Chương 55: Vong linh cốc, ta đến đây (hạ)
Hoàng cung!
Thái tử Ifa đang lờ đờ ngồi trong phòng, bên cạnh hắn là hắc y nhân Sauron cũng đứng im như cột gỗ. Thái tử Ifa không phải là kẻ ngốc, cái chết của thân vương Peter Larsen làm hắn nghĩ ngay đến đoạn đối thoại khó hiểu trước kia giữa Thanh Tú và hai vị viện trưởng. Hiện tại Ifa đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Thanh Tú khi đó. Phiền toái theo như lời Thanh Tú chính là thân vương Peter Larsen, vậy bóp chết phiền toái tức là giết chết Peter Larsen rồi. Cuối cùng Ifa lại nhớ đến quan hệ thân mật giữa Thanh Tú và Thùy Chi. Lập tức, trong lòng thái tử Ifa cực kỳ ghen tị, hận cũ thêm cừu mới tích tụ càng khiến Ifa thêm oán hận.
- Thế nào, việc ta giao điều tra về tên Thanh Tú đã có kết quả chưa? - Thanh âm của Ifa lộ vẻ kìm nén.
- Thái tử điện hạ, đây là toàn bộ tư liệu về tên Thanh Tú này. - Sauron rút ra một quyển ghi chép đưa cho Ifa, rồi nói tiếp:
- Thái tử, tư liệu về tên Thanh Tú này chỉ có từ lúc hắn cùng tiểu thư Thùy Chi đi thuyền tới Quang Minh đế đô. Còn quãng thời gian trước đó thì căn bản đều không thể tra ra. Thậm chí có thể nói, hắn do tiểu thư Thùy Chi đi ra ngoài một chuyến 'nhặt' về. Ngoài ra, đi cùng hắn còn có một cô bé tên là Kim Toa Nhi, hiện tại đã là tiểu nữ thứ năm của Thùy Chi. Đây là tất cả những thứ bọn thuộc hạ có thể tìm được về hắn, còn trước đó thì một chút thông tin cũng đều không có.
- Một chút cũng không có? Điều này sao có thể? Trừ phi hắn không phải nhân loại, nếu không sao lại một chút tiểu sử cũng không có? - Thanh âm Ifa mang theo sự phẫn nộ.
Giọng Sauron vẫn đều đều như trước, bình tĩnh nói:
- Một chút manh mối cũng không có. Hắn chính là do tiểu thư Thùy Chi dẫn về. Có thể nói rằng hắn tự nhiên mà xuất hiện, các nước lớn, nước nhỏ xung quanh cũng không có chút thông tin gì về hắn cả.
Thái tử điện hạ hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh. Sau đó hơi trầm tư nói:
- Thế nói xem Thùy Chi đã đi đâu? Nàng đã gặp tên tiểu tử Thanh Tú này ở nơi nào?
- Không biết được. Tiểu thư Thùy Chi bình thường vẫn luôn biến mất một khoảng thời gian như vậy, cho nên người của chúng ta căn bản là không có chút manh mối nào! - Sauron vẫn nhẹ nhàng bình tĩnh đáp lời.
Thái tử Ifa thật sự cảm thấy cực kì bế tắc, tay nhẹ nhàng gõ lên bàn:
- Vậy.... Sauron, có biện pháp nào giải quyết hắn không? Chẳng lẽ cứ để một tên không rõ nguồn gốc tồn tại như vậy, không coi chúng ta vào đâu thì đó không phải là chuyện tốt lắm.
Vừa nghe những lời này của thái tử, trong mắt Sauron tức thì hiện lên sự thất vọng, tuy nhiên hắn nhanh chóng dấu đi. Cân nhắc trong chốc lát, Sauron có phần bất đắc dĩ nói:
- Thái tử, có thể cân nhắc sử dụng lực lượng của tổ chức. Nếu cần chúng ta sẽ yêu cầu tổ chức ra mặt giải quyết tên Thanh Tú này.
Ifa trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng cắn chặt răng nói:
- Đành vậy, hãy để tổ chức ra mặt đi! Giết chết được hắn, ta sẽ cấp cho bọn họ một số tiền lớn!
- Điện hạ yên tâm, lãnh đạo tổ chức đã sớm quyết định thu thập tên Thanh Tú này rồi. Lần trước hắn đã giết Peter Ansfelden - kẻ đang được tổ chức bồi dưỡng. Nếu điện hạ có lệnh, tổ chức chắc chắn sẽ dốc hết sức thay người làm tốt chuyện này. - Sauron không nhanh không chậm nói.
Chẳng qua, Sauron nói thì dễ dàng nhưng thật sự trong lòng hắn lại âm thầm thở dài. Thực lực Thanh Tú thế nào trong lần gặp tại học viện hắn đã rõ ràng. Có thể đấu ngang với "Ác ma chi hồn" thật sự không phải tay vừa, mặc dù "Ác ma chi hồn" chưa đạt đến cấp bảy chân chính nhưng ít ra cũng vào khoảng cấp sáu đỉnh phong!
Nói cách khác, thực lực của Thanh Tú không dưới cấp sáu đỉnh phong. Muốn giải quyết một kẻ như vậy là chuyện không hề đơn giản chút nào. Hơn nữa đây chỉ là phỏng chừng, nếu Thanh Tú đã đạt tới Thánh cấp thì chỉ sợ tổ chức phái đi bao nhiêu người cũng không có tác dụng. Trừ phi tổ chức bất kể hậu quả, cho mọi người điên cuồng sử dụng "Ác ma chi hồn".
- Vậy... điện hạ, thần đi an bài trước. - Hắc y nhân Sauron khom lưng một cái rồi thân ảnh chậm rãi biến mất trong không trung.
Lúc này nếu hắn biết Thanh Tú chính là cao thủ bậc bảy, hơn nữa lại sắp đột phá lên cảnh giới đỉnh phong thì không biết hắn sẽ ra bộ dạng gì nữa. He he!
**********************************************************************
Vẫn như thường lệ, sau khi ăn sáng ba đứa nhỏ liền cùng nhau đi tới học viện. Điểm bất đồng chính là trong mắt chúng tràn đầy tự tin, không còn tự ti như trước. Hiện tại, nói theo một góc độ khác ba đứa nhỏ này sẽ không bị châm biến như trước nữa.
Sau khi ba đứa nhỏ rời đi, Thanh Tú liền giao Kim Toa Nhi và Rudolph cho Thùy Chi. Sau đó hắn đi chuẩn bị tất cả vật dụng cần thiết, toàn thân trang bị đồ Quang Minh thuộc tính, chuẩn bị hướng mục tiêu Vong Linh cốc thẳng tiến.
- Thùy Chi tôi xuất phát đây! - Thanh Tú vẫy vẫy tay.
Thùy Chi liền cười cười, bởi nàng ôm hai đứa bé trong tay cho nên không thể vẫy tay chào Thanh Tú ~. Nhưng mà, đúng lúc này lại nghe tiếng gõ cửa.
- Ai thế? - Thanh Tú chạy tới mở cửa, lại kinh ngạc phát hiện hai gã viện trưởng đại nhân đang ranh mãnh nhìn hắn cười.
- Á, là hai vị viện trưởng đại nhân sao, không biết hai vị đại nhân giá lâm, không kịp tiếp đón từ xa rồi.
Đối với hai lão gia hỏa này, Thanh Tú vẫn thấy khá thuận mắt! Hắn tương đối có hảo cảm, đặc biệt là Robinhood, không ngờ lại nguyện ý nhận thay tội giết Peter Larsen cho hắn. Điều này khiến hắn tránh được phiền toái lớn, vì vậy càng làm cho Thanh Tú cảm thấy cảm kích.
- Khụ, anh bạn trẻ à. Cậu ăn mặc thế này là chuẩn bị đi Vong Linh cốc hả? - Solomond nhìn Thanh Tú nói. Toàn thân khôi giáp đều là đồ Quang Minh thuộc tính, rồi lại thêm trường kiếm chứa sức mạnh Quang Minh.
- Đúng thế. - Thanh Tú trả lời.
- Khụ, anh bạn trẻ à... - Lôi hệ Thánh ma đạo sư Solomond giả ho nói tiếp:
- Cậu còn nhớ hiện tại trên danh nghĩa cậu là một đạo sư của Học viện Ma võ Thánh Peter không?"
- Cái này, đương nhiên còn nhớ rõ. - Thanh Tú cười hắc hắc nói:
- Dù sao mỗi tháng các vị đều đưa tiền cho tôi, cầm tiền mà không phải có trách nhiệm gì đương nhiên là một chuyện tốt.
- Khụ. - Solomond ho khan hai tiếng thật lớn:
- À... ừm.... anh bạn trẻ này. Đạo sư trên danh nghĩa không có nghĩa là chuyện gì cũng không làm đâu đấy! Tỷ như Ngô Thiên giáo chủ ấy, hắn cũng là một đạo sư trên danh nghĩa, nhưng hắn vẫn thường thường chạy tới dạy bọn nhỏ mấy khóa Quang Minh ma pháp đó thôi.
- Ồi!
Thanh Tú buồn bực rên rỉ, đừng nói đến tên Ngô Thiên còn tốt cứ nói đến hắn Thanh Tú lại cảm thấy khó chịu. Người này đến học viện căn bản là không phải vì dạy ma pháp gì gì đó. Hắn chính là vì Thùy Chi mới tới học viện Ma Võ này. Nghe bọn nhỏ nói, Quang Minh ma pháp của Thùy Chi chính do tên Ngô Thiên này dạy cho. Cứ nghĩ đến đây là Thanh Tú lại hận nghiến răng tại sao mình không là một tên 'trâu bò' có Quang Minh ma pháp bậc bảy chứ!
- Được rồi, hai vị viện trưởng. Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi! Các ngài đều đã giúp ta vài lần, như vậy các vị có chuyện gì, nếu có thể làm được, tôi sẽ cố gắng hết mình. - Thanh Tú vỗ ngực nói.
Thanh Tú nói thật là bùi tai, nhưng hai vị viện trưởng lại không nghe ra trong đó đều là xảo trá sao? Đầu tiên là hắn có thể làm được, sau đó là hết sức đi làm. Nói cách khác, nếu không làm được liền sẽ không cần phải bàn. Hơn nữa cho dù là có thể làm cũng không nhất định là hoàn mỹ đâu, chỉ có thể là hết sức mà thôi.
- Khụ khụ! Anh bạn trẻ quả nhiên là người thẳng thắn. Chuyện này, tuyệt đối cậu có thể làm được. Hơn nữa cũng phải hết sức làm đấy nhé. - Solomond cười nói.
- Nói đi, chuyện gì? - Thanh Tú khẽ nhếch miệng.
- Ta biết cậu muốn đi Vong Linh cốc. Vừa may học sinh lớp ma pháp 0451 cũng phải đi Vong Linh cốc để hoàn thành cuộc thực tập lần một. Cho nên đành phiền cậu đi cùng bảo hộ cho bọn chúng. - Solomond cười nói:
- Hơn nữa, con gái Nguyễn Nhi của cậu cũng là học sinh lớp này đấy nhé.
- Oanh! - Thanh Tú cảm thấy như vừa bị sét đánh trúng đầu. Nguyễn Nhi cũng đi. Ặc, nói vậy Thanh Tú đúng là phải hết sức mình bảo vệ đám học sinh này rồi. Nhìn nụ cười xảo quyệt của hai vị Viện trưởng, Thanh Tú tức giận đến không nói ra lời...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro