Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Vú em kiêu ngạo

   Mãi đến tối Thanh Trúc mới nhớ được hết tên con của Thùy Chi. Hơn nữa, Thanh Trúc còn phát hiện ra rằng bọn chúng có rất nhiều điểm khác nhau thú vị.

   Ví dụ như đại công tử Saga có mái tóc đen cổ điển cùng với con ngươi cùng màu. Nhị công tử, Nguyệt Sư có một chòm râu rất nam tính, nói về thằng bé Nguyệt Sư này, Thanh Trúccảm thấy rất hâm mộ, mới có mười hai tuổi đã có một bộ râu cực kì gợi cảm.(đến sau này Thanh Trúc mới biết đó không phải là râu) Còn thằng bé Rudolph trên đầu có một đôi sừng nhỏ giống như trong ác ma trong truyền thuyết. Còn đại tiểu thư Nguyễn Nhi kia có một đôi tai dài nhọn giống như là tinh linh! Hơn nữa, "tân nhân" Kim Toa Nhi còn có cánh! Khặc Khặc! Thật là một gia định lạ lùng.

   Trước bữa tối, Thùy Chi vẫn như cũ, im lặng như một bức tượng. Nàng ôm tiểu hài tử Rudolph trong lòng. Tuy thế nàng vẫn âm thầm dùng "ngôn ngữ mắt" ra dấu yêu cầu bọn trẻ chấp nhận thân phận của Thanh Trúc.

   Tuy rằng ngoài mặt chúng có vẻ đã chấp nhận nhưng ngoại trừ nhị công tử có chòm râu "sexy", hai đứa trẻ còn lại vẫn đối xử lạnh nhạt với Thanh Trúc. Dường như yêu cầu của Thùy Chi đã bị chúng để ngoài tai.

   Sáng sớm hôm sau,

   "Hôm nay bầu trời thật quang đãng sáng sủa!" Thanh Trúcthức dậy rất sớm, tự mình vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Hồi trước, khi hắn còn ở nhà của Linh Nhi, Thanh Trúc cùng Tiểu Hạ An đều không dám ăn thức ăn của Linh Nhi. Có một lần bữa sáng của Linh Nhi bị một con heo ăn phải, nó lập tức phải nhập viện suốt một tháng. Từ đó trở đi, bữa sáng đều được Thanh Trúc chuẩn bị.

   Trong chốc lát, Thanh Trúc đã làm xong năm phần ăn sáng cùng với hai phần sữa bột. Còn là sữa gì thì Thanh Trúc cũng không rõ lắm, đó cũng chỉ là một loại "sữa ăn liền". Cuối cùng là món thịt nướng yêu thích của tiểu yêu tinh đáng yêu, Slime. Sau khi làm xong, Thanh Trúc cất bảy phần thức ăn vào trong nước ấm giữ không cho nó nguội.

   "Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong!" Thanh Trúc khẽ nhìn cái đồng hồ ma pháp, vừa đúng sáu giờ sáng. Tháo tạp dề ra, hắn liền biến thành một quân nhân với khí thế mạnh mẽ. Không, phải nói quân nhân là một bộ mặt khác của Thanh Trúc.

   Đối với Thanh Trúc, sáu giờ sáng mà còn ngủ là một chuyện không thể tha thứ. Nằm ườn trên giường làm cho con người trở nên ngu đần, ngoài ra còn làm cơ thể trở nên suy yếu. Nên cho dù ở đâu, Thanh Trúc đều thức dậy trước sáu giờ. Không những thế những người sống chung với hắn cũng đều phải "chịu khổ" theo. Sáu giờ sáng là lúc Thanh Trúc điên cuồng nhât. Những kẻ đáng thương này sáu giờ sáng đều sẽ bị bắt thức dậy. Điều mà làm cho mọi người đau khổ nhất là việc Thanh Trúcdậy sớm không phải do hắn muốn rèn luyện mà nó đã trở thành một bản năng của hắn. Một loại bản năng đã được trui rèn từ khi còn ở khu huấn luyện của tiểu binh mà không thể ngày một ngày hai có được.

   - Hoéttttttt!! - Thanh Trúc lấy cái còi "ác bá" của mình ra thổi.

   - Kéeeet! - Thanh Trúc mở cửa phòng của nhị công tử Nguyệt Sư ra hét lớn:

   - Rởi giường!

   - Huh! - Nguyệt Sư dụi dụi hai con mắt nhìn cái đồng hồ ma pháp ở đầu giường nói:

   - Mới có sáu giờ, cho ta ngủ thêm một chút đi!

   - Xoẹt! - Nguyệt Sư cảm thấy chính giường của mình bị kéo ra!

   - Phịch! - Nguyệt Sư rớt xuống dưới đất.

   - Rời giường! - Tiếng của Thanh Trúc như sấm rền bên tai Nguyệt Sư. Sau đó, Thanh Trúc đi ra, mở cửa căn phòng tiếp theo. Ba âm thanh như cũ đồng dạng vang lên.

   - Xoẹt! Xoẹt! Phịch! - Sau đó lại là tiếng nói sấm của Thanh Trúc:

   - Rời giường!

   Trong vòng năm phút, ngoại trừ hai người không bị đụng tới là tiểu hài tử Rudolph and cô bé Kim Toa Nhi, tất cả những người khác đều bị Thanh Trúc cưỡng ép thức dậy. Ngay cả Thùy Chi cũng không có thoát, tuy chăn của nàng không bị lật lên nhưng mà vẫn bị đánh thức.

   Cứ như thế, Thùy Chi, đại tiểu thư Nguyễn Nhi, đại công tử Saga, nhị công tử Nguyệt Sư đều bị ép đứng trước mặt Thanh Trúc. Người đầu tiên tỏ ra bất mãn là đại công tử Saga, hắn vốn đã không thích tên công tử bột này:

   - Ngươi muốn cái gì? Mới có sáu giờ sáng đã đánh thức tất cả chúng ta dậy rồi bắt ra đây để làm gì?

   Đại tiểu thư Nguyễn Nhi cũng hung hăng liếc xéo Thanh Trúc. Ngay cả nhị công tử Nguyệt Sư cũng tỏ ra hơi bất mãn nhìn Thanh Trúc. Chỉ có Thùy Chi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.

   - Nghe đây! - Thanh Trúc hướng tới bốn người nói:

   - Kể từ ngày hôm nay, mọi người đều phải dậy lúc sáu giờ sáng. Ta không muốn ngày nào cũng phải đánh thức mọi người.

   - Khoan! Ngươi đúng là ngu ngốc! - Saga lạnh lùng phản bác rồi xoay người chạy lên lầu.

   - Hây! - Thanh Trúc hít sâu một hơi:

   - Ta chỉ nói một lần, ta sẽ không nhắc lại lần thứ hai. - Hắn mạnh mẽ thở ra, một luồng khí mãnh liệt bắn về phía Saga.

   Khí thế bậc bảy của Thanh Trúc đã đạt tới mức độ khủng bố. Bị khí thế của Thanh Trúc trấn áp, Saga liền cảm thấy di chuyển khó khăn, ngay cả xoay người cũng không dễ dàng gì, nhưng hắn vẫn quật cường nhìn chằm chằm vào Thanh Trúc.

   - Trở về lại vị trí cũ! - Thanh Trúc thản nhiên nói:

   - Nếu đây là ở trong quân đội thì cháu đã chết một lần.

   Lúc này, Thanh Trúc tạo ra cho chúng một cảm giác sợ hãi: "Nếu mình không ngoan ngoãn nghe lời, hắn có thể sẽ xử lý mình ngay tại chỗ."

   - Được rồi ngươi muốn làm gì! - Cảm nhận được khí thế hùng mạnh của Thanh Trúc, Saga bất mãn quay trở lại rồi thản nhiên hỏi.

   - Bây giờ là sáu giờ hai mươi, tất cả mọi người hãy chuẩn bị quần áo cho tốt. Từ hôm nay trở đi, mỗi buổi sáng chúng ta đều sẽ ra ngoài chạy bộ. - Thanh Trúc ra lệnh cho tất cả mọi người.

   - Chạy bộ? - Nguyễn Nhi gần như điên cuồng gào lên:

   - Ngươi gọi là Thanh Trúc à?

   - Cháu có thể gọi ta như vậy nhưng ta thích được gọi là vú em hơn. - Thanh Trúc thản nhiên trả lời (siêu cấp biến thái)

   - Tùy ý ngươi vậy! - Nguyễn Nhi dùng một cái giọng gần như rống hỏi:

   - Ngươi không biết à? Ta là ma pháp sư! MA PHÁP SƯ! Ta không cần phải chạy cái gì hết! Ta là ma pháp sư, chỉ cần minh tưởng cho tốt là được. Ngươi có hiểu không? Còn nữa, chẳng lẽ ngươi không biết là đàn ông không được tự tiện vào phòng của một phụ nữ? (ta thích)

   - Không sai! Đây là vấn đề sao? - Thanh Trúc thản nhiên trả lời.

   - Không phải là vấn đề của ta mà là ý kiến của ta. - Nguyễn Nhi bình tĩnh, kiểm chế kích động nói:

   - Ma pháp sư không cần rèn luyện thân thể giống như võ sĩ!

   - Ý kiến bị bác bỏ. - Thanh Trúc thoải mái phản đối.

   - Tất cả hãy đi chuẩn bị, năm phút sau thời gian rèn luyện bắt đầu. - Nói xong, Thanh Trúcxoay cửa đi ra:

   - Ta sẽ chờ các ngươi trong vòng năm phút. Năm phút sau, tập hợp ở trước cửa. Còn nữa.... - Thanh Trúc đột nhiên quay đầu hướng về Nguyễn Nhi nói:

   - Ngươi còn bé lắm, ta tạm thời chưa có hứng thú!

   - Mẹ! - Nguyễn Nhi nhìn thấy bộ dáng của Thanh Trúc, nàng thở hồng hộc đứng bên cạnh Thùy Chi phàn nàn:

   - Hắn sao lại làm như thế? Hắn không là cái gì của chúng ta, hắn dựa vào cái gì mà ép buộc chúng ta. Chúng ta không cần hắn, hãy đuổi hắn đi!

   Thùy Chi vẫn im lặng không nói gì, nàng nhìn theo bóng dáng củaThanh Trúc ở xa xa, môi khẽ mấp máy rồi đột nhiên bật cười. Sau đó, nàng bắt đầu thay bộ đồ kiếm sĩ, còn mặc thêm trang phục thể thao.

   Tại sao tất cả phụ nữ đều sinh ra hài tử khá giống nhau? Ta đã xác định được cảm giác ban đầu của ta về Thùy Chi là đúng. He he, con người mà, hiện mọi người chắc cũng nhận ra. Con của Thùy Chi không cùng một chủng tộc? Nói vậy là đủ hiểu.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro