Chương 32: Ai dám động vào đứa nhỏ của ta
Nắng chiều xa tận chân trời thật đẹp, hiện tại đã gần đến hoàng hôn.
- Hô! - Thanh Tú thở ra một hơi, buông thái đao trong tay xuống. Cuối cùng thì cũng chuẩn bị xong bữa tối! Mấy ngày nay cuộc sống của cả nhà Thùy Chi cũng khá thoải mái! Thanh Tú luôn luôn thay đổi món ăn từng bữa, với kết tinh của năm nghìn năm nghệ thuật ẩm thực châu Á chỉ cần thế giới này có nguyên liệu gì, Thanh Tú chắc chắn sẽ gộp tất cả dọn lên một bàn ăn cho cả nhà nàng thưởng thức. Chỉ tiếc thế giới này không có lúa nước, hiện tại Thanh Tú lại nhớ đến vị thơm ngọt ngào của cơm. Nếu có thể trồng được nhiều lúa nước thì thật thích quá, là một người Việt Nam chính cống, mỗi ngày lại chỉ có thể ăn đồ ăn phương Tây làm hắn thật sự có chút không quen.
- Lại một ngày trôi qua. - Nhìn ráng chiều ngoài cửa sổ, Thanh Tú không khỏi cảm thán. Nhớ lại mấy ngày trước, mình đang còn rất thảnh thơi tại địa cầu - nơi mà khoa học kỹ thuật phát triển tột bậc, không nghĩ tới bỗng nhiên lại lạc tới một thế giới lạc hậu thế này.
Đến tận bây giờ, Thanh Tú thỉnh thoảng vẫn có một loại cảm giác đây chỉ là mơ nhưng hết lần này tới lần khác đó lại là chân thật. Mấy ngày qua, quan hệ giữa Thanh Tú và bọn nhỏ đã tốt hơn nhiều. Ít nhất chúng đều đã gọi hắn một tiếng vú em. Thành công này không thể tách rời với trù nghệ của hắn, phải biết rằng tay nghề làm bếp tinh diệu của Thanh Tú cũng không phải là trò đùa! Chính nhờ vào mấy chiêu kỹ thuật nấu ăn đó mà ở một khía cạnh nhất định đã kéo quan hệ giữa Thanh Tú và bọn nhỏ lại gần nhau hơn.
- Bọn nhỏ cũng sắp về rồi! - Thanh Tú lẩm bẩm. Lười biếng duỗi duỗi toàn thân, hắn liền đi ra cổng, quả bóng vàng Slime đáng yêu ở phía sau Thanh Tú một mực bám theo.
Từ khi theo Thanh Tú từ trong rừng rậm về, Slime bước vào cuộc sống của một chú heo. Càng ngày càng dễ hòa nhập hơn, hơn nữa nó còn hay chui vào trong lòng ngực Thanh Tú, dường như trong đó có bảo bối gì đang hắp dẫn nó vậy. Thanh Tú đưa tay gãi gãi đầu, trong ngực hắn ngoại trừ khối ma tinh của siêu cấp ma thú thì không có gì khác. Đối với khối ma tinh này hắn nghĩ tốt nhất nên hỏi Thùy Chi một chút, vì hắn đã tra hết tất cả tài liệu trên giá sách cũng không tìm thấy bóng dáng của viên siêu cấp ma tinh trong suốt này. Đến bây giờ còn không biết ma tinh này là đồ quái gì nữa, trên thư tịch cũng chưa thấy ghi lại, chắc là có thể so sánh với loại ma tinh siêu khủng đây!
Như mọi lần, Thanh Tú nhẹ nhàng mở cổng rồi tựa vào cạnh cửa, mấy ngày qua hắn đều đứng ở cửa đón bọn nhỏ đi học về. Ba đứa nhỏ tuy rằng chưa từng nói gì, nhưng Thanh Tú đã thực sự cho chúng một thứ mà trước đây chúng không có, đấy là sự quan tâm của người cha, tuy rằng hắn không nói một câu quan tâm âu yếm nào, nhưng Thanh Tú đã dùng hành động để chứng minh sự quan tâm của mình đối với bọn nhỏ! Quan tâm không phải dùng miệng nói mà là dùng hành động để chứng minh!
Rất nhanh, bóng dáng bọn nhỏ đã hiện ra trong tầm mắt Thanh Tú. Nhưng mà nhìn thấy cảnh đó Thanh Tú lại nhíu mày. Trước mắt không ngờ Nguyễn Nhi cùng Nguyệt Sư lại đi về trước, phải biết rằng bình thường luôn là Saga về sớm nhất, nhưng hôm nay đến bây giờ nó còn chưa thấy trở về. Thanh Tú nhíu mày, tính cách Saga giống như Thùy Chi, lạnh lùng nhưng rất có nguyên tắc. Bình thường nó đi về nhà rất đúng giờ, nhưng mà hôm nay vì sao lại chưa về? Hơn nữa vừa rồi nhìn biểu tình Nguyễn Nhi cùng Nguyệt Sư cũng không tốt cho lắm, hẳn là đã có chuyện xảy ra.
Thanh Tú nhíu mày, nhưng không hỏi gì. Hắn đóng cửa lại, sau đó tựa vào một gốc cây to cạnh đó. Thật lâu sau, rốt cục cổng chính cũng bị người ta nhẹ nhàng mở ra. Một cái đầu đen nhẹ nhàng dò xét rồi chui vào, nhìn xung quanh bốn phía không có ai, bóng người mới lặng lẽ đi vào phòng trong.
- Saga. - Thanh âm của Thanh Tú đột nhiên vang lên sau lưng Saga.
- A! - Saga cực kỳ hoảng sợ, nó không nghĩ tới Thanh Tú lại bất ngờ chờ nó ở phía sau cửa, nhưng Saga lại nhanh chóng bỏ chạy vào trong phòng.
- Đứng lại! - Thanh Tú quát nhẹ một tiếng! Thân hình Saga đột nhiên ngừng lại tại chỗ, nhưng hai bả vai của nó không ngừng run rẩy.
- Xoay người lại! - Thanh âm của Thanh Tú không cho phép sự chống đối! Mấy ngày qua ngoại trừ ngày huấn luyện đầu tiên Thanh Tú cực kỳ nghiêm túc ra thì thời gian còn lại hắn đối với bọn nhỏ đều là thương đến tận xương tủy. Nhưng bộ dạng nghiêm khắc này của Thanh Tú đối với bọn nhỏ vẫn có lực rung động khá lớn.
- Vú em... cháu... có thể không xoay người lại không? - Trong thanh âm của Saga mang theo sự run rẩy.
- Xoay người lại! Ta không muốn lặp lại! - Thanh âm của Thanh Tú lại tăng thêm một bậc Saga cắn chặt răng, quay người lại.
Trên mặt nó là một vết tím bầm, hơn nữa trên trán nó thậm chí còn chảy máu! Nhìn mặt Saga, đột nhiên Thanh Tú cảm thấy lòng mình run lên:
- Là ...là chuyện gì xảy ra? - Thanh âm Thanh Tú hơi hơi mềm xuống.
- Cháu... đánh nhau. - Saga cúi đầu nói:
- Người muốn mắng cứ mắng đi, dù sao cháu cũngbiết mình có lỗi!
- Hừ, trước hết để Thùy Chi chữa trị đi đã, chảy máu quá nhiều không tốt đối với thân thể.
Thực sự ngoài ý nghĩ của Saga, Thanh Tú không ngờ lại không mắng nó mà lại kéo hắn đi đến phòng Thùy Chi. Dọc đường đi, Thanh Tú đi tương đối mau, Saga phải dốc hết sức mới đuổi theo kịp.
Hiện tại, Thanh Tú đang cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, hắn không quan tâm đến bất cứ cái gì, hắn chỉ biết một điều rằng đứa nhỏ của hắn bị thương! Chết tiệt, có người dám động vào đứa nhỏ của hắn! Nếu Saga là đứa trẻ nghịch ngợm, nó bị thương Thanh Tú sẽ khôngchút tức giận. Nhưng hắn biết rõ tính cách Saga, nếu đối phương không sai thì Saga tuyệt đối sẽ không vô cớ đánh nhau.
Vì thế mới khiến Thanh Tú phải nghiến răng ken két! Không ai có thể động vào đứa nhỏ của Lê Thanh Tú này, không ai có thể! Đã động vào đứa nhỏ vậy thì hãy chờ mà trả một cái giá đắt đi! Trong mắt Thanh Tú hiện lên sự lạnh lùng như băng, một loại hàn ý đông cứng lòng người.
- Thùy Chi, cô có trong phòng không? - Thanh Tú gõ lên cửa phòng Thùy Chi.
- Kẹt... - Thùy Chi mở của phòng ra nhìn về phía Thanh Tú.
Thanh Tú liền vội kéo thằng bé Saga sau lưng ra trước mặt nàng. Nhìn bộ dáng của Saga, Thùy Chi cũng nhíu mày, trên bàn tay mềm mại của nàng nhanh chóng sáng lên một màn bạch quang, sau đó nhẹ nhành phủ lên mặt Saga. Bạch quang chiếu đến đâu miệng vết thương trên mặt Saga liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy khôi phục lại.
Một lát sau, Thùy Chi thu tay lại. Hiện tại trên mặt Saga ngoại trừ một ít vết máu dính bên ngoài đã không còn vấn đề gì. Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thằng bé, Saga cắn chặt môi cúi đầu. Thùy Chi nâng tay phải lên, xem bộ dáng dường như muốn đánh Saga. Nhưng thằng nhóc vẫn quật cường cắn chặt môi, trong mắt nó tràn đầy sự ủy khuất và không cam lòng. Quả thật, Thùy Chi chậm rãi giơ tay lên rồi đánh mạnh xuống.
'Chát' - Một tiếng giòn vang, một tiếng này khiến toàn bộ tầng trệt đều có thể nghe rõ ràng. Trên lầu, trong lòng Nguyễn Nhi và Nguyệt Sư đều run lên, nhưng cũng chỉ cắn chặt hàm răng không phát một tiếng nào.
Tại thời điểm bàn tay Thùy Chi hạ xuống, hai mắt Saga đã nhắm chặt lại chuẩn bị sẵn sàng chịu lấy một cái bạt tai này. Nhưng một tiếng 'chát' kia vang lên nhưng nó lại không cảm thấy đau đớn chút nào. Saga nghi hoặc mở mắt, nó phát hiện trước mắt mình có một bóng người cao lớn, một bóng người đã từng xuất hiện trong giấc mơ của nó. Một người... một bóng dáng sẽ sẵn lòng vì nó mà đối đầu với mọi thứ.
- Ba, ba?! - Saga cảm thấy vành mắt mình ướt ướt, miệng nó thì thào hai tiếng mà trong mơ đều muốn kêu lên. Từ nhỏ đến lớn, nó muốn gọi nhất là cái từ đặc biệt này.
Hình dáng tầm thước của Thanh Tú bỗng nhiên chắn trước mặt Saga. Không biết từ lúc nào Thanh Tú lại bất ngờ xuất hiện trướcmắt nó. Mà một tát của Thùy Chi tự nhiên cũng đánh lên mặt Thanh Tú. Saga sửng sốt, Thùy Chi cũng sửng sốt....
- Được rồi, Thùy Chi. Việc này cứ để ta giải quyết. - Thanh Tú khóe miệng khẽ nhếch, thản nhiên nói...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro