Chương 25: Lấy oán báo ơn
Ra khỏi rừng rậm, Thanh Trúc lại khuyến mãi thêm một quyền lên đỉnh đầu con đại công kê! Một quyền này trực tiếp tiễn con gà trống đáng thương (theo chân họ hàng gà khỏa thân) đi Tây Thiên. Sau khi giết chết con gà, Thanh Trúc thuận tay ném nó vào nhẫn không gian. Bởi vì con đại công kê này thật sự quá lớn, rất dễ hấp dẫn sự chú ý của người khác. Làm xong hết thảy Thanh Trúc hài lòng cười cười, tiếp theo hắn nhanh như chớp chạy về nhà Thùy Chi.
Về đến nhà, Thanh Trúc liền đi thẳng đến phòng bếp, vốn Thùy Chi đang ở trong bếp làm điểm tâm ngọt, tự dưng lại thấy Thanh Trúc hấp tấp xông vào, khiến nàng phải quay lại nghi hoặc nhìn hắn.
- Hắc hắc, Thùy Chi, gà ta đã bắt về đây! - Thanh Trúc cười cười với Thùy Chi, sau đó ném "chú gà con" - Lực Lượng Chi Điểu trong không gian giới chỉ ra trước sự kinh ngạc há hốc mồm của nàng.
- Thùy Chi, có con gà này có thể làm canh gà rồi. Tuy nhiên con gà này cũng quá lớn, làm thịt sẽ có mùi máu tươi rất đậm, cô ra ngoài trước đi, một mình ta làm được rồi! - Thanh Trúc cười nói.
Khóe miệng Thùy Chi giật giật. Gà? Con này gọi là gà sao? Đây chính là ma thú cao giai Lực Lượng Chi Điểu mà, thực lực của nó không thua kém siêu cấp ma thú bao nhiêu, không nghĩ tới Thanh Trúc chỉ là làm cái món ăn gì không biết để nàng có thêm sữa mà phải đi 'làm thịt' con ma thú hùng mạnh này. Ngắn ngủi trong vài ngày, Thùy Chi đã nhìn thấy hai con ma thú 'hàng khủng' chết thảm trên tay hắn rồi.
Thấy Thùy Chi cứ trân trân nhìn con gà mà không đi, Thanh Trúc có chút xấu hổ. Tuy rằng đã nhìn thấy tư thế oai hùng của nàng khi một kiếm chém Phong Lang thành hai đoạn lúc ở trên đảo hoang, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn coi Thùy Chi là một người phụ nữ yếu đuối. Tôn nghiêm của thằng đàn ông khiến cho hắn không muốn cho một cô gái phải nhìn thấy cảnh máu me.
- A. - Thanh Trúc cười tự giễu, chính mình luôn cứ tưởng tượng thành Thùy Chi rất yếu đuối. Nàng làm sao lại có thể sợ loại máu me do giết gà này được chứ!
Thanh Trúc không hề biết, Thùy Chi không đi không phải vì không sợ cảnh giết gà sắp tới mà hiện tại nàng đang lâm vào trầm tư mà thôi.
- Quên đi, cô không tránh ra cũng không sao. - Khóe miệng Thanh Trúc giật giật, tiếp theo rút thanh dao găm siêu sắc bên đùi ra. Sau đó Thanh Trúc kéo con gà bự ra phía sau phòng bếp, ở đó có một dòng suối, con suối thường được dùng để tẩy rửa các loại thịt hoặc thực vật. Sau lưng hắn, ánh mắt Thùy Chi hiện vẻ suy nghĩ đầy xa xăm, nàng nhìn thân ảnh Thanh Trúc phía trước, khe khẽ thở dài:
"Có lẽ, nếu mình gặp hắn sớm mấy năm, mình sẽ không gặp cảnh như bây giờ nữa."
*********************************************************************************************** Thanh Trúc thành thạo cắt tiết, vặt lông, mổ bụng con gà 'vĩ đại" ra. Bởi vì con gà này thật sự quá lớn nên lúc làm thịt nó Thanh Trúc cũng không tránh khỏi toàn thân bị tắm máu. Tuy nhiên, cuối cùng cũng đã xử lý ngon lành cành đào. Hắn hít vào một hơi thật sâu, buông con gà xuống, trước hết bản thân mình phải tắm rửa đã. Vừa định chuẩn bị tắm rửa thơm tho một phát, đột nhiên bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
- Thùng thùng! Thùng thùng.... tiếng gõ tương đối dồn dập.
- A? Chẳng lẽ lại là cái thằng Luke đến đây? - Thanh Trúc chỉ kịp lau sơ cái tay liền phải chạy ra cửa, hắc hắc, hiện tại hình dáng của Thanh Trúc có thể nói là đặc sắc: vẻ mặt đầy máu, một cái tạp dề. Nếu lấy thêm một thanh đao nhiễm đầy máu me thì chả khác gì một gã đồ tể, hơn nữa đúng là loại chuyên đồ tể người.
Thanh Trúc hưng phấn hướng về phía cửa, vốn là chuẩn bị cho tên Luke kia "kinh hỉ" một phen. Nhưng hắn mở cửa ra liền sửng sốt.... Ở cửa không phải tên Luke, ở cửa chính là một đội kiếm sĩ mang giáp nặng, tay mấy gã kiếm sĩ đang nâng cái gã tóc nâu bất tỉnh gần chết. Mà đám người này là "người quen" của hắn, đúng là mấy gã thủ hạ lúc trước bị hắn đánh ngã, và cái tên hoàng tử Ivan gì gì đó.
- Chào ngươi, chúng ta tìm Thùy Chi đại pháp sư. A... ngươi... ngươi là ai? - Mấy tên kiếm sĩ này bị Thanh Trúc hù cho chết khiếp, thật vất vả mới bồng vương tử chạy tới nhà Quang minh pháp sư Thùy Chi, thế mà mới vừa mở miệng đánh tiếng chào hỏi lại nhìn thấy tên mở cửa đang khoác một cái tạp dề đầy máu, ngẩng đầu lên thì thấy trên mặt hắn cũng loang lổ đầy máu là máu.
Khi thấy ánh mắt mấy gã kiếm sĩ, Thanh Trúc cũng tự hiểu ra. Hắn cảm thấy mấy gã này không nhận ra mình. Tuy nhiên, hiện tại trên mặt mình dính đầy máu, ai mà nhận ra được?
- Ha ha. Mấy vị đến đây làm gì vậy? Ta được Thùy Chi mời đến coi trẻ, vừa ở bên trong làm thịt động vật, nghe có người gõ cửa nên chạy ra. - Thanh Trúc cố ý đè thấp thanh âm mỉm cười nói:
- Xin hỏi các người tìm Thùy Chi có việc gì vậy? - Nghe khẩu khí của Thanh Trúc dường như không hẳn là người xấu, mấy gã kiếm sĩ mới nhẹ nhàng thở ra nói:
- Chúng tôi tới đến tìm tiểu thư Thùy Chi chữa trị cho thiếu chủ của chúng tôi. Thiếu chủ của chúng tôi bị người ta đánh bị thương.
- À, ra là như vậy. - Thanh Trúc quái dị cười một tiếng, liền để bọn họ đi vào.
Nghe được tiếng đập cửa, Thùy Chi liền từ nhà bếp đi ra, lúc nàng thấy được mấy gã kiếm sĩ liền nhíu nhíu mày. Xem ra nàng rất phản cảm bọn này.
- Tiểu thư Thùy Chi, cầu xin cô.... nhất định phải chữa trị cho thiếu chủ. - Mấy tên kiếm sĩ nhìn thấy Thùy Chi tới, liền quỳ trước mặt nàng, sau đó nâng tên hoàng tử gì gì đó lên trước mặt Thùy Chi.
Thùy Chi nhíu nhíu mày, sau đó ý bảo bọn họ đặt người xuống. Gã kiếm sĩ vội vàng đặt hoàng tử lên trên cỏ. Thùy Chi đi tới bên người hoàng tử Ivan nọ, mở miệng yên lặng niệm vài cái, nhưng không có thanh âm. Sau đó trên tay nàng nhấp nhoáng ánh sáng màu trắng tinh khiết. Tay Thùy Chi chói sáng đặt lên trên người gãtóc nâu, theo tia sáng của Thùy Chi, miệng vết thương của hoàng tử Ivan do bịmột cái bạt tai của Thanh Trúc đánh, chậm rãi khép lại.
Tia sáng tán đi, miệng vết thương của hoàng tử Ivan dường như có tốt hơn đôi chút, nhưng gã vẫn không tỉnh lại. Thùy Chi nhíu nhíu mày, sau đó nhún vai tỏ vẻ bất lực. Bởi vì nàng cảm thấy trong cơ thể của hoàng tử Ivan có một luồng năng lượng đặc thù, năng lượng này ở trong cơ thể của hoàng tử Ivan, thực lực của nàng không thể xua tan nó được, hơn nữa cực kỳ biến thái chính là luồng năng lượng này không ngờ lại hấp thu ma lực Quang minh để dần dần mạnh lên.
- Không.... sao có thể thế, chẳng lẽ cô cũng không chữa được cho hoàng tử sao? - Gã đội trường tiểu đội kiếm sĩ có chút tuyệt vọng.
Thùy Chi không nói gì, chỉ là lắc đầu ý bảochính mình bất lực. Sau đó làm thủ thế bảo mấy gã kiếm sĩ có thể đưa hoàng tử đi ra.
- Không! Nếu hoàng tử không tỉnh lại, chúng ta sẽ đi đời! - Một tên kiếm sĩ điên cuồng hét lên, đột nhiên hắn rút thanh trường kiếm bên hông ra chĩa vào Thùy Chi quát:
- Con đàn bà này, để lão tử nói cho ngươi biết... bất kể thế nào cũng phải làm hoàng tử tỉnh táo lại... nếu không lão tử đây sẽ không tha cho ngươi! Đồng thời, mấy gã kiếm sĩ khác cũng đều rút trường kiếm chỉ về phía Thùy Chi:
- Không chữa tốt cho hoàng tử, cô cũng phải đi theo hoàng tử! - Bọn chúng đã điên lên thì chuyện gì cũng dám làm. Nếu hoàng tử không thể tỉnh táo trở lại, khi bọn hắn trở về hoàng cung cũng khó thoát khỏi tội chết!
Thùy Chi chán ghét nhìn mấy tên kiếm sĩ không biết suy nghĩ trước mặt này, sau đó quay đầu đi về phòng trong. Xem ra đến liếc nhìn bọn chúng một cái nàng cũng không thèm, giống như chỉ liếc mắt nhìn bọn hắn cũng khiến nàng cực kỳ ghê tởm.
- A...A...A! Con đàn bà thối! Muốn chết! - Tên kiếm sĩ điên cuồng hét lớn một tiếng, nhảy lên cao, thanh trường kiếm trong tay chém về phía Thùy Chi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro