanh, chỉ có những người kinh nghiệm như họ mới phân biệt được âm thanh trầm đục bỗng dưng vang lên đó, nhưng toàn bộ những người trong căn cứ XI, bao gồm cả Mặc Cảnh Thâm đều không hề nổ súng.
Đến khi đám người trên ban công phản ứng lại thì cũng chỉ mới trôi qua hai giây. Viên đạn xuyên thủng sau gáy tên cầm đầu khống chế Quý Noãn, gã đứng chết trân hai giây rồi từ từ ngã khuỵu xuống. Dù chết nhưng hai mắt gã vẫn trừng to, tỏ vẻ không dám tin.
Ngay khoảnh khắc đám người kia hoảng hốt vì biến cố bất chợt thì hai giây tiếp theo, tiếng súng giảm thanh lại vang lên, đám người đứng trên ban công bị bắn nát sọ cùng một lúc.
Nhìn thấy từng tên ngã xuống với vẻ mặt tựa như khó tin, chết không nhắm mắt, ánh mắt Mặc Cảnh Thâm không hề gợn sóng, nhìn sang cửa sổ tầng chót của tòa nhà khách sạn đối diện bên kia đường, một cây súng bắn tỉa vẫn còn nằm im bên đó.
Mặc Cảnh Thâm bước tới trước bế Quý Noãn lên.
A K cũng lập tức dẫn người xông lên phía trước, đá văng đám người kia ra, tránh để máu chảy từ đầu bọn chúng dính lên người Quý Noãn.
Nhìn thấy sắc mặt Quý Noãn tái xanh gần như không có sự sống, vết thương sau lưng lại rỉ máu khá nhiều, Mặc Cảnh Thâm lạnh mặt bế ngang người cô lên, vội vàng xoay người đi ra ngoài.
*** Ở phía đối diện, Phong Lăng rút súng ngắm khỏi cửa sổ. Cô đang định vác súng sau lưng theo thói quen, nhưng sực nhớ lại hiện giờ cô đã không còn là thành viên của căn cứ XI nữa, mang theo thứ này rất bất tiện, cho nên Phong Lăng bỏ súng sang một bên, thản nhiên xoay đầu lại nhìn Tần Tư Đình đang ung dung quan sát một loạt động tác này của cô.
“Thảo nào ban đầu khi Nam Hành còn chưa biết cô là phụ nữ thì thường hay nói rằng, mặc dù trong căn cứ XI có rất nhiều người tài giỏi và không ít tay súng bắn tỉa lợi hại, nhưng có thể nhắm bắn chính xác trong khoảng cách năm trăm mét thì chỉ có cô và A K là khiến cậu ta yên tâm nhất. Đặc biệt là cô, tuổi còn trẻ, thân thể thoạt nhìn gầy yếu hơn những người khác, nhưng lại chơi súng bắn tỉa thành thạo hơn bất cứ ai, giống như có sức bùng nổ vô tận. Hôm nay thấy được, tôi đã hiểu tại sao anh ta lại luôn miệng tán dương cô rồi.”
Phong Lăng lạnh nhạt đáp: “Phải nói là sức phán đoán của Bác sĩ Tần và ông Mặc vô cùng chính xác. Những tên kia rất hiểu tình hình hiện nay của căn cứ XI, biết tay súng bắn tỉa được tín nhiệm nhất bây giờ là A K. Chỉ cần A K đi theo bọn họ vào khách sạn thì bọn chúng sẽ cho rằng lần này căn cứ XI hành động vội vàng nên không chuẩn bị phạm vi đánh lén bên ngoài. Phương thức giương Đông kích Tây này mới là mấu chốt chiến thắng.”
Tần Tư Đình mỉm cười: “Đã gần một năm cô không chạm vào súng rồi nhỉ?”
Phong Lăng hờ hững nhướng mày: “Sau khi rời khỏi căn cứ thì tôi không chạm vào nữa, đúng là không quen tay lắm. Nếu như không phải hôm nay người được cứu là Quý Noãn thì tôi sẽ không mạo hiểm như vậy, lỡ như không ngắm trúng đích, người chết không chỉ có một mình cô ấy.”
“Nếu Nam Hành đã bảo cô đến thì đương nhiên rất tin tưởng vào kỹ thuật bắn súng của cô.”
Phong Lăng thờ ơ hỏi lại: “Là Nam Hành bảo anh đến tìm tôi?”
Tần Tư Đình nhướng mày cười: “Chứ sao nữa? Cô cho rằng tại sao tôi dám tới mời cô Cả của nhà họ Phong chứ?”
“Nếu anh ta đã ở Los Angeles, sao không tự mình làm? Bàn về kỹ thuật bắn súng thì cả tôi và A K đều do anh ta chính tay dạy dỗ. Tay bắn tỉa đáng tin nhất chẳng lẽ không phải là anh ta sao?” Sắc mặt Phong Lăng có chút bất mãn.
“Cô nói xem?”
Phong Lăng không nói gì nữa, chỉ đặt súng bắn tỉa trở về trong hộp chữ nhật đen dài bằng da, sau đó lạnh mặt, xoay người đi ra, không định ở lại nữa.
“Phong Lăng, lúc trước Nam Hành ép cô rời khỏi căn cứ XI cũng là vì muốn tốt cho cô. Từ nhỏ cô đã lớn lên ở cô nhi viện, khó khăn lắm mới tìm được người thân của mình, vậy nên hãy trở về với cuộc sống bình lặng đi. Huống chi người nhà của cô cũng không cho phép cô trải qua những ngày tháng vào sinh ra tử như thế. Cậu ta thiếu nợ tình nghĩa của nhà họ Phong, kết quả cô lại là đứa con gái lưu lạc của nhà họ. Cậu ta không thể nào đàm phán điều kiện với nhà họ Phong được, chỉ đành để cô trở về. Cho dù là đứng trên góc độ muốn tốt cho cô thì cậu ta cũng không thể không làm như vậy…”
Phong Lăng làm như chẳng nghe thấy anh nói, bước chân không ngừng nghỉ, đi thẳng ra ngoài, không quay đầu lại.
Kết quả cô vừa mới ra cửa thì đã bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn thẳng tắp đứng bên ngoài. Người kia đứng ở ngoài cửa, tựa lưng lên tường, điếu thuốc trên tay lập lòe. Bởi vì cô đi ra nên anh híp đôi mắt đen láy trong sương khói lượn lờ, nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng muôn thuở của cô. Tiếp đó anh lại bất chợt rít một hơi khói, phả nhẹ lên mặt cô.
Phong Lăng lạnh lùng nhìn Nam Hành không biết đã đứng đợi ngoài cửa bao lâu.
Nam Hành nhếch môi: “Lâu rồi không chạm vào súng, hôm nay chơi đã không? Có muốn tặng cho anh một phát súng nữa không, hả?”
TrướcTiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Contact - ToS
Hiện menudoc truyen
Truyện
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 695
GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH
695: Bất kỳ ai cũng không thể lấy mạng của cô ấy
TrướcTiếp
Nam Hành cao gần một mét chín, Phong Lăng cũng gần một mét bảy, hơn kém nhau chừng hai mươi centimet.
Khi anh cúi đầu nhìn cô từ trên xuống có thể thấy rõ từng sợi lông mi của cô. Bởi vì lúc này cô nhìn anh mà dường như hàng mi đông kết từng giọt sương, không hề có chút ấm áp.
Dù cho xa nhau mười tháng, bề ngoài là thân xác cô Cả nhà họ Phong, nhưng trong xương cốt cô vẫn là Phong Lăng trước kia.
Cô độc, trầm lặng, lạnh lùng.
Lòng anh có hơi xao động, chua xót và đau đớn, không thể nói rõ là cảm giác gì. Nam Hành vứt tàn thuốc cầm trên tay, nhấc chân giẫm tắt ngay lập tức. Anh vừa định duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, ai ngờ lại bị Phong Lăng lẳng lặng tránh né, đồng thời lùi về sau một bước giữ khoảng cách một mét.
Nam Hành cúi mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Mười tháng không gặp, em định tránh anh thế này mãi sao?”
Phong Lăng làm như không nghe thấy, ánh mắt lạnh tanh, bỏ ý định đi vào thang máy, xoay người bước về phía lối thoát hiểm.
Nam Hành khựng lại, đột ngột bước nhanh đuổi theo.
***
Tần Tư Đình chạy về bệnh viện, cùng vào phòng cấp cứu với Bác sĩ Wendelll. Nếu như chậm trễ một chút nữa, e rằng Quý Noãn đã tắt thở trong khách sạn rồi.
Mấy tiếng sau, Quý Noãn lại được đưa vào phòng hồi sức cấp cứu. Có vẻ lần này bệnh viện đã rút kinh nghiệm, cho phép người của căn cứ XI đi thẳng vào khu cách ly, khoác lớp áo khử trùng đứng canh giữ ngoài phòng bệnh.
Mặc Cảnh Thâm quan sát ở bên ngoài lớp cửa kính phòng cách ly, nhìn Quý Noãn nằm im không nhúc nhích bên trong. Toàn bộ dụng cụ bị người khác phá hoại đã được đổi sang cái mới, cô nằm im đó, người trắng muốt, gần như bị bao phủ bởi một đống thiết bị và dây ống trị liệu đủ màu sắc bên cạnh giường. Mặc Cảnh Thâm đứng đây nhìn bao lâu, cô không động đậy bấy lâu.
Sau khi Tần Tư Đình tham gia cấp cứu xong thì tắm rửa sách sẽ thay quần áo, nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đứng ngoài phòng bệnh nhìn Quý Noãn, thì bước tới nói: “Cô ấy bị thương quá nặng, vừa kết thúc phẫu thuật chưa được mấy ngày đã bị người ta lôi ra ngoài. Vừa rồi trải qua quá trình khử trùng vết thương lần nữa, tôi thấy dấu hiệu sinh tồn của cô ấy xem như ổn định, nhưng vẫn rất yếu. Dù thế nào thì tối qua là tôi trông chừng cô ấy nhưng lại để mất, mạng của cô ấy tính hết lên đầu tôi.”
Mặt Mặc Cảnh Thâm không hề dao động, chỉ khi nhìn Quý Noãn nằm trên giường thì ánh mắt mới hơi tối lại, càng gần với màu đen thẫm hơn, giọng nói trầm thấp, chậm rãi: “Với tình huống đêm qua, cho dù là tôi ở ngoài trông chừng thì cũng không thể phát hiện được tình hình bên trong. Dù sao đúng là khu vực cách ly quá xa, các bác sĩ y tá đều đeo khẩu trang tiệt trùng, không liên quan đến cậu, đừng ôm trách nhiệm vào người.”
Tần Tư Đình nhìn Quý Noãn bên trong: “Những người kia chỉ muốn lấy được đồ họ muốn từ miệng cậu, cho nên không dám ra tay với cậu, nhưng lại ra tay ác độc với người bên cạnh cậu. Tuy nhiên, họ vẫn không lấy nổi tính mạng của Quý Noãn.”
Mặc Cảnh Thâm nhìn chằm chằm người phụ nữ không nhúc nhích bên trong, điềm tĩnh đáp: “Bất kỳ ai cũng không thể lấy mạng của cô ấy.”
Lời nói này nhẹ nhàng thản nhiên, không mang đậm ý tứ nguy hiểm như lời cảnh cáo sáng nay lúc Mặc Cảnh Thâm một thân một mình xông vào khách sạn nổ súng, nhưng lại lại nặng nề hơn rất nhiều.
“A Đồ Thái vẫn còn nằm trong tay Nam Hành sao?” Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt hỏi. “Tôi hỏi A K, cậu ta bảo tên đó bị nhốt trong căn cứ, có không ít người canh giữ, chờ cậu bớt chút thời gian về giải quyết. Dù gì người bị thương cũng là Quý Noãn, bọn họ biết người này phải để cậu tự tay giải quyết mới có thể xả giận.”
“Ngày nào mà Quý Noãn còn hôn mê thì cho dù có tùng xẻo tên đó cũng chưa chắc đã giải được hận của tôi.” Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm lành lạnh: “Nam Hành đâu?”
Tần Tư Đình không đáp, chỉ cười, thở dài nói: “Cậu biết mà, vì chuyện của Quý Noãn mà hiếm khi Phong Lăng mới quay về Los Angeles.”
Mặc dù hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhưng cũng đủ để Mặc Cảnh Thâm biết tình hình bây giờ của Nam Hành.
Mặc Cảnh Thâm không nói nữa, chỉ nhìn Quý Noãn bên trong lớp kính quan sát, nhìn khuôn mặt tái nhợt chưa tới mấy ngày mà đã gầy đi của cô, nhìn hàng mi không có sức để động đậy. Bên tai anh lại vang lên tiếng nói của cô lúc trước khi xảy ra tai nạn.
Cô nói, cô muốn trở về Ngự Viên.
***
Trong phòng giam tối tăm, thỉnh thoảng có người mở miệng mắng chửi ầm ĩ, lúc thì mắng bằng tiếng Campuchia, lúc thì mắng bằng tiếng Anh, lại có lúc phun ra tiếng Trung, mắng tới mắng lui đều là mấy câu đó.
“Bảo Control tới gặp tao! Nó là thằng hèn nhát! Bảo bọn phế vật chúng mày nhốt tao ở đây làm gì? Có bản lĩnh thì một mình tới gặp tao…”
“Control! Tên tiếng Trung là Mặc Cảnh Thâm đúng không? Bảo nó lăn đến đây mau!”
Mắng liên tục mấy ngày nhưng hắn ta lại không hề có một miếng cơm hay một ngụm nước. Bốn năm ngày trôi qua, A Đồ Thái đã không còn sức lực mắng chửi nữa, cơ thể sắp đến cực hạn. Nếu không phải nửa đường hắn ta từng bất tỉnh một lần, người căn cứ XI xối nước lạnh ép hắn ta tỉnh lại rồi cho uống một hớp nước để có thể chịu đựng giày vò tiếp thì đoán chừng bây giờ hắn ta đã chết rồi.
Nhưng ngụm nước kia lại rất tanh hôi, hắn nếm thử mới biết đây chắc chắn là nước được trộn từ phân và nước tiểu của chó nuôi trong chiến đội.
Vết thương trên người A Đồ Thái đã sớm khô cứng, máu và quần áo rách rưới dính hết vào người, mái tóc vàng rối tung nhầy nhụa như sắp bết thành một cục.
Hắn ta tiếp tục mắng chửi, vừa mắng vừa thở dốc yếu ớt: “Control! Đừng cho rằng tao dễ chết như A Cát Bố!”
“Cái chết của mày đương nhiên sẽ không nhanh như A Cát Bố. Không cần tao đích thân đến đây, người nơi này cũng có trăm nghìn phương pháp khiến mày muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”
Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh bên ngoài truyền đến, mi tâm A Đồ Thái nhíu chặt, hắn ta ngẩng phắt đầu lên nhìn người cuối cùng cũng xuất hiện.
Vừa nhìn rõ Mặc Cảnh Thâm, mặt hắn ta lập tức trở nên hung ác tàn độc.
Người đàn ông hiếm khi rời bệnh viện trở về căn cứ XI nhìn A Đồ Thái đang vô cùng chật vật, cất giọng trầm thấp khàn khàn nhưng thờ ơ lãnh đạm: “Mày dùng mọi thủ đoạn chỉ vì muốn biết rõ nguồn gốc đường dây vũ khí ngầm từ chỗ tao, chắc chắn là vì số tài sản kếch xù kia. Nhưng anh em mày lại không thể cạy nổi miệng tao, rất không cam lòng, đúng không?”
A Đồ Thái cười khẩy: “Mày không nói nguồn gốc đường dây cho chúng tao biết, mà mày cũng không định nuốt hết số đồ kia. Tài sản trị giá mấy tỉ mà bị chôn vùi trong sự im lặng của mày, chẳng phải đáng tiếc lắm à?”
“Ở các quốc gia chiến loạn, mày kiếm tiền từ quốc nạn, ăn cơm người chết nhiều năm như vậy mà còn không kiếm nổi vài tỉ, vậy mày cũng đừng hi vọng có thể lấy được tiền sau khi tao nói cho mày biết. Đối với đồ bỏ đi như mày, cho dù có đặt đồ ngay trước mặt thì mày cũng không thể nuốt nổi con số kếch xù kia đâu.”
Giọng điệu Mặc Cảnh Thâm hết sức lãnh đạm, nồng nặc hàm ý khinh miệt.
Trong nháy mắt, mặt A Đồ Thái trở nên âm u, hai tay bị còng lại nên không thể động đậy, ngón tay siết chặt đến mức vặn vẹo.
WTO: Sắp hết rồi, hay Ad post chậm lại nhỉ
TrướcTiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Contact - ToS
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro