Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Lời hứa của nam nam nhân

   - Trúc, đợi đã. Đây là nhà em. - Linh Nhi đằng sau Thanh Trúc nhẹ nhàng nói một tiếng:

   - Đừng giết người trong nhà em.

   Yêu cầu của Linh Nhi dường như quá mức, người ngoài nghe được, tự nhiên có cảm giác lời của Linh Nhi thực quá đáng! Người ngoài tới đè đầu cưỡi cổ vậy mà Linh Nhi chẳng mảy may quan tâm đến Thanh Trúc, trái lại còn ngăn cản hành động của hắn.

   Nhưng Thanh Trúc biết, đấy là cách Linh Nhi biểu thị sự quan tâm. Mà Thanh Trúc chính là thích bộ dáng lạnh lùng của Linh Nhi. Hình như Trúc đôi lúc cũng cho rằng, từ trước đến nay hình như bản thân cũng hơi chút biến thái. He he. 

   Nghe thấy âm thanh của Linh Nhi, Thanh Trúc ngừng tay phải lại. Hắn có cảm tình với Linh Nhi, hắn cũng không che dấu, tuy Linh Nhi lớn hơn hắn vài tuổi, hơn nữa nàng đã kết hôn, có con. Nhưng Linh Nhi hiện tại là quả phụ, Thanh Trúc đương nhiên có quyền theo đuổi nàng.

   - Tính ra mạng ngươi lớn, nhưng mà, không giết ngươi, ngươi cũng phải lưu lại chút kỷ niệm!

   Lê Thanh Trúc tà ác cười, tay phải vung lên một lần nữa. Lần này, lôi quang bên tay phải đã yếu đi rất nhiều! Ầm! Tay phải Lê Thanh Trúc đánh vào thân hình đang sững sờ của tên tân đội trưởng, bắn hắn từ trong phòng ra bên ngoài. Tên tân đội trưởng giống như đạn pháo bị bắn ra ngoài cửa đánh rầm một tiếng. Tên tân đội trưởng khó tin nhìn Thanh Trúc, hắn dường như vẫn không nghĩ ra, tại sao Lê Thanh Trúc lại dám động thủ với hắn! Dù sao Lê Thanh Trúc chỉ là thành viên của dị năng tổ 13. Cấp bậc trong Tổ 13 rất nghiêm minh, cấp trên ước thúc cấp dưới gần như có tính chất cưỡng chế. Có điều, hắn không biết, Lê Thanh Trúc trong tổ 13 là một ngoại lệ duy nhất.

   Nhóm đội viên cũ bên ngoài nhìn tên tân đội trưởng không chết, cười khinh miệt, sau đó thản nhiên đi vào trong phòng.

   - Thanh Trúc ca ca, thế nào mà mấy năm không gặp tính tình trở lên tốt thế? Lại có thể dễ dàng tha mạng thằng ôn con này? - Một tên đội viên mập mạp cười khẽ nói.

   - Tránh qua một bên đi, ngươi mới là thằng ôn con

   Lê Thanh Trúc phất phất tay nói:

   - Đây là nhà Linh Nhi, ta không thể giết người trong nhà nàng

   - A! Là chị dâu sao? - Nhóm đội viên sau khi thấy Linh Nhi, lập tức đứng nghiêm thành một hàng.

   - Cúi chào chị dâu! - Mập map rống lên một tiếng âm dương quái khí, nhóm đội viên đồng loạt hướng về phía Linh Nhi hành lễ.

   - Vô vị. - Linh Nhi nói một tiếng lạnh lùng, không để ý nhiều, quay người ôm Hạ An đi vào phòng trong. Có điều, lần này nàng lại không giải thích cho người ngoài quan hệ của mình với Lê Thanh Trúc.

   A! Lời của Linh Nhi làm nhóm đội viên cảm thấy tẻ ngắt.

   - Không sao, Linh Nhi đều luôn như thế.

   Lê Thanh Trúc cười nhẹ, Linh Nhi không nói với người ngoài rằng mình không phải là chồng của nàng, Thanh Trúc đã sung sướng gần chết! Điều này đại biểu rằng mình đang từng bước gần mục tiêu. Lê Thanh Trúc đắm đuối nhìn Linh Nhi rời đi , sau đó mới quay sang mập mạp hỏi:

   - Nói đi, lần này đến vì nhiệm vụ cuối cùng kia hả?

   - Đúng vậy. Thanh Trúc ca ca.

   Mập mạp cười nói:

   - Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Trúc ca đã là người tự do rồi.

   - Nói đi, là nhiệm vụ gì - Lê Thanh Trúc để nhóm đội viên cũ ngồi xuống rồi hỏi.

   - Nhiệm vụ trong túi niêm phong trong ngực thằng ôn con kia. - Mạp mạp chỉ chỉ tên nằm bên ngoài kia, tuy không chết nhưng về cơ bản phải nằm viện mấy tháng.

   - A, tiểu tử này xem ra vẫn còn may mắn lắm. Nếu là trước kia, sớm bị Trúc ca bổ làm đôi rồi.

   Một gã đội viên cười ha hả nói.

   - Được rồi, đừng nịnh bợ ta nữa. Thằng ôn con này rất kiêu ngạo, có bối cảnh gì sao. - Lê Thanh Trúc bước ra ngoài cửa, lấy cái túi niêm phong từ trong ngực tên tân đội trưởng giống như con cá chết kia ra, sau đó đi vào nhà.

   - Đúng vậy, Trúc ca. Tiểu tử này là con của đại nhân vật trong quân ủy. Nhưng mà nếu chết trong tay Trúc ca cũng có ai dám nói nhiều chứ? - Mập mạp khinh miệt nhìn tên nằm trên mặt đất không khác gì người chết kia.

   - Trúc ca, nhiệm vụ lần này có độ nguy hiểm rất lớn . - Mạp mạp nhìn Lê Thanh Trúc, khe khẽ nói.

   - Vừa nhìn là biết. - Cao Lôi Hoa cười khổ hạ giọng:

   - Sự tồn tại của ta đã hoàn toàn uy hiếp đến mấy tên cấp trên rồi. Về cơ bản, ta chính là một quả đạn hạt nhân. Bọn họ có thể không đề phòng ta sao. Bây giờ, ước định ba năm 50 nhiệm vụ của ta cùng bọn họ sắp đến rồi, nhiệm vụ cấp trên giao cho ta nhất định 99% là mất mạng.

   - Vậy, Trúc ca còn muốn đi sao? - Mập mạp có chút tức giận bất bình:

   - Chỉ cần Trúc ca không muốn, ai có thể ép buộc huynh! Trúc ca chính là dị năng nhân bậc bảy nha!

   - Được rồi, Trúc ca của ngươi vẫn là giữ chữ tín. Lời hứa của đàn ông dù trả giá bằng sinh mệnh cũng phải tuân thủ. Hơn nữa ta cũng chưa đến nỗi yếu nhược đến mức độ đó!

   Lê Thanh Trúc phất phất tay nói:

   - Cho dù là 99% tử vong, ta vẫn sẽ là người 1% sống sót kia. Chẳng qua....

   Lê Thanh Trúc chuyển lời:

   - Ta chung quy cũng không phải là thần. Chẳng may, ta nói chẳng may nếu ta xảy ra chuyện, các ngươi hãy giúp ta bảo vệ tốt hai mẹ con nhé.

   - Yên một vạn cái tâm đi! Trúc ca!

   Mập mạp vỗ vỗ ngực nói:

   - Không chỉ là vài người chúng ta, các anh em trong tổ chức đều sẽ hết sức chiếu cố chị dâu! Bất kể là ai, dám động đến chị dâu, chúng ta liền khiến hắn trả giá đắt! Cho dù đại đội trưởng cũng thế!

   - Được rồi! Có một câu này của ngươi, ta an tâm rồi! - Lê Thanh Trúc kích động vỗ vỗ bả vai mập mạp, chủ yếu là mập mạp này kêu một tiếng chị dâu làm hắn thoải mái! Tuy rằng rất lâu không gặp, nhưng tình cảm đồng đội năm đó vẫn không phai mờ theo năm tháng.

   - Trúc ca, là nhiệm vụ gì vậy. - Mập mạp không quen nói đề tài nặng nề này, bắt đầu nói sang chuyện khác.

   - Nhiệm vụ cấp SSS, M quốc cung cấp cho R quốc ba quả đạn hạt nhân mới nhất M874, mỗi quả đạn hạt nhân M874 giá trị khoảng 5000 triệu đô la! Cấp trên muốn ta thu giữ ba quả đạn nhân này, nếu không thu được liền tiến hành hủy ba quả đạn hạt nhân M874 đi. - Lê Thanh Trúc cười khổ, lấy sức một người cướp 3 quả đạn hạt nhân trong tầng tầng bảo hộ? Có mà ngu! Chà, xem ra chỉ còn cách hủy diệt ba quả đạn hạt nhân này .

   - Cái tên ghê tởm nào lại bố trí nhiệm vụ như vậy. - Các đội viên đều phẫn nộ bất bình.

Lê Thanh Trúc nhún vai:

   - Không, bọn họ làm không sai. Ngược lại, ta thấy bọn họ làm rất đúng, nếu ta là bọn họ, ta cũng làm như thế. Lực lượng không thể nắm trong tay mình, không bằng hủy diệt cho an toàn. Cái này cũng không thể trách bọn họ.

   - Nhưng mà Trúc ca, bọn họ quá mức rồi. Loại nhiệm vụ này một người hoàn thành như thế nào được! - Mập mạp có điểm lo lắng:

   - Nếu không, Trúc ca, mấy người chúng ta đi cùng huynh?

   - Được rồi, miễn đi. - Lê Thanh Trúc phất phất tay:

   - Các ngươi đi cùng ta, ta ngược lại không thoải mái hành động, Yên tâm đi, nhớ kỹ lời của ta. Giúp ta chiếu cố tốt mẹ con họ.

   - Trúc ca yên tâm, ai muốn xúc phạm họ, phải bước qua xác tổ 13 chúng ta! - Mập mạp lúc này nghiêm túc nói.

   - Rồi, ta tin tưởng các ngươi. - Lê Thanh Trúc nhẹ nhàng cười, các huynh đệ đối với hắn thật là tốt, hắn đều nhớ kỹ. Cho nên hắn đối với các huynh đệ giống như mùa xuân ấm áp.

   Lê Thanh Trúc cất mật tín nhận được vào ngực, sau đó đi tới cạnh tên sĩ quan trẻ tuổi bên ngoài kia.

   - Này, tỉnh lại đê! - Lê Thanh Trúc vung chân hung hăng đá lên người hắn vài cái, quả thực làm hắn đang hôn mê tỉnh lại.

   - Ngươi, ngươi muốn làm gì! Ta, ta nói cho ngươi! Ta, ba ta là quân...

Bốp! Lê Thanh Trúc đã bạt tai một cái.

   - Không rảnh nghe ngươi nói những lời ngu xuẩn này. Bây giờ, ta muốn ngươi làm một chuyện!

Lê Thanh Trúc âm u nhìn mặt tên sĩ quan trẻ.

   - Cái ..., cái chuyện gì.

 Bất tri bất giác, tên sĩ quan trẻ đã khuất phục dưới khí thế của Lê Thanh Trúc.

   - Chính là đối với hai mẹ con trong phòng kia. - Lê Thanh Trúc chỉ chỉ căn phòng nói:

   - Ta bảo ngươi, từ bây giờ bắt đầu âm thầm bảo vệ tốt hai mẹ con cho ta!

   - Ta, ngươi dựa vào cái gì ra lệnh cho ta. - Tên sĩ quan trẻ tuổi lại ngu đần phản ứng.

Bốp! Lê Thanh Trúc lại vung một cái bạt tai.

   - Ta nói với ngươi, nếu đối với hai mẹ con có điểm gì sai sót, bất kể có phải ngươi làm hay không, ngươi đều chết chắc rồi! Không chỉ ngươi mà cả người nhà ngươi cũng không gặp may mắn đâu! - Lê Thanh Trúc hết sức ngang tàn nói:

   - Cho nên , ngươi hãy ngoan ngoãn bảo vệ tốt hai mẹ con họ! Còn nữa, là âm thầm bảo hộ! Hiểu chưa!

   - Ta, ta biết rồi. - Tên sĩ quan trẻ run run đáp, lúc này, hắn đã mất đi dũng khí phản kháng. Trước mắt nam nhân rất khủng bố này, bây giờ hắn cũng chỉ biết ngoan ngoãn làm bảo tiêu miễn phí.

   - Tốt lắm. - Thanh Trúc vỗ vỗ mặt tên sĩ quan trẻ:

   - Làm cho tốt, ta hy vọng vào ngươi! Ha ha...  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro