Chương 11: Nghi là tình địch
- Ừm, con chó này chính là do ta giết. - Lê Thanh Trúc cười khẽ xác nhận, sau đó khi chuẩn bị đứng lên thì đột nhiên một cơn choáng váng ập đến.
Thanh Trúc lại yếu ớt ngồi bệt xuống đất. Thanh Trúc cười cười xin lỗi mỹ nữ kiếm sĩ, xem ra lần cảm cúm này không nhẹ rồi. Mỹ nữ kiếm sĩ nghi hoặc nhìn bộ dáng hư nhược của Thanh Trúc. Sau đó nàng đột nhiên lắc mình đi tới trước mặt Thanh Trúc.
- Gì vậy? - Thanh Trúc nghi hoặc nhìn mỹ nữ.
Bàn tay thon dài mềm mại của mỹ nữ kiếm sĩ nhẹ nhàng hướng về phía trán Thanh Trúc. Trong mắt Thanh Trúc chợt lóe tinh quang song lập tức bình thường lại. Để bàn tay mềm của kiếm sĩ mỹ nữ áp lên trán hắn. Ánh mắt của mỹ nữ kiếm sĩ lộ ra vẻ tán thưởng, sau khi sờ xong thì kinh ngạc nhìn hắn chăm chú.
- A, ta bị cảm. - Thanh Trúc cười nhẹ, vị mỹ nữ kiếm sĩ trước mặt này hình như không thích nói chuyện, đến lâu như vậy mà nàng chưa thốt ra một tiếng.
Mỹ nữ kiếm sĩ nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo nàng hiểu được. Sau đó bàn tay mềm của nàng lại đặt lên trán Thanh Trúc. Tiếp theo nàng mở miệng như đang đọc cái gì, nhưng kỳ quái là không phát ra một chút âm thanh! Đúng là bộ dáng đang mặc niệm.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Thanh Trúc, từ bàn tay của mỹ nữ kiếm sĩ phát ra một cỗ hào quang êm dịu! Cỗ hào quang này từ trán tiến nhập vào cơ thể của Thanh Trúc, ngay lập tức hắn cảm thấy sự ấm áp lan tỏa toàn thân! Ngay sau đó hắn liền cảm thấy thân thể cảm cúm của mình đã khá hơn! Đây là loại cảm giác rất kỳ quái, trong nháy mắt cơn đau đầu do sốt thoáng cái đỡ hơn hẳn.
- Trời, đây là kỹ năng gì vậy? Ma pháp? - Thanh Trúc có chút kinh ngạc, không nghĩ tới chính là ma pháp. Nếu bản thân học được một chiêu ma pháp trị liệu này, hắc hắc! Không phải vô đối sao. Thanh Trúc thử lắc đầu, phát hiện cảm cúm thật sự khỏi rồi.
- Cám ơn! - Thanh Trúcchân thành cảm tạ mỹ nữ kiếm sĩ.
Mỹ nữ kiếm sĩ nhẹ nhàng cười, cũng không nói gì thêm. Thanh Trúc lại bị nàng hấp dẫn một lần nữa. Quả thật tính cách của nàng cùng Linh Nhi rất giống nhau! Hai người khi đang làm việc gì cũng không bao giờ giải thích với người khác, chỉ dùng hành động chứng tỏ chuyện các nàng muốn làm.
Giống như vừa rồi, mỹ nữ kiếm sĩ đột ngột đi tới trước mặtThanh Trúc, giơ tay sờ trán hắn. Nếu không phải Thanh Trúc cảm thấy nàng không có sát khí, e là đã sớm cho rằng nàng muốn gây bất lợi cho bản thân mình rồi.
- Cám ơn cô giúp đỡ ta, ta mời cô ăn cơm. - Thanh Trúcsảng khoái nói.
Mỹ nữ kiếm sĩ nghi hoặc nhìn Thanh Trúc, sau đó gật nhè nhẹ. Thanh Trúc cười cười, đang chuẩn bị đứng lên, đột nhiên nghĩ tới một sự kiện, lại xấu hổ ngồi xuống. Bởi vì hắn nghĩ đến một việc, tiểu JJ phía dưới hắn mặc dù có tấm vải che, nhưng tiểu PP phía sau không có gì che chắn. Ngày hôm qua có một thân một mìnhthì cũng không cần để ý, nhưng hiện giờ lại có vị mỹ nữ trước mắt đây! Đôi mắt đẹp của kiếm sĩ mỹ nữ chợt lóe lên, sau đó nhíu nhíu miệng, mở bao quấn phía sau lấy một cái áo choàng ném cho Thanh Trúc.
- Ách, cám ơn! - Thanh Trúccười nhận lấy cái áo choàng này, lúc này hắn càng ngày càng thấy mỹ nữ trước mắt rất giống Linh Nhi! Hai người đều "thấu hiểu lòng người" như thế. Chỉ cần một động tác của bản thân, đối phương liền có thể hiểu ngay hắn muốn cái gì.
Sau khi tiếp nhận cái áo choàng màu xanh lam, một mùi hương thoang thoảng tỏa ra. Thanh Trúc liền đem nó quấn quanh bụng, nhưng thật ra vẫn tránh không khỏi cảnh xuân tiết lộ ra ngoài.
Xác định bản thân không bị tiết lộ xuân quang, Thanh Trúc liền đứng lên. Sau đó quay đầu nhìn đống lửa đốt hôm qua, cũng may một bên đống lửa vẫn cháy, tiết kiệm cho Thanh Trúc không ít khí lực.
- Ta đi chuẩn bị đồ ăn một chút, cô có thể chờ một lát không? - Thanh Trúc xoay người hỏi.
Mỹ nữ kiếm sĩ yên lặng gật đầu. Bưng theo vỏ dừa đựng đầy trứng chim Thanh Trúc vui vẻ trở về, sau đó chọn vài quả ném vào đống lửa. Sau khi sắp xếp, chuẩn bị xong xuôi, Thanh Trúc đem tiểu gia hỏa trong ngực thả sang một bên.
Vỗ vỗ đầu tiểu tử kia, Thanh Trúc đứng lên bắt đầu hoạt động chân tay. Hào quang của mỹ nữ kiếm sĩ đích xác thần kỳ, không chỉ trị cảm cúm cho Thanh Trúc mà còn làm thể lựcThanh Trúc khôi phục không ít. Chỉ tiếc là tinh thần lực của hắn vẫn chưa khôi phục, dị năng chắc vẫn phải một tháng sau mới sử dụng được.
Cảm thấy các kỹ năng của cơ thể gần đạt tiêu chuẩn, Thanh Trúc liền chui vào rừng rậm. Hắn quen việc dễ làm, theo đường ngày hôm qua chạy một vòng, hái một ít trái cây cùng một ít nấm. Cái này đều do hôm qua khi nhặt trứng chim nhìn thấy. Có ít trái cây cùng nấm làm gia vị cho mùi vị thịt cũng không tệ.
Mang theo trái cây và nấm trở về, Thanh Trúc lại bắt đầu bận rộn. Trước ánh mắt kinh ngạc của mỹ nữ kiếm sĩ, Thanh Trúc dùng con dao găm – thứ duy nhất mang từ thế giới mình – rạch da đùi của tử vong tam đầu khuyển.
Mỹ nữ kiếm sĩ có phần kinh ngạc! Nàng hiểu rõ da tử vong tam đầu khuyển không thua gì long lân, thế mà chỉ trong chớp mắt bị tiểu đao trong tay hắn thoải mái rạch ra. Chỉ là Thanh Trúc không biết điều này, sau khi hắn rạch đùi tử vong tam đầu khuyển, chọn chỗ chắc nịch nhất trên đùi xẻo một miếng lớn! Sau đó mang theo khối thịt chạy ra bờ biển.
Tuy tay nghề Thanh Trúc khá tốt, nhưng dù sao trong tay không có gia vị. Cho nên hắn cũng chỉ đành chấp nhận dùng được cái gì đều đem ra sử dụng! Sau khi rửa miếng thịt qua nước biển, Thanh Trúc đem thịt cắt thành khối vuông vắn, lại khía trên khối thịt một khe hẹp, cuối cùng nhét trái cây và nấm vào bên trong.
Mỹ nữ kiếm sĩ cùng tiểu tử kia cũng không biết Thanh Trúc đang làm những gì, đành đứng nhìn Thanh Trúc bận bận rộn rộn. Cuối cùng, Thanh Trúc chạy về, dùng nhánh cây xuyên qua khối thịt.
Trở lại bên đống lửa lấy ra mấy quả trứng chim, sau khi xử lý trứng chim lại đem nhét vào trong thịt nướng. Dù sao trong tay cũng không có cái gì thích hợp để dùng, cái gì có thể sử dụng Thanh Trúc đều mang ra dùng. Cuối cùng, Thanh Trúc đem khối thịt đặt trên lửa chậm rãi nướng, vừa nướng vừa tưới nước dừa, tránh cho thịt nướng bị cháy thành than.
Mỹ nữ kiếm sĩ và tiểu tử kia nhàm chán nhìn Thanh Trúc bận lên bận xuống, nhưng cũng không giúp được cái gì. Bởi vì căn bản không biết hắn muốn làm cái gì. Thấy Thanh Trúc vội vã một hồi lâu, mỹ nữ kiếm sĩ cùng tiểu tử kia đều có chút buồn ngủ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, từng đợt mùi thơm đặc biệt bay vào mũi nó và mũi nàng. Mỹ nữ kiếm sĩ mở mắt nhìn Thanh Trúc đang đắc ý cầm rất nhiều xiên thịt nướng cùng mấy quả dừa đi về phía nàng.
- Đến đây, nếm thử đi! Hương vị cũng không tồi đâu. - Thanh Trúc trút thịt nướng trong tay vào vỏ dừa.
Mỹ nữ kiếm sĩ nhìn một chuỗi thịt xiên này, rất khó tưởng tượng được cái này tỏa ra mùi thơm như vậy nhưng nhìn qua lại không đẹp mắt chút nào. Nhưng bàn tay mềm mại của mỹ nữ kiếm sĩ vẫn cầm một chuỗi, sau đó học theo bộ dáng của Thanh Trúc nhẹ nhàng cắn một miếng.
Ngay lập tức nàng lộ ra vẻ tươi cười mỹ lệ. Tuy không nói gì, nhưng dáng vẻ tươi cười xinh đẹp đã chứng tỏ tán thưởng tay nghề của Thanh Trúc! Thanh Trúc cũng cười vui vẻ, sau đó cầm lấy một xiên nhẹ nhàng thổi thổi, lại đưa cho tiểu gia hỏa đang giương đôi mắt trông mong kia. Tiểu tử kia vui vẻ nhận lấy xiên thịt, há cái miệng nhỏ cắn.
- A. - Thanh Trúc lộ ra nụ cười hiền hòa, tình cảnh này làm hắn không khỏi nhớ tới khi hắn nướng thịt cho mẹ con Linh Nhi, cũng giống như lúc này. Linh Nhi ngồi kia lẳng lặng ăn, Thanh Trúc luôn giống như vừa rồi, sau khi cầm xiên thịt thổi thổi cho đỡ nóng rồi mới đưa cho Hạ An.
Bất giác trong lòng Thanh Trúc có cảm giác thật ấm áp.
- Thùy Chi~~ Thùy Chi~~~ hóa ra muội ở chỗ này à!Làm ta tìm mệt quá!
Lúc này, một giọng rất nam nhân từ bãi biển truyền đến. Mỹ nữ kiếm sĩ nghe được thanh âm này liềm nhíu nhíu mày chán ghét.
Đôi mày chau lại của nàng làm Thanh Trúc để ý, hắn quay đầu về hướng thanh âm phát ra. Từ hướng thanh âm nhìn lại, ở chỗ đó, một gã nam tử tóc vàng đang đi lên bờ, Thanh Trúc không nhìn thấy thuyền, chẳng lẽ hắn bơi tới? Thanh Trúc nghĩ thầm. Chẳng qua vừa thấy nam nhân này không có thuyền, Thanh Trúc mới sực nhớ thời điểm mỹ nữ kiếm sĩ đến cũng không thấy con thuyền nào.
Mặc dù có nghi hoặc, nhưng Thanh Trúccũng không định hỏi, bởi vì nếu đối phương không muốn nói cho hắn, hắn cũng không muốn hỏi. Trước kia hắn cùng Linh Nhi cũng như thế này, Linh Nhi không nói, hắn cũng không hỏi.
Thấy gã tóc vàng bảnh bao hướng tới chỗ mình, Thanh Trúc nhíu mày, tay phải của hắn muốn cầm lấy hai thanh trường đao xương sườn bên cạnh, bởi vì giác quan thứ sáu của đàn ông nói cho hắn, nam nhân trước mắt không phải là thứ tốt, là tình địch của hắn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro