Chương 2: Cô chưa từng chủ động với anh như vậy!
Tất cả cảm giác tối hôm qua đều rất rõ ràng...
Cô sống lại thật rồi!
"Chị, chẳng phải chúng ta đã nói, sau khi anh Hoán Du uống rượu xong, em sẽ đưa anh ấy về Ngự Viên sao?" Trương Mộng Nhiên bước theo cô, không cam lòng chất vấn.
Trương Tấn Nghi quay người nhìn cô em gái thường xuyên đến ngủ qua đêm tại Ngự Viên kể từ khi cô kết hôn.
Trương Mộng Nhiên không nhận ra ánh mắt lạnh lẽo của Trương Tấn Nghi, ấm ức lẩm bẩm: "Nhưng sao chị lại ngủ trên giường của anh ấy?"
Trương Tấn Nghi như cười như không hỏi vặn: "Trên giường của anh ấy? Chẳng phải đó là phòng cưới của anh chị sao?"
"Em chỉ lo cho chị mà thôi! Bây giờ kế hoạch đã bị phá sản, chuyện ly hôn của hai người không biết sẽ bị trì hoãn bao lâu nữa!" Trương Mộng Nhiên vô thức nhíu mày.
Trương Tấn Nghi đi về phía em gái, thấy cô ta mặc chiếc váy mỏng tang, khuôn mặt trang điểm mê người.
Trương Tấn Nghi thản nhiên hỏi: "Mộng Nhiên, sao lại ăn mặc phong phanh vậy? May mà tối qua chị không bảo em đưa anh ấy đi. Lỡ như để xảy ra chuyện, chị không biết phải nói sao với người trong nhà."
"À? Em..." Trương Mộng Nhiên vội vàng lấp liếʍ: "Tối hôm qua nóng quá, em thay váy mỏng hơn thôi."
"Giờ mới đầu thu, đã nóng thế à?"
"Cũng không nóng lắm... Chị, nếu kế hoạch không thành công, hay chị giả vờ tự sát đi!" Trương Mộng Nhiên bỗng dưng cảm thấy khác thường, bèn thận trọng đổi giọng, lảng sang chuyện khác.
"Hả? Tự sát?" Trương Tấn Nghi cao giọng.
Giờ ngẫm lại, lúc cô và Lư Hoán Du mới đính hôn, Trương Mộng Nhiên như biến thành người khác, thường thủ thỉ vào tai cô những viễn cảnh u ám về hôn nhân trong gia đình hào môn, hoặc kể vô số ví dụ về những cuộc hôn nhân thất bại, khiến Trương Tấn Nghi vốn không muốn kết hôn càng thêm phần e sợ, không dám gần gũi với Lư Hoán Du.
"Cắt cổ tay thì thế nào? Anh ấy thấy chị thà chết cũng không muốn ở bên cạnh mình, có lẽ sẽ đồng ý yêu cầu của chị..." Trương Mộng Nhiên ra vẻ vô tư gợi ý.
"Suy cho cùng cách này cũng có rủi ro, nếu chị mất máu quá nhiều, không có người cứu thì phải làm sao?" Trương Tấn Nghi tươi cười, nhưng nụ cười ấy không chứa chút ấm áp nào.
"Ôi chao, chị lo lắng gì chứ! Dù anh Hoán Du có về kịp hay không, một khi xảy ra chuyện gì nguy cấp thì em sẽ gọi bác sĩ tới ngay!"
Trương Tấn Nghi nhìn chằm chằm vào Trương Mộng Nhiên - cô em gái chỉ nhỏ hơn cô một tuổi.
Cô không hề quên, lúc trước mình cắt cổ tay, nằm trong bồn tắm đầy nước ấm, mất máu quá nhiều không đứng dậy nổi, nhưng Trương Mộng Nhiên vẫn không gọi bác sĩ, thậm chí còn không gọi cho Hoán Du.
Nếu không phải Hoán Du đột nhiên trở về, phát hiện chuyện bất thường, phá cửa xông vào, bế cơ thể đẫm máu của cô từ bồn tắm ra, có lẽ Trương Tấn Nghi không còn sống được đến ngày ly hôn.
Trương Tấn Nghi nhếch môi lạnh nhạt, mỉm cười hờ hững: "Chị sẽ suy nghĩ, nhưng suốt đêm qua không được ngủ, chị phải nghỉ ngơi cho khỏe đã."
Nghe mấy chữ cả đêm không ngủ, Trương Mộng Nhiên cố nén tia ghen tị trong đáy mắt, cắn môi nói: "Chuyện đó...chị nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, ngày mai em tới tìm chị."
"Được, chị không tiễn!"
Trương Tấn Nghi đứng im, nhìn bóng Trương Mộng Nhiên khuất khỏi tầm mắt.
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Trương Tấn Nghi nhìn quanh căn phòng tân hôn vẫn luôn in sâu trong tâm trí cô, nhẹ nhàng vuốt ve lớp chăn mềm mại, như còn vương hơi ấm của Lư Hoán Du.
Tất cả, có thể bắt đầu một lần nữa.
Cô còn muốn ly hôn không?
Tất nhiên là không!
Kiếp trước cô khờ dại, bị người thân nhất lừa gạt, hôn nhân tan vỡ, cha chết thảm, mất hết tài sản, còn bị tù oan.
Kiếp này, cô không chỉ muốn làm vợ Lư Hoán Du cả đời, mà còn muốn giành lại tôn nghiêm của mình, nhất định không để người khác điều khiển!
Nhưng bây giờ, chuyện khó khăn nhất là...
Cô nhớ kiếp trước, từ sau đêm đó, Lư Hoán Du rất ít khi quay về Ngự Viên. Lần cuối cùng nhìn thấy anh là khi cô tỉnh dậy sau ngày tự tử. Anh theo ý nguyện của cô, mang đơn ly hôn đến bên giường, thề sẽ vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc sống của cô.
Đến giờ cô vẫn không thể quên được ánh mắt lạnh lùng đó của anh.
Trương Tấn Nghi day trán.
Lư Hoán Du lúc yêu thương cô thì chiều chuộng hết lòng, một khi đã lạnh nhạt thì như núi băng rất khó hòa tan.
Cô phải làm thế nào để Lư Hoán Du trở về đây?
***
Sẩm tối, trợ lý Tổng giám đốc Thẩm Mục bỗng nhiên thấy Trương Tấn Nghi xuất hiện ở công ty, vội vàng bước ra nghênh đón.
"Cô Trương, tại sao cô lại tới đây?"
Trương Tấn Nghi không chỉnh cách xưng hô của cậu ta ngay, dù sao cô cũng từng cấm người khác gọi cô là bà Lư.
Cô nhìn quanh rồi hỏi: "Anh ấy đang ở công ty à?"
Thẩm Mục biết cô đang nói đến Tổng giám đốc Lư, nhưng lại không biết có phải bà cô này đến công ty để gây phiền phức cho Tổng giám đốc Lư hay không...
"Lư tổng đang họp, có lẽ phải hơn một tiếng nữa mới xong."
"Không sao, tôi sẽ chờ anh ấy."
Được dẫn đến phòng Tổng giám đốc, Trương Tấn Nghi cảm ơn trợ lý Thẩm rồi một mình bước vào.
Văn phòng làm việc của anh rộng rãi, thoáng mát, được trang bị rất hiện đại. Tuy bày biện đơn giản, đồ đạc giản dị nhưng tổng thể vẫn ẩn chứa nét sang trọng. Điểm đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác chính là nửa cánh cửa sổ kính nghiêng 270 độ từ sàn đến trần, trong suốt, sáng sủa.
Hiện tại Lư Hoán Du vẫn chưa về tiếp quản công ty của gia đình, chưa phải là Tổng giám đốc của tập đoàn Shine.
Mấy năm trước anh mở một công ty công nghệ, chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã lũng đoạn toàn bộ tài nguyên công nghệ Internet, tăng giá trị công ty từ năm mươi triệu thành hai tỷ đô la.
Lư Hoán Du của hiện tại đã là Tổng giám đốc của tập đoàn Lư thị tiếng tăm lẫy lừng trên thương trường, nói chi đến bốn năm sau lại là Tổng giám đốc của tập đoàn Shine trên toàn cầu, là vị thần chi phối thương trường.
Trương Tấn Nghi đợi gần một tiếng vẫn không thấy Lư Hoán Du đâu.
Đêm qua không được nghỉ ngơi, hôm nay lại đối mặt với chuyện hồi sinh, nên hiện giờ mí mắt cô đã dần dần híp lại...
Lư Hoán Du trở về văn phòng thì nhìn thấy một màn này.
Trương Tấn Nghi mặc chiếc váy dài giản dị màu bạc nằm trên chiếc sofa đen, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt trắng mịn mê người dưới ánh đèn mờảo.
Cảm giác như có ánh mắt chăm chú nhìn mình, Trương Tấn Nghi cảnh giác mở mắt ra, để rồi lập tức rơi vào đôi mắt đen sẫm như biển đêm thăm thẳm của anh.
Cô ngồi bật dậy, ngước nhìn người đàn ông đang đứng sừng sững giữa phòng.
Anh vẫn cao lớn như trong trí nhớ của cô, mặc âu phục, áo sơ mi, quần tây, đôi chân thon dài thẳng tắp. Dáng người anh hoàn mỹ không khuyết điểm, khuôn mặt đẹp trai, khiến người khác phải ghen tị.
"Anh về rồi à?" Trương Tấn Nghi đứng lên.
"Ừ." Lư Hoán Du bước về phía bàn làm việc, lạnh nhạt đáp lại.
Trương Tấn Nghi không kịp suy nghĩ, vô thức bước vội tới, níu lấy tay anh.
Cử chỉ này không những khiến Lư Hoán Du sững lại, mà cả Trương Tấn Nghi cũng cảm thấy kỳ quặc, thu hay không thu tay đều không xong...
Có vẻ như, trước giờ cô chưa từng chủđộng như vậy.
Lư Hoán Du nhìn bàn tay trắng nõn bám vào khuỷu tay mình, thong thả mà kiên quyết rút ra, giọng nói bình thản có phần lạnh nhạt, hỏi: "Có việc gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro