Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65: Bậc bảy có thể biến thành người chim

   - Đạo sư Thanh Trúc, ta biết tốc độ của anh rất nhanh. - Tay phải Diệp Đổng vung đao lên kề vào cổ Nguyễn Nhi:

   - Gia nhập tổ chức hay không là tùy anh, dù sao nhiệm vụ của ta là hỏi ý tứ của anh mà thôi. Bây giờ có thể cho tôi biết anh lựa chọn thế nào không?

   Thanh Trúc cười khỉnh:

   - Đây là thái độ lôi kéo người vào tổ chức của cô à? Cô cho rằng cô động vào con gái ta rồi ta sẽ bỏ qua cho tổ chức các cô sao?

   - Ha ha, Đạo sư Thanh Trúc. Ngại quá, kéo anh vào tổ chức không phải ý tứ của ta. - Diệp Đổng khẽ cười nói:

   - Kéo anh gia nhập tổ chức chính là ý của mấy lão già cấp trên, nếu anh không gia nhập, ta rất vui vẻ chấp hành nhiệm vụ thứ hai - tận dụng mọi khả năng tìm cơ hội giết anh.

   - Ha ha! Giết ta? - Lôi quang chợt lóe lên bên tay phải Thanh Trúc:

   - Cô có thực lực này sao? Tổ chức các cô cũng quá coi thường người khác. Tổ chức gì mà thật ngu ngốc, ngay cả người nào có thể chọc người nào không cũng không biết. Vậy là các ngươi đã mất đi ý nghĩa để tồn tại!

   - Ha ha, đạo sư Thanh Trúc. Chúng ta hiện tại không phải nói đến vấn đề tổ chức có tồn tại hay không. - Diệp Đổng nắm chặt đoản kiếm trên tay:

   - Lúc này, tôi chỉ muốn biết sự lựa chọn của đạo sư Thanh Trúc mà thôi.

   - Tốt, tốt lắm! Vậy cuối cùng ta còn muốn biết một điều, cô cùng thái tử Ifa có quan hệ gì. - Thanh Trúc đột nhiên híp mắt nhìn Diệp Đồng.

   - A? Quan hệ của ta cùng thái tử Ifa? - Diệp Đổng cười tủm tỉm nói:

   - Ta cùng hắn có thể có quan hệ gì chứ?

   - Bỏ đi. - Thanh Trúc cười gian:

   - Dù sao điều ta muốn biết đã có kết quả là được! Cô đã không còn cần thiết phải tồn tại ở trên thế giới này! Nói lời vĩnh biệt thế giới đi!

   Thân hình Thanh Trúc đột nhiên biến mất! Ngay sau đó chợt hiện ra trước mặt Diệp Đổng, hai tay Thanh Trúc vươn ra đoạt lại Nguyễn Nhi trong lòng Diệp Đổng.

   - Ha ha, đạo sư Thanh Trúc, ta sớm biết anh sẽ làm như vậy! - Diệp Đổng bỗng ôm thân mình Nguyễn Nhi bắn ra sau, nhảy về hướng khe nứt ở bên đó. Thanh Trúc sửng sốt, hắn không nghĩ tới Diệp Đồng lại mang theo Nguyễn Nhi nhảy tới khe nứt.

   - Đạo sư Thanh Trúc, anh có phải là muốn nhảy xuống cứu con gái của anh hay không? - Diệp Đồng nhảy về hướng khe nứt cũng không có rơi xuống. Nàng đã là một ma đạo sĩ cho nên có thể thoải mái sử dụng Phi tường thuật bay lượn phía trên khe nứt.

   - Tiên sinh Thanh Trúc, anh đã quan tâm tới Nguyễn Nhi như vậy, vậy thì xuống cứu cô bé đi! Ha ha ha ha! - Diệp Đổng cười với Thanh Trúc, đồng thời tay buông Nguyễn Nhi ra.

    - Không! - Thanh Trúc hét lớn một tiếng, nhảy ra cái khe, ôm lấy thân thể của Nguyễn Nhi đang rơi xuống. Sau đó Thanh Trúc cùng Nguyễn Nhi đồng thời rơi xuống khe nứt....

   - Ha ha! Bậc sáu thì sao chứ, chỉ cần nắm được nhược điểm của hắn, cho dù là thánh cấp cũng có thể làm gì đây! - Diệp Đổng đang lơ lửng trên khe nứt đắc ý phá lên cười. Tuy rằng thực lực của Thanh Trúc vượt qua sự tưởng tượng của nàng, nhưng không phải nàng vẫn giải quyết được Thanh Trúc hay sao?

*****************************************************************

   Dưới sự điều khiển của ngón tay Thanh Trúc, một tia sét to lớn hình thành trên đỉnh đầu Diệp Đổng. Diệp Đổng còn đang cười như điên trên không trung, nhưng đúng lúc này "Đùng!" một tiếng, một cột sét to như cột đình thình lình giáng thẳng xuống người nàng!

   - Á! - Diệp Đổng há miệng, phun ra một ngụm máu tươi.

   Sấm sét mang theo sức mạnh cường đại trực tiếp đi vào cơ thể Diệp Đồng, nhanh chóng hủy diệt các bộ phận trong cơ thể nàng!

   - Điều này... làm sao có thể! Là ai, vì sao không có nguyên tố dao động chút nào? - Diệp Đổng ôm ngực, ngơ ngẩn nghĩ. Theo đó, thân thể của nàng bị tia sét đánh bay, bắn lên thật cao. Sau đó không biết bị đánh tới đâu nữa.

   Cuối cùng, ở bên cạnh cái khe chỉ còn lại một bóng người lẻ loi, cái người được Thanh Trúc cứ ngơ ngác nhìn hết thảy trước mắt. Gió nhẹ nổi lên khiến một mái tóc màu lam lất phất trước thân hình mảnh khảnh, lộ ra một khuôn mặt tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành. Đây là một khuôn mặt tinh tế của người phương đông. Nếu Thanh Trúc biết cái người mà mình gọi là nam nhân cơ ngực cường tráng không ngờ là mỹ nữ xinh đẹp như thế không biết hắn sẽ nghĩ thế nào?

   - Thế này là sao? - Mỹ nữ tóc lam có phần chưa kịp phản ứng lại, vị anh hùng rực rỡ trong mắt nàng chưa từng liếc nhìn nàng một cái cứ thế rơi xuống cái khe? Nàng dời bước đi tới bên cạnh cái khe, hai mắt ngây ngốc nhìn vách đá bên dưới. Đột nhiên, nàng làm ra một cử động mà chính nàng cũng phải kinh ngạc, xoay người nhảy xuống dưới khe, không hề do dự, không suy nghĩ nhiều, cứ như vậy nhảy thẳng xuống dưới.

   - Ta vì sao phải làm như vậy? - Cảm thụ được thân hình của mình rớt thẳng xuống dưới, nhưng nàng lại không có chút hối hận...

   Bên kia, Thanh Trúc ôm Nguyễn Nhi ở trong lòng tiếp tục rơi xuống. Giờ phút này Thanh Trúc thật sự hận mình không phải là dị nhân phong hệ như vậy mới có thể cưỡi gió mà đi. Thanh Trúc không biết mình đã rớt xuống bao lâu dù sao cái khe này giống như là không đáy vậy, hai người rơi xuống đã lâu, mà vẫn chưa có gì khác lạ cả!

   - Xem ra đành phải hết sức thử xem! - Thanh Trúc cắn chặt răng, lôi quang dày đặc lần thứ hai lại lóe lên bên tay phải.

   - Hây a! - Thanh Trúc bỗng đẩy lôi quang ra, lôi quang thoát ra khiến không khí bị nén lại, Thanh Trúc lợi dụng luồng phản lực này nhảy gần vách đá bên kia!

   - Phá! - Thanh Trúc hét lớn một tiếng, tay phải đâm mạnh vào vách đá!

   Một tiếng bùm nhỏ vang lên, tay phải Thanh Trúc được lôi quang bao quanh đã tạo ra một lỗ to trên vách đá. Tay phải nhanh chóng bám chặt vào trong. Ma sát quá lớn khiến toàn bộ tay phải Thanh Trúc đau nhức, xem ra cơ thịt toàn bộ tay phải đã bị xé toạc trong nháy mắt, một dòng máu tươi đang từ từ chảy ra. Nhưng cuối cùng, Thanh Trúc cùng Nguyễn Nhi cũng xem như là ngừng rớt xuống.

   - Phù! - Thanh Trúc thở dài, tay trái ôm chặt Nguyễn Nhi, sau đó nhanh chóng dán cả người vào vách đá. Đồng thời hai chân nhanh chóng tạo hai cái lỗ, đứng vững trên vách đá.

   - Cứ như này cũng không phải là biện pháp. - Thanh Trúc khẽ thở dài, vừa rồi tốc độ rơi xuống thật sự quá nhanh, lâu như vậy cũng không biết đã rơi xuống sâu bao nhiêu! Mà lúc này Thanh Trúc lại dùng sức quá độ, muốn dùng phương pháp lúc nãy cứu người để đi lên chỉ e cũng không phải chuyện dễ dàng.

   - Đừng, ồ? Ba ba? Chúng ta ở đâu đây? Vì sao lại tối như vậy? - Đúng lúc này Nguyễn Nhi ở trong lòng tỉnh lại, kêu khẽ một tiếng.

   - Ách. . . - Thanh Trúc đảo đảo con mắt:

   - Nhi nhi, con tỉnh rồi à.

   Nguyễn Nhi nhìn bốn phía xung quanh, liền phát hiện nơi này đúng là ở trong khe:

   - Ba ba, chúng ta sao lại rớt xuống đây?

   - A! - Thanh Trúc cười khổ:

   - Trước tiên không nói tới chuyện này, Nguyễn Nhi, con là ma pháp sư, có chú ngữ Phi tường (bay lượn) gì không?

   - A? Chú ngữ Phi tường? - Nguyễn Nhi nhăn mặt nói:

   - Thật xin lỗi, ba ba. Con là ma pháp sư quang hệ. Ngoại trừ ma pháp sư phong hệ, các ma pháp sư hệ khác phải đạt tới bậc sáu ma đạo sĩ mới bay được.

   - Ôi! - Thanh Trúc buồn bực nói:

   - Không nghĩ tới người có bậc bảy dị năng như ta lại phải chết ở nơi này.

   - Bậc bảy? - Nguyễn Nhi nghi hoặc nhìn Thanh Trúc:

   - Ba ba, ba nói, ba là bậc bảy thánh cấp sao?

   - Đương nhiên, sao có thể giả chứ. - Thanh Trúc nhếch miệng, ngẫu nhiên khoe ra thực lực của mình với bọn nhỏ cũng là một chuyện tương đối khoái chí!

   - Ba ba, bậc bảy thánh cấp đều không phải là tự biết bay lượn hay sao? Giống như hai vị viện trưởng đều có thể sử dụng đôi cánh nguyên tố của thánh cấp để bay lượn ở không trung mà không cần mượn lực lượng gì khác! - Nguyễn Nhi buồn bực nói:

   - Ba ba không biết bay sao?

   - Thánh cấp sẽ biết bay sao? Ôi, ta không biết. - Thanh Trúc phiền muộn nói:

   - Phải làm như thế nào đây? - Nếu bản thân mình cũng là bậc bảy, vậy không có lý do không biết bay, có phải là cần chú ngữ gì hay không?

   - Ba ba, một khi trở thành bậc bảy, đôi cánh nguyên tố cùng với bay lượn đều tự động học được, đây là bản năng. Hoàn toàn không cần người dạy mà? - Nguyễn Nhi buồn rầu cực kỳ nói.

   - Ặc! - Thanh Trúc nuốt nước bọt, mình là dị nhân mà, có giống đấu khí và ma pháp đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro