Chương 67: Vừa thoát ổ sói lại rơi vào hang hổ
Mặc dù là ở dưới đáy khe tăm tối không thấy ánh mặt trời, nhưng hai mắt lấp lánh lôi quang của Thanh Trúc lại có thể thấp thoáng nhìn rõ một số vật thể xung quanh. Thuận theo hướng Nguyễn Nhi chỉ, Thanh Trúc lờ mờ nhìn thấy một hình bóng nhỏ xíu đang rơi thẳng xuống.
- Thấy rồi, được rồi, Nguyễn Nhi con nắm cho chắc! Ba phải qua đó! - Thanh Trúc dặn dò Nguyễn Nhi một tiếng, đồng thời tay trái đang ôm Nguyễn Nhi bùng lên một chùm lôi quang, dưới sự khống chế của Thanh Trúc, lôi quang nhanh chóng hình thành một tấm bình phong lôi điện bao bọc cả người Nguyễn Nhi lại. Như vậy cho dù tốc độ bay lượn của Thanh Trúc có nhanh hơn nữa cũng sẽ không làm Nguyễn Nhi chịu áp lực quá lớn.
Chuẩn bị xong hết mọi thứ, đôi cánh hoa lệ sau lưng Thanh Trúc nhè nhẹ vỗ, trong nháy mắt tốc độ Thanh Trúc liền tăng tới mức cao nhất. Sau khi có đôi cánh điện Thanh Trúc ý thức được tốc độ hiện giờ của mình còn nhanh hơn vài phần so với tốc độ nhanh nhất của mình trước đây. Cơ hồ trong nháy mắt, Thanh Trúc đã vượt qua cự ly mấy trăm thước xuất hiện ở bên cạnh chỗ bóng đen đang rơi xuống kia.
- Hừ! - Thanh Trúc bản thân cũng sửng sốt: "Tốc độ thật là nhanh." Thanh Trúc mỉm cười, tiếp đó tay phải nhấc lên ôm lấy bóng người đang rơi xuống. Tay phải Thanh Trúc vừa đưa ra như vậy, rất khéo kẹp người này lại, sau đó ôm lấy bộ ngực của người này.
- Ồ? Cơ ngực thật là cường tráng! - Thanh Trúc thêm lần nữa cảm thán:
- Cơ ngực có cảm giác tốt như vậy, thì ra là cậu, tiểu huynh đệ ngực to! - Thanh Trúc tấm tắc khen ngợi thành tiếng:
- Ta nói rồi, người có cơ ngực tốt như vậy trừ tiểu huynh đệ ra chắc cũng không có người khác!
- Ui da. - Người nằm trong lòng Thanh Trúc phát ra một tiếng rên rỉ, trong một thoáng rơi xuống đó nàng hầu như đã không còn hy vọng gì nữa. Nhưng chính vào lúc này nàng lại nhìn thấy một tia lôi quang lập lòe hướng về phía mình. Sau đó nàng liền nhìn thấy hình tượng nam tử chói lọi trong tim mình như là thiên thần xuất hiện bên cạnh mình. Tiếp đó nàng thấy nam nhân cường đại này đưa tay phải ra hướng về phía nàng. Tức thời, nàng kích động vô cùng. Chẳng qua rất nhanh sau đó, Thanh Trúc liền thốt lên câu nói xém chút nữa đã khiến nàng ói máu mà chết.
- Uy! Cơ ngực thiệt cường tráng nha! - Và rồi, nàng liền cảm thấy bàn tay nhám của Thanh Trúc một lần nữa lại 'bám' lên ngực mình...Thảm rồi!
Nàng không ngờ rằng mình lại bị Thanh Trúc quang minh chính đại phi lễ tới tận lần thứ hai. Điều khiến nàng buồn bực nhất đó là Thanh Trúc bây giờ lại còn chưa nhận ra cơ thể nữ nhi của nàng? Cơ ngực to? Nàng thầm cười khổ, trên thế giới này có tên nam nhân nào cơ ngực có thể luyện tới trình độ như thế này ư!
Thật ra, điều này cũng không thể hoàn toàn trách Thanh Trúc. Trước tiên, chỗ này là ở trong một cái khe lớn tăm tối không mặt trời, cho dù là hiện giờ Thanh Trúc cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một số đồ vật, cho nên Thanh Trúc căn bản cũng không nhìn rõ hình dáng nàng là như thế nào nữa. Cộng thêm âm thanh nàng do hô cứu mạng nên đã khàn cả giọng rồi, Thanh Trúc cũng không từ trong giọng nàng mà nghe ra được gì. Đủ các yếu tố như vậy khiến Thanh Trúc không thể đem nàng và nữ nhân liên hệ lại với nhau...
- Tiểu huynh đệ, sao cậu lại rơi xuống vậy? - Thanh Trúc cười nói với người ở trong vòng tay.
- Ta, ta, ta không cẩn thận rơi xuống. - Người kia cắn răng xấu hổ nói, chả nhẽ lại nói toẹt ra rằng do ta thấy ngươi rơi xuống nên ta không biết mình đang nghĩ gì liền nhảy xuống theo.
- Tiểu huynh đệ à, sao cậu lại không cẩn thận như vậy! - Thanh Trúc lắc lắc đầu, trong lúc nói tay Thanh Trúc cũng không khỏi tự chủ bóp bóp 'cơ ngực cường tráng' kia của nàng, tán tụng:
- Cơ ngực của tiểu huynh đệ thật khiến người hâm mộ đó! Nếu như ta có thể luyện được ngực to như thế thật là tốt biết bao!
Thanh Trúc nói hâm mộ vạn phần, bởi vì bộ dáng hiện giờ của Thanh Trúc ước chừng khoảng hai mươi tuổi, cơ thể lại trắng trẻo sạch sẽ, điều này rất dễ khiến người ta nghĩ rằng hắn là tên công tử bột, cho nên đó là nguyên nhân Thanh Trúc khát vọng trở thành người đàn ông cơ bắp.
Người trong lòng rên rỉ "thống khổ" một tiếng, nhưng vừa nghe được lời của Thanh Trúc nàng suýt nữa thì muốn cười phá lên. Luyện thành cơ ngực cường tráng như vậy? Trong đầu nàng hiện ra hình dáng Thanh Trúc có thêm cặp núi đôi của nữ nhân.
- Ôi, xin lỗi tiểu huynh đệ. Ta lại quên tay của cậu bị thương. - Thanh Trúc nghe thấy người trong lòng phát ra tiếng rên rỉ 'thống khổ' liền nhớ ra tiểu huynh đệ này còn đang bị thương!
- ....... - 'Tiểu huynh đệ' trong lòng Thanh Trúc hiện giờ không biết nói gì.
- Đúng rồi, tiểu huynh đệ, cậu tên là gì? - Thanh Trúc vừa chầm chậm tăng tốc độ bay, vừa hỏi:
- Cứu cậu hai lần rồi còn chưa biết tên của cậu nữa.
- Ta tên Mã..Uhm, gọi ta là Tiểu Tam đi. - Nàng vốn là muốn nói gì đó nhưng rồi nhanh chóng chữa lại.
- Ồ, Tiểu Tam à. - Thanh Trúc nói:
- Giới thiệu cho ngươi một chút, tên ta là Thanh Trúc, còn cô bé ta đang ôm là con gái của ta, Nguyễn Nhi.
- Con gái? - Vừa nghe Nguyễn Nhi lại là con gái của Thanh Trúc, thanh âm khàn khàn của Tiểu Tam mang theo nghi hoặc hỏi:
- Ta thấy Cao đại ca hình như cũng rất trẻ mà.
- Thì sao chứ? Còn trẻ thì không thể có con sao? - Thanh Trúc cười trêu ghẹo nói.
- Nhưng, ta thấy Thanh Trúc đại ca nhiều nhất mới chỉ hai mươi tuổi. Còn hình dạng con gái ngươi hình như cũng hơn mười tuổi rồi. - Tiểu Tam nghi hoặc nói, lúc ở trên khe núi, Thanh Trúc tuy không thấy rõ hình dáng của nàng. Nhưng nàng thì thấy rõ ràng hình dạng của Thanh Trúc và Nguyễn Nhi.
- Ừm, ba phát sinh quan hệ với mẹ ta lúc sáu tuổi. - Nguyễn Nhi ở bên cạnh trầm mặc hồi lâu bỗng táo bạo thốt ra một câu làm Thanh Trúc muốn sặc máu mũi.
- Hức! - Thanh Trúc buồn bực rên một tiếng, hắn không biết vì sao Nguyễn Nhi đột nhiên nói ra một câu như vậy. Sáu tuổi, hắc, sáu tuổi thì Thanh Trúc còn không biết nam và nữ có gì khác nhau nữa là!
Trong mắt Nguyễn Nhi thoáng qua chút ranh mãnh, Thanh Trúc không nhận ra Tiểu Tam trên tay phải là nữ nhân nhưng không có nghĩa là Nguyễn Nhi không nhận ra. Giọng nói Tiểu Tam tuy khàn khàn, nhưng chỉ thoáng một cái là Nguyễn Nhi có thể nghe ra trong thanh âm này có chứa một loại cảm xúc đặc biệt thuộc về nữ nhân. Hơn nữa mũi của Nguyễn Nhi còn hơn là mũi cún con nên dễ dàng ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ trên người tiểu Tam, điều này khiến Nguyễn Nhi càng chắc chắn với ý nghĩ Tiểu Tam là nữ nhân. Sau cùng, khi Thanh Trúc ôm lấy Tiểu Tam, nhờ vào ánh sáng 'đôi cánh lôi điện' trên lưng Thanh Trúc phát ra, Nguyễn Nhi càng thấy rõ khuôn mặt mỹ lệ của Tiểu Tam. Đã là nữ nhân, vậy thì đại biểu cho nguy cơ tiềm tàng. Vì không để giữa Thanh Trúc và Tiểu Tam phát sinh mối quan hệ vượt tình hữu nghị, Nguyễn Nhi chuẩn bị dành cho Tiểu Tam một đòn thật nặng.
- Sáu, sáu tuổi? - Trong lời nói của Tiểu Tam mang theo kinh ngạc, tiếp đó nàng xấu hổ mỉm cười:
- Ôi, không ngờ Thanh Trúc đại ca lại "lớn mạnh" như vậy đó.
- Sặc! - Thanh Trúc nghe xong lời của Tiểu Tam suýt nữa cắm đầu xuống đất. Sáu tuổi cùng người khác phát sinh quan hệ mà kêu mạnh mẽ. Tay trái Thanh Trúc ôm Nguyễn Nhi khẽ nhéo một cái trên cái mông nhỏ của Nguyễn Nhi.
- He he, ba của ta luôn mạnh mẽ. - Nguyễn Nhi nhích nhích cái mông nhỏ, đắc ý nói với Tiểu Tam.
- Hơ hơ. - Tiểu Tam cười hai tiếng. Trong bóng tối, ánh mắt Tiểu Tam thoáng qua một chút thất lạc. Nói thật, nàng đã hai mươi tám tuổi rồi nhưng mà không hiểu gì về chuyện quan hệ nam nữ, nàng nào đâu biết rằng nam nhân sáu tuổi mới chỉ sử dụng được chức năng đầu tiên của "súng" – phun nước, chứ nói gì tới việc phát sinh quan hệ với nữ nhân? Nghe Nguyễn Nhi nói vậy, mà Thanh Trúc cũng không giải thích gì, nàng liền tưởng rằng chuyện này là thật.
Thanh Trúc đã cứu nàng hai lần, hình ảnh mạnh mẽ của Thanh Trúc đã lưu lại trong tim nàng. Nhưng mà bây giờ nàng lại nghe thấy Thanh Trúc là người đã có con, trong lòng nàng cảm thấy có chút mất mát. Trước đây, có không ít nam nhân bị vẻ đẹp của nàng hấp dẫn, ngàn dặm xa xôi chạy tới cầu hôn nàng. Tiếc rằng nhãn quang của nàng quá cao, không nhìn được một nam nhân nào. Hiện giờ thật vất vả mới gặp được một nam nhân, lại phát hiện hắn ngay cả con cũng đã có. Phù, Tiểu Tam nhẹ nhàng thở dài một hơi. Mình và hắn chỉ có thể nói là hữu duyên vô phận.
Trong nhất thời, Tiểu Tam ngây ngốc thu người nằm trong lòng Thanh Trúc không nói một lời. Tiểu Tam không nói,Nguyễn Nhi cũng trầm mặc. Thanh Trúc buồn bực lắc lắc đầu, ôm lấy hai người tăng tốc độ bay lên trên. Ở trong vòng tay hắn, Tiểu Tam khẽ ngẩng mặt lên dịu dàng nhìn nam nhân đang ôm nàng. Lại nhìn đôi cánh lôi điện đại biểu cho Lôi hệ thánh giai sau lưng Thanh Trúc. Nàng khẽ thở dài một hơi, tay len lén xõa mái tóc dài của mình ra, mái tóc buông xuống khó khăn lắm che lấp khuôn mặt xinh đẹp của nàng, chỉ lộ ra cái mũi và đôi môi gợi cảm.
- Được rồi, tới gần rồi. Phải lên trên rồi. - Thanh Trúc nào đâu biết được ý nghĩ phức tạp của Nguyễn Nhi và Tiểu Tam, nhìn thấy lối ra ở trước mắt Thanh Trúc hưng phấn hét lớn một tiếng nhắc nhở hai người.
- Ừm.
- Ừm.
Hai người đồng thời khẽ đáp.
- Ha ha, ra ngoài rồi! - Đôi cánh phía sau của Thanh Trúc vỗ vỗ thật mạnh! Trong nháy mắt, một tia lôi quang liền từ trong khe lướt ra, nhanh chóng xông thẳng lên bầu trời! Ngay khi luồng lôi quang này xông ra khỏi khe hở, Vong Linh Âm Phong cũng thập phần xảo hợp với tốc độ không nhanh không chậm vào tới cái khe kia...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro