Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: 22 tháng 10 (Thứ Sáu) - Asamura Yuuta

Tôi không nhớ chính xác ai là người bắt đầu khởi xướng

Nhưng chỉ một lúc sau khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ học buổi sáng vang lên, tiếp sau đó là tiếng kéo lê bàn ​​ghế, cũng là khoảng thời gian ngắn ngủi thường đến trước sự im lặng vốn có của một lớp học đầy học sinh trong mùa thi cử. Trong khoảng thời gian chuyển tiếp đó, có người nhận xét rôm rả về việc Halloween sắp đến. Có lẽ là một trong những nam sinh ở phía sau.

Như thể được gợi ý bởi suy nghĩ đó, Yoshida quay lại trước mặt tôi và hỏi, "Vậy thì Halloween năm nay tính làm gì đấy Asamura?"

"Tao sẽ làm gì sao...?"

"Hoho. Các cậu con trai hứng thú với hóa trang chứ?" Một cô gái đeo kính gọng dưới đặc biệt gọi, tay vung vẩy hộp cơm bento.

Không ai khác chính là Lớp trưởng.

Khoan đã, tên thật của cậu ấy là gì nhỉ...?

"Cậu có nghĩ năm nay sẽ lại náo nhiệt chứ?" Một cô gái nhỏ nhắn nhìn ra từ phía sau cậu ấy, xen vào cuộc trò chuyện.

"Này Ryo-chin, cậu đã từng đến Shibuya vào dịp Halloween chưa?"

"Ban ngày thì mình đến rồi. Gia đình mình sẽ làm to chuyện nếu không về trước khi trời tối mất."

"Biết thế nào được nhỉ. Hẳn là họ sẽ lo lắng khi có cô con gái đáng yêu như thế này rồi?" Lớp trưởng vuốt ve Ryouko Satou, hay còn gọi là Ryo-chin, người đang hơi hờn dỗi lúc này, khi cậu ấy bắt đầu đáp lại

"Nhưng giờ mình đã gần mười tám tuổi rồi."

"Trưởng thành rồi nhỉ? Hức, mình thề là mình sẽ không để cậu kết hôn với bất kỳ ai khi mình vẫn còn ở đây đâu, Ryo-chin à!"

"Cậu đang nói cái gì thế hả~?"

Mặc cho những lời đàm tếu ấy, hai người bắt đầu đẩy bàn lại với nhau để ăn trưa. Có vẻ như hôm nay họ đang ăn ở đây.

"Nhìn con gái đùa giỡn như thế khiến mày cảm thấy vui lắm phải không?" Yoshida nghiêng người thì thầm bên tai tôi.

...Cậu ấy đang muốn gì thế hả?

"Mày cứ vậy hoài là sau này tiến thoái lưỡng nan đấy con ạ."

"Hả?"

"Đến lúc đó thì làm gì nói được như thế này nữa."

Cậu ấy nhìn tôi như thể tôi đang nói một thứ tiếng nước ngoài nào đó vậy. Phải mất một lúc thay đổi biểu cảm ngay sau đó, vì cuối cùng cũng hiểu ra.

"Khoan đã, mày định nói là tao giống một ông già á!?"

"Chính xác."

"Ai ghẹo gì bạn!"

"Ai là ông già thế?" Lớp trưởng hỏi khi cậu ấy đặt hộp cơm lên bàn và ngồi vào chỗ.

Bên cạnh là Satou-san, người vừa mượn bàn từ một cô gái khác, cũng ngồi xuống.

"Không có gì cả, không phải chuyện của cậu đâu Lớp trưởng à."

Mặc dù đúng là tôi thường nghĩ Lớp trưởng chỉ ít "già" hơn Yomiuri-senpai một chút, nhưng điều đó không còn liên quan nữa.

"Dù sao thì chúng ta đang nói về việc hóa trang cho lễ Halloween, phải không?" Yoshida nói.

"Asamura-kun?"

Đáp lại lời nhận xét của Yoshida, Lớp trưởng thốt lên giọng thắc mắc trong khi khuôn mặt Satou-san sáng lên với tiếng "Ồ!" vui vẻ.

Tại sao chứ?

Trong khi đó, vẻ mặt của Yoshida trở nên chua chát.

"Ừm, nhưng nhìn một nam sinh hóa trang như thiên thần, ác quỷ hay thây ma thì hơi, ừm..."

Có vẻ như cậu ta có một số định kiến tiêu cực với cosplay. Nếu Maru ở đây thì hẳn là sẽ có một số lời khuyên từ cậu ấy rồi.

"Mục đích của cosplay là tận hưởng cảm giác đoàn kết khi mọi người biến thành bất cứ thứ gì họ muốn. Không phải là để khoe khoang hay thu hút những lời ngợi ca... Ừm, nhưng nếu cậu không thích thì thôi vậy," Lớp trưởng giải thích với đôi mắt nheo lại nhìn anh.

"À, có lẽ cậu nói phải. Mình xin lỗi, mình chưa nghĩ đến chuyện đó," Yoshida nói, thành thật giải thích sau khi bị lớp trưởng mắng.

Có vẻ cũng xin lỗi chân thành quá đi chứ.

"Vì là mùa thu năm cuối ở cao trung rồi nên mình không để bụng chuyện này đâu," Lớp trưởng bày tỏ nỗi lòng của mình.

"Nhưng mình đoán năm nay chúng ta vẫn phải ưu tiên cho kỳ thi tuyển sinh..." Satou-san nói thêm.

Hai cô gái thở dài thườn thượt khi ăn hộp bento của mình.

"Phải, có lẽ đúng như vậy thật", tôi đồng ý.

"Thôi nào, cả mày nữa á Asamura? Chơi một ngày thì có làm sao nào!" Yoshida càu nhàu, nhưng lời phàn nàn của cậu ấy nhanh chóng bị dập tắt.

"Thằng khờ này! Làm như Cosplay có thể chuẩn bị xong chỉ trong một ngày vậy! Nói dễ nghe thật đấy!"

"Quỷ tha ma bắt ngươi các kỳ thi!"

Đúng là mày vẫn luôn như thế nhỉ?

"Được rồi, được rồi. Có lẽ nghỉ ngơi một chút cũng tốt nếu chúng ta không làm cho nó quá cầu kì hay gì đó," Lớp trưởng nhanh chóng đổi giọng để an ủi cậu ta.

"Đúng vậy!" Khuôn mặt Yoshida lại sáng lên, thì một giọng nói vang lên từ phía sau.

"Yoshida-kun. Có người gọi cậu kìa," Ayase-san gọi khi em ấy quay lại từ hành lang.

Em chỉ tay về phía cửa lớp học, nơi bạn gái của Yoshida, là Makihara-san, đang e thẹn chờ đợi.

"Ối chà! Được rồi, tao ra căn tin ngay đây!" Yoshida nói rồi vội vã chạy ra ngoài.

"Được thôi," tôi trả lời và vẫy tay nhẹ với cậu ấy.

"Họ thật sự rất tình cảm nhỉ?" Lớp trưởng mỉm cười khi nhìn Yoshida và Makihara-san cùng nhau dần biến mất ở phía cuối hành lang.

Hẳn là cậu ấy đã giải quyết được vấn đề nhờ lời khuyên của Maru.

"Cậu có muốn ăn cùng chúng mình chứ Ayase-san?" Satou-san hỏi và lấy hộp cơm bento ra.

"Hửm? Được thôi," Ayase-san gật đầu.

Sau đó em ấy nhìn tôi để xin phép mượn bàn và ghế của Yoshida. Tôi do dự một lúc, nghĩ rằng cậu ấy sẽ không quay lại cho đến sau bữa trưa, trước khi gật đầu và nói với em rằng tôi sẽ cho cậu ấy biết sau.

Sau khi đẩy bàn về phía họ, Ayase-san, Lớp trưởng và Satou-san bắt đầu ăn. Nghĩ rằng mình sẽ ăn cùng Yoshida trước khi bị bỏ lại phía sau, giờ mà bỏ đi ăn chỗ khác thì kì quá. Vì vậy, tôi ngồi xuống cạnh họ và mở hộp bento của mình.

"Đừng ngồi quá xa thế chứ. Cứ tự nhiên đi nhé?"

"Được rồi, được rồi."

Được sự động viên của Lớp trưởng và Satou-san, tôi đã đẩy bàn của mình vào bàn của họ, kết quả là bốn người chúng tôi cùng ăn chung một nhóm. Thông thường, đối với một cậu học sinh cao trung bị ba cô gái vây quanh sẽ không thể nào nổi bật hơn, nhưng may mắn thay vì đang trong kỳ thi nên không ai có vẻ thực sự quan tâm đến những gì người khác đang làm.

Có lẽ cũng vì lớp này thường xuyên bị Lớp trưởng lôi kéo ăn trưa chung với nhau.

Cuộc trò chuyện của chúng tôi trong bữa trưa chủ yếu xoay quanh những tin đồn mới nhất trong trường do ba cô gái dẫn chuyện, khiến tôi chẳng có gì để bàn luận cùng họ. Dù sao thì tôi cũng không chắc mình có thể hiểu được họ nói gì không nữa.

Trong khi ba người họ trò chuyện vui vẻ, tôi nhận thấy Ayase-san thỉnh thoảng có vẻ lơ đễnh, không chú ý vào cuộc trò chuyện nữa.

Hẳn là em ấy vẫn còn nghĩ đến cha ruột mình nhỉ?

***

Sau giờ học, trong ca làm việc buổi tối của tôi,

Một tài năng chớm nở của Kozono-san đã thu hút sự chú ý của tôi.

Mặc dù em ấy đã thể hiện sự nhiệt tình lớn với việc tự làm biển quảng cáo, nhưng hôm nay em ấy còn tiến bộ hơn trước nữa.

Bước vào hiệu sách ngay lập tức chào đón bạn bằng một màn hình mà em ấy đã dựng lên dành riêng cho những cuốn sách theo chủ đề Halloween, được trang trí bằng những bức vẽ đặc trưng của riêng mình. Một quả bí ngô hơi biến dạng nhưng lớn cũng đi kèm với những cuốn sách, cùng với một số con dơi treo xung quanh chúng. Đó không phải là thứ mà bạn gọi là kiệt tác, nhưng nó có một nét quyến rũ - chỉ cần nhìn vào nó là đủ để khiến bạn mỉm cười.

"Vẽ đẹp đấy."

"Hừm, anh đang cố nhịn cười đúng không Yuuta-senpai? Em biết mà; lẽ ra em nên nhờ ai đó giỏi hơn vẽ chúng cho em nhỉ?"

"Không. Anh nghĩ là em đã làm tốt rồi."

Sau khi trò chuyện đôi lời để em ấy hoàn thiện những chi tiết cuối cùng, Kozono-san và tôi trở lại văn phòng.

Yomiuri-senpai và Ayase-san đã ở đó, mở những hộp các tông họ mang vào từ kho chứa đồ. Khi nhìn thấy những gì họ lấy ra trải rộng trên bàn, tôi cảm thấy trái tim mình ngay lập tức chùng xuống.

"Năm nay chúng ta lại làm thế này nữa nhỉ?"

"Chúng là gì vậy ạ?"

"Đồ cosplay đó," Yomiuri-senpai líu lo và cười toe toét khi trả lời câu hỏi của Kozono-san.

"Hả?"

"Đây là tai mèo, còn đây là tai gấu nè."

"Em biết mà."

"Nhìn này, chúng ta thậm chí còn có cả mũ dành cho người pha trò nữa~. Là mũ hề đó."

Yomiuri-senpai xoay chiếc mũ có những chiếc gai giống như vương miện trông giống như những giọt sữa quanh ngón tay chị ấy.

"Nè!"

"Ối!"

Và chỉ bằng một động tác nhanh nhẹn, Chị ấy đã đội chiếc mũ hề lên đầu Kozono-san.

"Ồ! Dễ thương quá! Hừm, hừm."

"Đây là một kiểu bắt nạt mới ạ...?"

"Vẫn như thường lệ nhỉ," Ayase-san khẽ lẩm bẩm.

Đồng tử của Kozono-san giờ đây tựa như những chấm tròn. Tất nhiên là tôi đã miêu tả nó như cách một vài bộ manga sẽ miêu tả chúng, nên cũng không hẳn giống 'những chấm tròn' như tôi vừa nói cho lắm. Đó chỉ là một câu nói thể hiện sự ngạc nhiên cùng với cảm giác khiến bạn muốn hỏi, "Cái quái gì thế?" Nói cách khác, Kozono-san trông vừa ngạc nhiên vừa hoài nghi.

"Halloween sắp đến rồi phải không? Đó là lý do tại sao chúng ta phải chào đón khách hàng bằng những trang phục phù hợp!" Yomiuri-senpai cười toe toét.

"Hả? Chị thật sự yêu cầu chúng em mặc những thứ này đi làm sao?"

"Đúng vậy," Ayase-san khẳng định rồi thở dài.

Năm ngoái—không, năm trước nữa—thật ra mọi thứ đã luôn như thế này rồi (cũng có thể đây đã là truyền thống ngay cả trước khi tôi bắt đầu làm việc ở đây). Đó là chuẩn mực đối với tất cả mọi người, từ nhân viên chính thức đến nhân viên bán thời gian và thậm chí cả quản lý, khi chúng tôi phục vụ khách hàng trong lễ Halloween. Vì đây là lần đầu tiên Kozono-san làm vậy, nên dễ hiểu là em ấy không biết gì về điều đó.

"Chị... chị cũng mặc á Ayase-senpai?"

"Ừm thì..."

"Ayase-senpai vừa phục vụ khách hàng vừa nhảy múa á... Em thậm chí không thể tưởng tượng nổi cảnh đó như thế nào nữa."

"Không đâu, không phải lúc nào em cũng phải nhảy múa khi tính tiền cho khách hàng."

"Em có thể làm vậy nếu em muốn mà~," Yomiuri-senpai nói thêm, và nhận được cái nhìn chằm chằm từ Ayase-san.

Kozono-san tháo chiếc mũ đang đội trên đầu ra và kiểm tra nó thật cẩn thận.

"Được thôi, em đoán là mình có thể xử lý được đến mức này."

"Ồ! Chị thích sự nhiệt tình quá đi Kozono-chan~!"

"Em không ngại đội một hoặc hai chiếc mũ ngớ ngẩn nếu điều đó làm khách hàng vui vẻ. Chiến thôi nào!"

"Đúng rồi, đúng rồi! So với Saki-chan ở đây thì..."

Chị có thể nói mỗi "Saki" là được rồi mà

"Em chưa bao giờ nói là mình sẽ không làm điều đó."

"Nó cũng sẽ hợp với em mà nhỉ? Này Kouhai-kun, em cũng nghĩ vậy mà đúng không?"

Tôi đã bị bất ngờ. Một câu hỏi theo kiểu sách giáo khoa mà bạn thường không muốn trả lời, đó là loại câu hỏi sẽ gây ra sự không hài lòng bất kể bạn trả lời "có" hay "không".

"Đương nhiên là sẽ hợp với em ấy hơn là với chính em rồi ạ."

"Hừ. Xem như em thoát được lần này."

"Tha cho em đi mà. À em nghĩ là chị trông sẽ rất tuyệt với chiếc mũ kia đấy, Yomiuri-senpai à."

Tôi chỉ vào một chiếc mũ kiểu Trung Quốc có một lá bùa hộ mệnh lớn treo ở phía trước

"Mũ Cương thi hả? Hừmmm, Kouhai-kun này, nếu đội lên em thì hẳn sẽ che hết mặt em đấy nhỉ~?" chị ấy nói một cách tinh nghịch.

Ý tôi là, đó chỉ là cosplay nên ta không cần phải mặc nó thẳng đơ hoàn toàn phải không?

Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm ngoái có một đồng nghiệp của tôi đã mặc ngược nó thì phải.

"Halloween nhỉ? Hẳn là năm nay lại náo nhiệt lắm nhỉ~?" Kozono-san nhận xét khi em ấy chỉnh lại chiếc mũ hề trên đầu.

"Chị cũng muốn đồng tình lắm nhưng mà... chị cũng không chắc chắn về điều đó nữa."

"Hả? Tại sao thế?"

"Quận Shibuya đã ban hành một ban hành lệnh vào năm nay em còn nhớ chứ?"

Hả?

Lần này không chỉ Kozono-san ngạc nhiên mà cả Ayase-san và tôi cũng đều sửng sốt.

"Các em chưa xem tin tức à? Tin này gây sốt lắm đấy, các em biết không?"

"Cơ bản mà nói, thì dù sao chúng em vẫn là học sinh đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh nên là..."

"Đặc biệt bởi các em là học sinh trong mùa thi cử, nên các em cần phải biết những gì đang diễn ra đấy; nhỡ có ai đó hỏi về chuyện này thì sao. Thậm chí chỉ cần duyệt qua các tiêu đề trên điện thoại của mình, các em cũng có thể nhận ra sự khác biệt."

"Hức... Chúng em sẽ ghi nhớ điều đó ạ."

Yomiuri-senpai nhún vai rồi giải thích rằng chính quyền Shibuya đã ban hành lệnh yêu cầu công chúng không tụ tập ở đó vào dịp Halloween. Rõ ràng là khu vực này gần đây đã trở nên quá đông đúc, nên gây ra rất nhiều vấn đề: bao gồm cả vấn đề rác thải—điều mà Maru đã phàn nàn vào năm ngoái.

"Khoan đã, vậy nghĩa là nó sẽ không sôi động như lần trước sao? Em đã mong chờ được ra ngoài thêm một chút nữa để xem nó vì giờ đây em đã là học sinh cao trung rồi."

Nghe vậy khiến tôi nhớ lại một số thứ.

"Phải rồi. Kozono-san này, em không phải người sống tại Shibuya phải không?"

"Đúng vậy, đúng vậy. Vì vậy nên em đã luôn mong đợi, nghĩ rằng nó sẽ hào nhoáng và đẹp hơn các lễ hội mùa hè địa phương ở đó."

Lễ hội mùa hè nhỉ...?

Chà, tôi đoán là có một nét quyến rũ kỳ lạ ở đây. Suy cho cùng, Halloween ban đầu không phải là thứ của Nhật Bản. Nhưng một lần nữa, Giáng sinh hay Valentine cũng tương tự thế.

"Nghe này Kozono-chan à, 'như lần trước' thật sự không có ý nghĩa ở đây. Những cuộc tụ họp như thế là nét đặc trưng ở Shibuya rồi, nhiều nhất là hai mươi năm trước.

"Thật saooo?"

"Halloween là lễ hội khá mới mẻ ở Nhật Bản, em biết chứ~? À, 'mới mẻ' ở đây theo chị nói là theo góc nhìn lịch sử nhé."

"Từ góc độ lịch sử á?"

"Nó chắc chắn là gần đây hơn thời Taisho, Meiji, hay Edo—hay thứ gì đó tương tự. Nó chỉ thực sự thu hút sự chú ý vào khoảng những năm 1970, vào cuối thời Showa, là khoảng 50 năm trước. Ngay cả shoujo manga cũng có chủ đề về Halloween vào thời điểm đó. Ví dụ như 'Mưa vàng rơi vào Ngày lễ các thánh' nè."

"Vậy là chị đã bắt đầu với thể loại manga shoujo lãng mạn kinh điển rồi nhỉ, Yomiuri-senpai?"

"Im lặng đi Kouhai-kun à. Chuyện đó không liên quan! Ngày lễ tình nhân đến trước, rồi đến Halloween."

"Năm mươi năm không phải là một khoảng thời gian dài sao!?" Kozono-san ngắt lời với giọng ngạc nhiên.

"Không. Anh nghĩ nó chỉ mới xảy ra thôi," tôi không thể không xen vào, mặc dù không suy nghĩ nhiều.

Yomiuri-senpai cười tinh nghịch đáp lại.

"Thật á~? Vậy thì Kouhai-kun à, thế nào là 'mới xảy ra' đối với em?"

"Để xem nào... Em cho là có thứ gì đó ghi nhận lại chuyện đó chăng?"

"Kouhai-kun ở đây khẳng định một thứ năm nghìn năm tuổi là mới đây này! Nói gì đi nào, Saki-chan à!"

"Nếu nói thế thì ắt là Asamura-kun rồi."

Cả Yomiuri-senpai và Kozono-san đều hướng mắt về phía tôi để đáp lại.

Đợi đã, tại sao bây giờ lại là lỗi của tôi?

"Câu nói 'mù quáng trước chính mình' nghĩa là gì cơ chứ..." Yomiuri-senpai trầm ngâm, giọng chị ấy dịu đi. "Dù sao thì điều chị muốn nói là ngay cả sự hỗn loạn của Halloween cũng không thể kéo dài mãi mãi. Có lẽ mọi thứ sẽ lại thay đổi sau hai mươi năm. Không có gì là mãi mãi như vậy, em biết chứ?"

Chị ấy có một biểu cảm u sầu kéo dài trong giây lát, và nó đã chạm đến trái tim tôi. Đám đông Halloween ở Shibuya thật sự bắt đầu có vẻ như là một sự cố định trong vài năm trở lại đây, vì vậy tôi đã quen với ý nghĩ rằng chúng sẽ kéo dài mãi mãi.

"Cửa hàng này nữa... Nghe nói họ sắp có kế hoạch cải tạo lớn."

"À đúng rồi. Quản lý có nhắc đến chuyện đó."

"Cảnh quan và văn hóa của Shibuya sẽ tiếp tục thay đổi nhanh chóng kể từ giờ phút này trở đi."

Sự tái phát triển lớn xung quanh Ga Shibuya—một sự chuyển đổi diễn ra khoảng một lần mỗi thế kỷ, chỉ hé lộ những giai đoạn cuối cùng của nó. Khi quá trình xây dựng kết thúc và các cơ sở mới mở ra, thói quen của mọi người cũng thay đổi theo. Thậm chí có thể một truyền thống mới sẽ xuất hiện để cạnh tranh với Halloween.

Không có gì là mãi mãi nhỉ?

Tôi thường thấy mình hạ thấp những thay đổi được thấy trong cuộc sống hàng ngày, ít nhất là khi so sánh với những thay đổi trong lịch sử. Ý nghĩ rằng không có gì thay đổi trong suốt cuộc đời của một người, kiểu tư duy tôi thế đấy. Nhưng mà, như Yomiuri-senpai đã chỉ ra, thế giới có thể thay đổi ngay cả trong những khoảng thời gian ít nhận thấy nhất.

Để tốt hơn.

Hoặc tệ hơn.

Ngay cả khi chúng ta không làm gì cả.

Hay đúng hơn, chính xác là vì chúng ta không làm gì nên sự thay đổi mới xảy ra.

Mọi thứ vẫn thay đổi ngay cả khi bạn không để ý đến chúng—ngay cả khi bạn không muốn chúng thay đổi.

Giống như cây trồng trong nhà héo úa vì thiếu nước, ánh sáng và chất dinh dưỡng. Không phải tất cả các loại cây đều có thể sống sót trong điều kiện khắc nghiệt như xương rồng sa mạc.

"Em có thể nói như vậy khi nói đến việc trở thành trung tâm của thời trang tiên tiến. Shibuya có thể từng là nơi đó, nhưng giờ đây những nơi như Shin-Okubo đang cạnh tranh với Harajuku khi nói đến những nơi mà giới trẻ tụ tập ngày nay, đúng không?"

"Nhưng em đến Ikebukuro thường xuyên hơn."

"Ikebukuro sao? Ngày nay học sinh cao trung thường tụ tập ở đâu thế?"

"Ừm để em xem nào..."

Khi Yomiuri-senpai ngừng lo lắng về những chiếc mũ cosplay và bắt đầu moi móc những hiểu biết của Kozono-san về những xu hướng ít phổ biến nhất trong số các nữ sinh cao trung tôi chuyển sang bên cạnh Ayase-san để giúp em ấy mở chiếc hộp ra. Chúng tôi kiểm tra từng món đồ để xem chúng có còn sử dụng được không trước khi sắp xếp chúng trên bàn. Sau khi sắp xếp xong, chúng tôi chuyển chúng đến một vị trí thuận tiện để mọi người có thể lấy khi cần.

Khi chúng tôi sắp xếp các loại mũ từ mũ tai mèo đến mũ phù thủy, tôi nghe thấy tiếng thì thầm yếu ớt của Ayase-san.

"Shibuya đang thay đổi nhỉ...?"

Lời nói của em khiến tôi giật mình, tôi lén liếc nhìn em ấy. Liệu em ấy có cảm nhận được những gì Yomiuri-senpai vừa nói khi nãy không?

Trong lúc sắp xếp những chiếc mũ trên tay, tôi nhận thấy ánh mắt của Ayase-san đăm chiêu tựa như đưa những suy nghĩ của mình ra khỏi thực tại—hay đúng hơn là một khoảng không-thời gian vô định nào đó.

Nhìn em chìm đắm trong suy nghĩ, tôi một lần nữa cảm thấy mình muốn tạo ra một không gian nơi em có thể dễ dàng mở lòng với tôi hơn. Rõ ràng là chúng tôi cần thời gian riêng tư bên nhau; một cơ hội để nói chuyện với nhau mà không bị làm phiền.

Giao tiếp có thể dễ dàng trở nên vô nghĩa.

Nếu một người kìm hãm lại quá nhiều thứ.

***

Đường phố Shibuya gần cuối tháng 10 được thắp sáng bằng một màu cam tuyệt đẹp. Ngay cả những ma-nơ-canh được trưng bày với xu hướng thời trang mới nhất cũng đội mũ phù thủy hoặc có những con thú nhồi bông hình quả bí ngô màu cam lớn dưới chân.

Một giai điệu vui tươi của bài hát "When the Saints Go Marching In" vang lên từ đâu đó xa xa, mang đến bầu không khí lễ hội cho những người qua đường, khiến khuôn mặt họ trông vui vẻ hơn một chút vào đêm nay.

"Có vẻ năm nay cũng sẽ rất sôi động đây," tôi nói, liếc nhìn xung quanh khi bước đi cạnh Ayase-san.

"Đúng vậy," em trả lời ngắn gọn.

Giọng điệu của em có phần dứt khoát, nhưng có vẻ không quá nặng nề vào đêm nay, có lẽ là do không khí náo nhiệt xung quanh.

Có lẽ bây giờ là thời điểm tốt hơn để nói chuyện—một chút thôi cũng được. Nếu có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra thì tôi sẽ xử lý được thôi mà nhỉ?

Tôi muốn có một khoảnh khắc yên tĩnh, tránh xa trường học hoặc nhà, nơi chúng tôi có thể thật sự trò chuyện, chỉ với hai chúng tôi. Đó là một suy nghĩ đã ở trong đầu tôi kể từ đêm qua, khi tôi quyết định rủ em đi chơi đâu đó sau một khoảng thời gian chúng tôi chưa làm thế.

"Em biết đấy," tôi bắt đầu.

"Hả?"

"Anh đã nói chuyện với Lớp trưởng và những người khác về lễ Halloween trong giờ ăn trưa."

"Anh muốn hóa trang á?"

"Không phải. À, không phải chúng ta chỉ nói về cosplay hay gì cả. Mà chúng ta đang nói về việc năm nay chúng ta không có thời gian để tham gia lễ Halloween vì chúng ta đều bận rộn với kỳ thi."

"Đúng vậy... Tháng 10 đã kết thúc rồi."

Ayase-san hơi cúi mắt xuống.

Sự thay đổi đột ngột trong bầu không khí khiến tôi khó có thể nói thêm điều gì nữa, khiến tôi phải tự trách mình vì quá vụng về trong việc trò chuyện.

Nhưng lời nói của Maru vẫn vang vọng trong tâm trí tôi.

"Giao tiếp sẽ trở nên vô nghĩa nếu một người kìm hãm lại quá nhiều thứ, Asamura à."

Đúng vậy. Ngay cả Yoshida cũng có thể giải quyết mọi chuyện trong vòng một ngày. Nếu bây giờ tôi rút lui thì có ý nghĩa gì chứ?

"Nhưng em biết đấy, ngay cả những việc như cosplay cũng mất quá nhiều công sức..."

Cảm thấy tôi còn điều muốn nói, Ayase-san quay sang tôi với ánh mắt nghi hoặc.

"Hừm?"

Được rồi. Thời khắc bằng vàng đây rồi.

"Nhưng anh nghĩ rằng có lẽ chúng ta ít nhất có thể tạo ra một số kỷ niệm với nhau khi đi bộ quanh Shibuya vào cuối tuần này đấy."

"Hẹn hò á?"

"Ừm, đúng vậy. Thật lòng mà nói, anh muốn hẹn hò với em, Ayase—Saki à."

Tôi nhìn thẳng vào mắt em ấy khi nói. Em chớp mắt trong ngạc nhiên, trước khi lảng tránh ánh nhìn của tôi bằng cách quay đầu nhanh sang phía khác.

"Ừm..."

Giọng nói của em nhẹ nhàng hơn, khiến trái tim tôi nhói một chút.

Tôi đang bị từ chối à?

"Thật ra có một nơi em cũng muốn đến. Ngày mai có ổn không?" em ngập ngừng nói, như thể đang cân nhắc từng từ, môi cô mím lại trong giây lát trước khi tiếp tục. "Và... có điều em muốn nói với anh, Yuuta-niisan à."

Nghe em nói "Yuuta-niisan", là một từ đơn thuần có ý đồ tạo dựng khoảng cách, vào lúc đó tồn tại một tín hiệu thân mật mà chỉ chúng tôi mới hiểu.

Tôi cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn. Vì tôi đã biết một phần tình hình của em ấy, tôi có thể đoán được em muốn nói gì khi nói rằng mình có điều gì đó muốn nói. Nếu em sẵn lòng mở lòng, tôi muốn ở đó để lắng nghe và nắm rõ tình hình.

"Tất nhiên rồi. Ngày mai anh ổn. Chúng ta hãy đi đâu đó cùng nhau nào."

Sau đó tôi hỏi em ấy muốn đi đâu.

Quán cà phê? Rạp chiếu phim? Hiểu được tính Ayase-san, tôi cho là thậm chí sẽ tham quan các cửa hàng bán đồ chăng?

Không, cần phải có nơi nào đó yên tĩnh hơn để có thể nói chuyện một cách nghiêm túc.

Tôi lướt qua những địa điểm hẹn hò hàng đầu ở Shibuya trong tâm trí.

Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo hoàn toàn khiến tôi bất ngờ.

"Bảo tàng lịch sử đi."

Một câu trả lời bất ngờ đến mức tôi phải hỏi lại em ấy.

Ừm...? Chuẩn bị cho bài thi môn lịch sử chăng?

Nghe xong tôi không khỏi hoài nghi về chuyện đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro