Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Lại làm vú em

   Sau khi cập bến, Thanh Trúc đột nhiên nhớ đến một vấn đề rất quan trọng. Đây là lần đầu tiên hắn đến thế giới này mà hắn bây giờ lại không có tiền, không có quyền, không có nhà, không có nghề nghiệp gì hết. Mà đây lại không phải là hoang đảo, hắn không thể tự mình làm ra thức ăn!

   - Ách! - Thanh Trúc bực tức rên lên. Hắn đường đường là một cường giả cấp bảy mà lại phải chịu chết đói ở nơi xứ người sao. Thanh Trúc đột nhiên có một ý nghĩ rất hoang đường, hắn căn bản không nên lo lắng về vấn đề này, Hoa Thiên là một người thông minh, hắn đã nhờ vả Thanh Trúc, ắt hẳn là sẽ an bài mọi việc chu đáo.

   Nhưng Thanh Trúc cũng không dám chắc Hoa Thiên đã thay hắn sắp xếp hết mọi việc hay chưa. Sở dĩ hắn lo lắng như thế là vì hắn và Hoa Thiên mới quen biết nhau không lâu, đưa hắn đến nơi này đã là hết lòng hết sức rồi. Với lại hắn cũng không cho rằng Thùy Chi cùng Hoa Thiên sẽ an bài cho hắn tất cả mọi việc. Cho nên Thanh Trúc mới suy nghĩ như thế.

   - Này Thùy Chi! - Thấy mình cũng không có biện pháp khả thi nào, Thanh Trúc mặt dày quay sang hỏi Tĩnh Tâm.

   - ? - Thùy Chi tuy không nói ra lời nào nhưng đôi mắt như ngọc bích kia liếc nhìn Thanh Trúc ý hỏi có việc gì thế?

   - Này Thùy Chi, có thể cho ta ở tạm nhà của ngươi vài ngày hay không? Ta ở thế giới này không có việc làm với lại cũng không có tiền. Hơn nữa...

   Cao Lôi Hoa ngập ngừng nói tiếp:

   - Ta bây giờ cũng không có nơi ở...

   Tuy biết rằng nói như thế quả thật làm hắn cảm thấy rất mất mặt nhưng hắn cũng phải mặt dày nói ra bởi vì trong tâm tư của hắn, một nam tử ở nhờ nhà một nữ nhân thì chẳng phải là "đồng cư" sao! (ta cũng muốn)

   Thùy Chi dùng đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía Thanh Trúc. Nàng vốn có ý định để hắn ở chung với mình nhưng bây giờ hắn lại hỏi ngược lại mình vấn đề này. Nhưng nàng cũng chỉ giữ suy nghĩ đó ở trong lòng rồi gật đầu tỏ ý đồng ý cho Thanh Trúc ở trong nhà của nàng.

   - Haha! Đa tạ đa tạ! - Thanh Trúc khuôn mặt thoáng chốc chuyển đỏ: "Khi nào ta tìm được việc làm, ta nhất định sẽ chuyển ra ngoài sống, không nên làm phiền đến nàng ta nữa!" Thanh Trúc thầm nghĩ.

   Thùy Chi, khóe miệng khẽ cười, rồi dẫn Thanh Trúc hướng về nhà của mình ở Quang Minh đế quốc mà đi.

   - Đây chính là nhà của cô? - Thanh Trúc hướng về phía ngôi nhà ở trước mặt hỏi. Thật là to lớn! Ở Trung Quốc thời trung cổ, nhà to như thế này là có thể so sánh với phủ đệ của quan lớn! Thùy Chi nhún vai, tự nhiên mở cửa ra.

   - Ách! - Thanh Trúc một tay bồng Kim Toa Nhi, một tay bế tiểu Slime nhanh chóng đi theo sau Thùy Chi.

   Vừa mới đến cửa phòng khách, Thanh Trúc liền nghe thấy giọng nói của một cậu bé:

   - Mẹ, mẹ đã về rồi!

   "Cái gì!?" Thanh Trúc lập tức cảm thấy choáng váng. "Mẹ", chẳng lẽ là gọi Thùy Chi?

   Thanh Trúc ôm Tiểu Toa Nhi đi vào bên trong. Quả nhiên, ở trong phòng, Thùy Chi đang mỉm cười xoa đầu của một đứa bé. Đứa bé khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi này có mái tóc đen cùng đôi mắt đen nhánh. Nếu không phải là khuôn mặt của nó là giống như là người phương Tây, Thanh Trúc đã cho rằng đó cậu bé là phương Đông a!

   Thanh Trúc ngơ ngác nhìn Thùy Chi. Trong con mắt dâm tà (độc ác cũng được) của hắn, Thùy Chi là một xử nữ. Hắn vốn rất tin tưởng vào khả năng nhìn người của mình, không ngờ bây giờ lại sai.

   Theo hắn, các bộ phận trên cơ thể nữ nhân, kể cả các đường cong, từng động tác, khí chất, vân vân đều là những phương diện để đánh giá xem nàng có phải là xử nữ hay không. Nhưng lần này, Thanh Trúc tự thấy mình đã nhìn nhầm. Con của Thùy Chi đã lớn đến như thế rồi. Vậy Thùy Chi không ngờ đã là một thiếu phụ sao?

   - Mẹ, tên công tử bột này là ai vậy? - Cậu bé phát hiện Thanh Trúc đang đứng ở sau lưng mẹ của mình, liền nhìn hắn với ánh mắt thù địch.

   "Sao cơ" Thanh Trúc méo miệng cười. Tuy rằng hắn bây giờ nhìn có hơi giống một công tử bột nhưng cũng không cần trực tiếp đánh vào vết thương lòng của hắn chứ. Thanh Trúc đau lòng nhớ tới khuôn mặt nam tính đầy mị lực của mình lúc trước. Nhưng hắn cũng chỉ dám trong lòng chửi thầm, dù sao thì bây giờ hắn cũng không còn giống như trước kia.

   Thuỳ Chi nhẹ nhàng lắc đầu khẽ vỗ nhẹ đầu của cậu bé. Sau đó nàng hướng về phía Thanh Trúc cười cười tỏ ra xin lỗi.

   - Mẹ về từ khi nào vậy? - Lúc này, từ trên lầu một cô bé khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi đi xuống. Cô bé nhìn thấy Thanh Trúc lập tức hỏi:

   - Mẹ, tên công tử bột này là ai thế!

   Đinh! Thanh Trúc rốt cục chịu không nổi đả kích liền ngã xuống trên mặt đất! Một lúc sau, Thanh Trúc mới hiểu ra hai đứa bé này là người nhà của Thùy Chi. Ngoài ra, Thùy Chi còn có 2 đứa con trai nữa.

   Đầu tiên, cậu bé tóc đen này tên là Saga, mười bốn tuổi cũng là con trai cả của Thùy Chi. Đứa con trai thứ hai của Thùy Chi tên là Nguyệt Sư, mười hai tuổi hiện tại đang không có ở nhà. Cuối cùng là một đứa bé trai, mới có hai tuổi, đang ngủ ở trên lầu tên là Rudolph. Còn cô bé đi từ trên lầu xuống là Nguyễn Nhi, năm nay 15 tuổi, là đứa con lớn tuổi nhất. Bây giờ trong nhà lại có thêm một nữ nhân là bán long Kim Toa Nhi.

   Thanh Trúc vừa lau mồ hôi trên trán vừa cảm thấy khâm phục nữ nhân ở thế giới này. Khả năng giữ gìn sắc đẹp của họ thật là đáng kinh ngạc. Ví dụ như Thùy Chi, đã có tới bốn đứa con mà vẫn có thể giữ gìn được dáng vẻ như thế thì quả nhiên là cực phẩm thiếu phụ a! Chỉ có điều, sau một hồi giới thiệu Thanh Trúc không thấy có ai nhắc đến cha của bọn chúng.

   Thanh Trúc còn phát hiện ra rằng, Thùy Chi cùng Linh Nhi có nhiều điểm tương đồng. Cả hai người đều là những mỹ nữ lạnh lùng và cũng đều là những bà mẹ độc thân. Chẳng lẽ toàn bộ các bà mẹ độc thân đều lạnh lùng như thế sao? Thanh Trúc trong lòng thầm nghĩ

   Thùy Chi liếc nhìn Thanh Trúc, rồi sau đó vẫy tay ra hiệu cho bọn trẻ lại gần. Ý của nàng là để cho Thanh Trúc chăm sóc bọn chúng, đồng thời muốn bọn trẻ nghe lời của Thanh Trúc.

   - Mẹ, chúng ta không muốn bất kỳ ai chăm sóc cho chúng ta, nhất là cái loại công tử bột xấu xa này! - Đại tiểu thư, Nguyễn Nhi là người đầu tiên phản đối.

   - Con đồng ý với tỷ tỷ. - Cậu bé tóc đen Saga phụ họa, đồng thời nhìn Thanh Trúc tỏ ra rất là khó chịu.

   Những đứa bé này dùng ánh mắt đầy khinh miệt nhìn Thanh Trúc. Ở cái thế giới "thực lực là tất cả" này, những người nhìn ốm yếu lại còn mặc bộ đồ kiếm sĩ như Thanh Trúc chỉ có thể là công tử bột.

   Thùy Chi nhún vai tỏ ý xin lỗi rồi đi về phòng như là ta đây không còn trách nhiệm gì, chỉ để lại Thanh Trúc ôm Kim Toa Nhi đứng như trời trồng ở đó. Đợi Thùy Chi đi rồi, Thanh Trúc khẽ cười rồi từ từ đứng dậy. Chăm sóc trẻ con a! Hoàn cảnh bây giờ thật giống với lúc còn ở Địa Cầu. Xem ra, mình lại sẽ làm vú em thêm một lần nữa rồi.

   - Tốt lắm, không cần phải nhìn ta như vậy! - Thanh Trúc phủi bụi đất dính trên người rồi bế Kim Toa Nhi lên.

   - Chúng ta không cần ngươi chăm sóc! - Saga bắt chước dáng vẻ lạnh lùng của Thùy Chi.

   Bên cạnh Nguyễn Nhi cũng dùng giọng nói đầy khinh miệt hướng tới Thanh Trúc nói:

   - Với lại, ngươi có khả năng chăm sóc cho chúng ta sao?

   Thanh Trúc nhún vai, không nói gì. Hắn cho rằng nếu hắn muốn được bọn trẻ tin tưởng thì hắn không thể chỉ dựa vào miệng lưỡi mà phải dùng hành động. Thanh Trúc lại đặt Slime ngồi lên trên vai. Hành động này của hắn làm cho Saga cùng Nguyễn Nhi đều cảm thấy khinh thường. Thanh Trúc cười nói:

   - Mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, ta đã hứa với mẹ của các ngươi, ta sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho các ngươi.

   - Hừ! - Hai đứa trẻ khẽ hừ lên một tiếng rồi mặc kệ Thanh Trúc bỏ lên lầu.

   "Bọn trẻ này dường như rất có tính tự chủ!"Thanh Trúc nhìn hai đứa trẻ bước đi khẽ cười. Hắn cảm nhận được sự yếu đuối của hai đứa bé này. Bên ngoài, bọn chúng tỏ ra rất kiên cường nhưng bên trong lại rất dễ bị tổn thương.

   "Bọn nhỏ này thật là thú vị, chúng thật là giống với Tiểu Hạ An lúc ban đầu." Thanh Trúc lẩm bẩm một mình. Bản thân hắn không có cảm thấy bọn trẻ này khác người, bởi vì hắn hiểu được rằng bọn chúng rất đáng thương. Là vì bọn nó không có nhận được tình thương của người cha.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro