Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mở đầu

MƯỜI NĂM SINH TỬ CHIA ĐÔI BỜ

Tôi quên vui cười, cũng quên than thở
Dùng cả cuộc đời để tìm đáp án của một câu đố không lời giải.
- Cố Thành -

Triệu Diệc Thần dừng xe dưới tòa nhà số 15.

Rạng sáng hai giờ, hầu hết tất cả các chỗ để xe ngoài trời của khu chung cư đều đã bị chiếm sạch. Hai năm nay số chủ hộ không tăng nhưng số lượng xe riêng lại bùng phát. Anh ở tòa nhà số 6, bình thường chỉ có thể đậu xe ở tòa nhà số 15, sau đó đi bộ qua quảng trường trung tâm của khu chung cư để về nhà.

Đưa tay tắt động cơ xe, nhưng Triệu Diệc Thần lại không muốn xuống xe ngay lúc này.

Anh đã quá mệt mỏi, ngả đầu tựa lên lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Những năm đầu khi mới làm cảnh sát hình sự phải thường xuyên cùng đồng nghiệp thay phiên nhau thức đêm theo dõi tội phạm, họ đều đã quen nghỉ ngơi ngay trong xe. Lúc đó công nghệ thông tin vẫn chưa phát triển như bây giờ, những tin tức về người qua đêm trong xe bị ngạt khí dẫn đến tử vong rất ít thấy trên mặt báo. Kể cả trong giới cảnh sát của họ trong năm năm đổ lại đây, người thật sự bị chết ngạt trong xe cũng rất ít. Họ có thể hy sinh, có thể bệnh tật, có thể gặp tai nạn giao thông, hoặc chuyển từ người bắt tội phạm vào tù sang người bị bắt đưa vào tù, rồi cuối cùng chết dưới họng súng của đồng nghiệp cũ.

Con người có rất nhiều kiểu chết, một khi chưa đến lúc đó, không ai biết được cuối cùng mình sẽ mất mạng như thế nào.

Đột nhiên có người gõ cửa sổ xe, Triệu Diệc Thần giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mơ.

Gần đây số vụ gõ cửa cướp bóc vào nửa đêm tăng cao, anh đặt tay lên khẩu súng bên thắt lưng theo bản năng, loáng thoáng nhìn thấy người đứng bên ngoài cửa sổ là nữ từ một góc của gương chiếu hậu, mái tóc rồi xù nhuộm vàng được buộc qua loa sau đầu, gương mặt dẹt nhìn qua không có gì đặc sắc, là một người nội trợ luống tuổi nhưng lại mặc chiếc áo khoác len màu hồng phấn bên ngoài áo ngủ, trong đêm tối đen thế này trông chị vô cùng bắt mắt. Người phụ nữ này là Triệu Diệc Thanh, chị gái của anh.

Triệu Diệc Thần rút chìa khóa, mở cửa xe, lúc ra khỏi xe gặp phải một cơn gió đêm se lạnh thì hơi nhíu mày, đóng sầm cánh cửa xe phía sau: "Khuya thế này chị còn ra ngoài làm gì?"

"Còn không phải vì đợi mãi không thấy em về, sợ em xảy ra chuyện đó sao?" Hai cánh tay khoanh lại trước ngực, giọng nói của Triệu Diệc Thanh mang theo ý trách móc, "Điện thoại của phòng làm việc lại gọi không được."

Ba năm trước Triệu Diệc Thần vừa lên chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự, Sở Cảnh sát đã cấp cho anh một căn nhà ở khu dân cư mới. Anh không nhận, cố chấp ở lại khu chung cư cũ kỹ này. Triệu Diệc Thanh không cản được anh, lại không yên tâm để anh sống một mình, sau khi con trai lên trung học chị liền mua lại căn hộ phía trên căn hộ của Triệu Diệc Thần cả nhà dọn đến ở để tiện chăm sóc lẫn nhau. Những năm qua, cuộc gọi cá nhân gọi đến phòng làm việc của Triệu Diệc Thần hầu hết đều do Triệu Diệc Thanh gọi: Lễ có về nhà ăn cơm không? Sáng đến nơi rồi sao vẫn chưa thấy về? Vụ án mới có khó không, có nguy hiểm không? Có ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giấc không?

Những chuyện này đáng ra phải do người vợ hoặc cha mẹ quan tâm đến, thế nhưng một mình chị ấy gánh hết.

Triệu Diệc Thần lại nhíu mày, cùng chị đi qua quảng trường trung tâm về phía tòa nhà số 6. Thật ra họ có thể đi về theo ngõ tắt, nhưng con ngõ đó quá tối tăm, lại nằm ở góc chết của máy quay giám sát, xưa nay Triệu Diệc Thần đều không cho họ đi vào đó. Lúc này đây đầu anh đang đau nhức dữ dội, nhưng không vì thế mà anh tỏ ra gắt gỏng với chị mình, anh chỉ nói: "Có lệnh điều động khẩn, chỉ có hai người ở lại trong Sở, chắc họ không nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo."

"Chị thấy tất cả các xe cảnh sát đều hú còi chạy đi rồi." Triệu Diệc Thanh giơ một tay huơ trên không trung, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Đa số người nhà của cảnh sát đều rất nhạy với tiếng còi báo động. Cho dù cách xa mấy con phố họ cũng có thể nghe thấy rất rõ tiếng còi, rồi lại bất giác giật mình. Đây có lẽ là một loại bản năng, giống như người mẹ nghe thấy tiếng trẻ con khóc, không cần biết đó có phải tiếng khóc của con mình hay không đều sẽ dừng lại dáo dác nhìn quanh.

Triệu Diệc Thanh chính là người nhà như thế. Mỗi khi nghe tiếng còi xe cảnh sát thoáng qua chị đều bắt đầu bồn chồn. Chị là một người phụ nữ bình thường, có rất nhiều chuyện khiến chị sợ hãi trong đời: khi cha mẹ còn sống, chị sợ mình sẽ bị bỏ rơi; khi con trai ra đời, chị sợ nó đau ốm, sợ tất cả những người hoặc việc có thể đoạt mất đứa con của chị đi; em trai làm cảnh sát, chị sợ một ngày nào đó có người gọi điện thoại đến bảo chị đi nhận xác cho nó. May mắn là bây giờ tuy cha mẹ không còn nhưng con cái rất khỏe mạnh; em trai đã là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, vẫn an toàn vô sự. Chuyện duy nhất chị cần phải khắc phục chính là tính hay bồn chồn lo lắng của mình.

Triệu Diệc Thần biết chị mình có tật này, cũng không trách chị ấy, cha mẹ của họ mất sớm, mười mấy tuổi chị ấy đã phải gánh vác rất nhiều chuyện, thế nên Triệu Diệc Thần có thể hiểu, anh luôn cố hết sức để xoa dịu chị ấy.

"Người dân ở thôn Cửu Long tấn công cảnh sát." Gió đêm thổi qua gương mặt, anh lấy bật lửa từ trong túi ra, châm cho mình một điếu thuốc.

"Thôn Cửu Long? Đó chẳng phải... là thôn có rất nhiều người mua phụ nữ và bé gái đó sao?" Triệu Diệc Thanh khép chặt vạt áo khoác, kinh ngạc nói, "Sao họ lại tấn công cảnh sát vậy?"

Sắp đến lúc nhiệt độ thấp vào sáng sớm, ánh đèn đường ngả vàng dường như cũng mất đi độ ấm của nó, bóng của hai người vai kề vai trải dài trên mặt đường, gió thổi qua tán cây xoài ven đường nghe như tiếng thút thít.

"Có một hiệp hội giúp nhau tìm người thân không biết nhận tin từ đâu nói là đứa con bị bắt cóc của một cặp cha mẹ trong số họ đang ở thôn Cửu Long." Triệu Diệc Thần kẹp điếu thuốc trên tay, một tay bỏ vào túi quần, chậm rãi nhả khói thuốc, giọng điệu bình thản, không lộ ra chút tâm tình nào, "Hai vợ chồng đó lén tìm đến thôn trộm đứa bé mang đi, khi chạy trở ra thì bị phát hiện, dân làng vác gậy và dao ra đuổi đánh họ, đúng lúc gặp được người của hiệp hội đến giúp, hai bên liền ẩu đả với nhau. Đồn cảnh sát ra mặt hòa giải không thành, bị người dân vây đánh, đành phải thông báo lên chi đội trinh sát hình sự của khu vực. Chi đội nổ súng chỉ thiên cũng không hiệu quả, bèn nhờ chúng em điều động cảnh sát đến chi viện."

"Haiz... Đám dân làng này cũng thật là, đã năm nào rồi mà vẫn hành xử không khác gì lưu manh thổ phỉ như thế." Triệu Diệc Thanh thở dài, chị nhớ khoảng hai mươi năm trước đã bắt đầu xảy ra loại chuyện xấu này, không ngờ hai mươi năm trôi qua, thành phố đã mọc đầy nhà cao tầng, đường xá ở nông thôn cũng đã được trải nhựa, thế mà vẫn còn một số người không chịu phát triển theo nhịp độ của thế giới, "Em cũng đến hiện trường hả? Không bị thương đấy chứ?"

Triệu Diệc Thần lắc đầu, "Em không sao."

Họ đã đến dưới tòa nhà số 6. Triệu Diệc Thần ở lầu ba, gia đình Triệu Diệc Thanh ở lầu bốn. Anh đứng trước của nhà mình rút chìa khóa ra, vừa quay đầu liền thấy chị mình vẫn đang đứng phía sau, mấp máy môi như có điều muốn nói lại thôi.

Kéo mở cửa, Triệu Diệc Thần bước đến bậc thềm, cúi xuống cởi giày: "Chị lên nhà đi, nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai còn phải đưa A Lỗi đi học nữa."

Vốn còn đang do dự, vừa nghe anh nói như thế, Triệu Diệc Thanh liền gióng trống lui binh.

Vài giây sau, chị buông tiếng thở dài cam chịu: "Ừ, em cũng nhanh đi nghỉ đi." Dứt lời chị liền xoay người đi. Vừa đi được hai bước, chị lại dừng bước, quay lại nhìn anh.

"Diệc Thần, thôn Cửu Long đó có phải nơi mà Gia Anh..." Vừa nhắc đến cái tên này liền thấy động tác đóng cửa của Triệu Diệc Thần khựng lại, chị lập tức thu lại lời định nói theo phản xạ tự nhiên, đổi cách nói khác, dè dặt hỏi: "Ý của chị là, có phải em định tiếp tục tìm Gia Anh hay không?"

Triệu Diệc Thần đứng bên cạnh cửa không nói một câu, tay phải đặt trên tay nắm, hơn nửa người bị vây trong ánh đèn hành lang. Chị đứng ở chỗ cao hơn anh vài bậc thang, không thấy được ánh mắt bị hàng lông mi che phủ của anh.

Khoảng mười giây qua đi anh mới bình tĩnh trả lời: "Em đã quen rồi."

Là đã quen cuộc sống một mình, hay đã quen không ngừng tìm kiếm cô ấy? Triệu Diệc Thanh không nhẫn tâm hỏi ra miệng, chỉ đành thở dài.

"Em vào nghỉ đi," chị vẫy tay với anh, "nghỉ đi."

Sau đó chị xoay người lần nữa bước lên lầu, bước chân có chút chập choạng, dường như trong chớp mắt chị đã già đi cả chục tuổi.

Triệu Diệc Thần ngẩng đầu nhìn bóng lưng của chị khuất sau lối rẽ cầu thang. Cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng lại anh mới khép cửa nhà mình, khóa trái, cài then chống trộm, sau đó xoay người đi vào nhà.

Cánh cửa sổ sát đất ngoài ban công đóng chặt, bên ngoài còn có một lớp cửa chống trộm bằng thép không gỉ được khóa lại bằng một ổ khóa thô to. Tấm rèm cửa dày cản hết ánh đèn đường bên ngoài, trong nhà tối đen một mảng như mực. Anh không mở đèn, đi thẳng đến chiếc sô pha trong phòng khách. Căn nhà này anh đã sống mười một năm, nhắm mắt lại cũng có thể tìm được phương hướng.

Anh ngồi xuống, nhắm mắt lại, cứ thế ngồi yên bất động trong bóng tối. Cả căn nhà rất yên ắng, có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ treo tường đang chuyển động.

Một lúc sau, anh mở mắt. Trong khe hở trên ghế sô pha có một chiếc MP3 cũ kỹ, quanh năm đều cắm tai nghe, dây nghe quấn thành từng vòng thật chặt. Anh lấy nó ra, tháo tai nghe đưa lên tai, sau đó mở máy. Màn hình chữ nhật nhỏ xíu sáng lên, trở thành ánh sáng duy nhất trong bóng tối.

Trong MP3 chỉ có một tệp âm thanh, rất ngắn, chỉ có mười một giây.

Anh mở nó lên, nghe thấy giọng nói mà mình rất quen thuộc.

-- "Tôi muốn tìm chồng tôi, anh ấy tên Triệu Diệc Thần, là cảnh sát chi đội phòng chống ma túy... có thể giúp tôi nói với anh ấy..."

Đó là tiếng của một người phụ nữ. Hơi thở dồn dập, giọng nói run run, đoạn ghi âm kết thúc ngay tại đó.

Máy đã được chuyển sang chế độ phát lặp lại từ lâu, thế là sau một đoạn tạp âm ngắn ngủi, anh lại nghe thấy tiếng nói của cô.

-- "Tôi muốn tìm chồng tôi, anh ấy tên Triệu Diệc Thần, là cảnh sát chi đội phòng chống ma túy... có thể giúp tôi nói với anh ấy..."

-- "Tôi muốn tìm chồng tôi, anh ấy tên Triệu Diệc Thần, là cảnh sát chi đội phòng chống ma túy... có thể giúp tôi nói với anh ấy..."

-- "Tôi muốn tìm chồng tôi, anh ấy tên Triệu Diệc Thần, là cảnh sát chi đội phòng chống ma túy... có thể giúp tôi nói với anh ấy..."

...

Triệu Diệc Thần nhắm mắt lại, ngửa đầu tựa gáy lên lưng dựa sô pha.

Anh biết, bây giờ là 3 giờ 23 phút, ngày 6 tháng 10 năm 2015.

Ngày 5 tháng 10 năm 2006, vợ anh, Hồ Gia Anh, đã gọi điện báo án, cuộc gọi tiến hành đến giây thứ mười một thì đột nhiên dừng lại. Hồ Gia Anh mất tích từ lúc đó.

Hôm đó Triệu Diệc Thần vẫn đang nằm vùng trong hang ổ của bọn buôn ma túy. Đoạn ghi âm này được sao chép lại từ ghi chép các cuộc gọi báo án, hai ngày sau khi sự việc xảy ra đồng nghiệp mới giao nó đến tay anh.

Chin năm rồi, anh đã nghe đi nghe lại đoạn ghi âm này không biết bao nhiêu lần. Mỗi một lần ngắt nghỉ, mỗi một lần run rẩy, độ dài ngắn của mỗi âm tiết mà cô nói ra, anh đều đã thuộc ngầm lòng từ lâu. Nhưng anh vẫn chưa tìm được cô.

Anh đâu chỉ mất đi người vợ Hồ Gia Anh mà anh yêu thương sâu đậm.

Ai cũng biết, trước khi mất tích, cô đã mang thai sáu tháng. Vì vậy, anh cũng mất đi đứa con của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sunness