Chương 3: Thời gian vùi chôn ký ức (1)
Ký ức tựa như sóng biển cuồn cuộn,
xô vào rạn san hô nơi vịnh biển phát ra tiếng vang cực lớn.
Tiếng vang của ký ức con người không thể nào nghe thấy được.
- Mộc Tâm –
3.1
Giữa tháng Mười, công việc của đội hình sự đã quay trở lại quỹ đạo bình thường, Triệu Diệc Thần cuối cùng cũng có thời gian để ăn bữa cơm tối cùng gia đình Triệu Diệc Thanh.
Hôm sau anh dậy sớm, hấp xong bánh bao màn thầu, lại nấu một nồi cháo xách lên lầu trên. Khi Triệu Diệc Thanh mở cửa cho anh vẫn còn đang mặc đồ ngủ, nhìn thấy anh đã làm xong bữa sáng mang đến liền kinh ngạc muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài. Chồng chị Lưu Chí Viễn cười đến không khép được miệng, nhân lúc chị còn đang ngơ ngác, nhanh chóng nhận lấy nồi cháo đem vào đặt lên bếp.
Con trai của hai vợ chồng Lưu Lỗi đúng lúc từ trong nhà vệ sinh thò đâu ra, miệng vẫn đang ngậm bàn chải đánh răng, vừa thấy cậu mình đã đến thì giật mình suýt nuốt hết bọt kem đánh răng vào bụng. Từ nhỏ cậu đã đặc biệt sợ Triệu Diệc Thần, cũng không biết dáng người của anh quá vạm vỡ hay vì anh là một cảnh sát nữa.
Cả nhà ăn sáng xong đã sắp đến giờ làm việc của Triệu Diệc Thần, Triệu Diệc Thanh xua tay đuổi anh đi như đang đuổi ruồi, tự mình ở lại phòng bếp rửa chén. Chị là một nội trợ toàn thời gian, ngày thường ra ngoài cũng chỉ đưa con đến trường, đến chợ mua rau, hôm đó vừa khéo là cuối tuần, không cần phải làm những việc này.
Triệu Diệc Thần cầm chìa khóa xuống lầu, khi đi ngang qua phòng thư tín ở tầng một, nhác thấy có một hòm thư bị ai đó cậy mở, ổ khóa bị bẻ cong như một chiếc ăng-ten thò ra ngoài hòm thư đang mở hờ, truyền đơn, thư từ và các danh thiếp màu vàng rơi đầy trên mặt đất.
Phòng thư tín của tòa nhà này có thể ra vào tùy ý, mỗi chủ hộ đều có chìa khóa hòm thư của nhà mình, nhưng lại thường xuyên có chủ hộ làm mất chìa khóa nên phải phá khóa để lấy thư, rồi không sửa nữa. Dù sao trong hòm thư rất ít khi có thứ gì quan trọng hay đáng tiền, một ổ khóa yếu ớt có hay không cũng không cần thiết.
Triệu Diệc Thần dừng lại trước cửa phòng thư tín, vì anh phát hiện ra hòm thư bị cậy mở kia là hòm thư của nhà mình.
Anh có chìa khóa, trước giờ không cần phải phá khóa, Triệu Diệc Thanh lại càng không làm vậy.
Ai đã động vào hòm thư của anh?
Dừng lại trước hòm thư, theo thói quen, Triệu Diệc Thần lấy bao tay từ trong túi ra đeo vào, sau đó dùng điện thoại chụp lại vài tấm ảnh hiện trường, rồi nhìn đến hòm thư nằm ở vị trí cao gần bằng mình, sau đó ngồi xổm xuống, nhặt những thứ bị rơi vung vãi khắp mặt đất lên.
Có vài tờ giấy thông báo đóng phí quản lí chung cư, được để chung vào một bao thư màu trắng. Giấy thông báo này hàng tháng anh đều nhận được, thông thường Triệu Diệc Thần sẽ để nó trong hòm thư, cho đến khi hòm thư không nhét được thêm thư khác nữa mới dọn một lần.
Ngoài thứ này ra, còn có một phong thư màu trắng đặc biệt.
Triệu Diệc Thần gần như vừa nhìn đã chú ý ngay đến nó: Có kích cỡ khác mới phong thư màu trắng của ban quản lí chung cư, không có dấu bưu điện, không có chỗ để điền mã bưu điện và địa chỉ, phong thư cũng không dán lại. Nhìn qua giống như phong thư đi kèm với thiệp mừng, rất mỏng. Anh ngồi xổm xuống, đưa tay xé mở nó.
Trong phong thư có hai tấm ảnh, khi Triệu Diệc Thần lấy ảnh ra, cái nhìn thấy đầu tiên là chữ viết phía sau tấm ảnh.
Một trong số đó viết "Khu A11, biệt thự Cảnh Tú Loan, thành phố Y", tấm ảnh còn lại viết "Đến tìm nó". Nét chữ nguệch ngoạc, xiên xiên vẹo vẹo, theo kinh nghiệm của anh, có vẻ ai đó cố ý dùng tay trái để viết ra chúng, nhằm tránh bị giám định ra nét chữ. Cách làm phản trinh sát thế này khiến cho Triệu Diệc Thần nhíu mày. Anh lật tấm ảnh đầu tiên lên, ngay khoảnh khắc nhìn rõ nó, lập tức sững sờ.
Tấm ảnh chụp một người phụ nữ. Cô ngồi trên một chiếc ghế treo, mặc chiếc váy liền tay lửng màu be, mái tóc đen dài cột thành một đuôi ngựa thấp, trượt theo bờ vai gầy xuống trước ngực. Cô ngồi ở đó, phía sau là những đóa hồng ló đầu ra giữ bụi lá rậm rạp. Cô nhìn vào ống kính mỉm cười, do bình thường ít cười, nơi đuôi mắt thậm chí không thấy được chút nét cười nào.
Gia Anh.
Cái tên này lập tức bùng nổ trong đầu.
Trong vài giây, Triệu Diệc Thần quên cả hô hấp. Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ trong ảnh, đầu óc một mảng trắng xóa. Đây là Hồ Gia Anh, anh chắc chắn. Trông cô già hơn chín năm trước một chút, phụ nữ đến tuổi này hình như già đi rất nhanh. Anh không biết khi cô già đi sẽ trông như thế nào, nhưng anh biết, nếu cô vẫn còn sống, dáng vẻ của cô bây giờ chắc chắn giống hệt như tấm ảnh này.
Anh và cô biết nhau chín năm, làm vợ chồng sáu năm. Trừ phi cô hóa thành tro, nếu không anh sẽ không thể không nhận ra cô được.
Nhưng cô đang ở nơi nào? Khu A11, biệt thự Cảnh Tú Loan, thành phố Y? Vì sao?
Khi lấy lại tinh thần, Triệu Diệc Thần phát hiện tay mình đang run rẩy.
Anh lật tấm ảnh còn lại lên, phía sau tấm ảnh này viết "Đến tìm nó". Trong thời gian chưa đến một giây, anh đã nghĩ ra vài khả năng: Có lẽ trong ảnh là thảm cảnh cô bị trói trong một căn nhà u ám tối tăm, có lẽ là bóng lưng cô ngã ở một góc nào đó, hoặc có lẽ chỉ có một cánh tay, một ngón tay của cô......
Tất cả đều không phải.
Bối cảnh trong ảnh vẫn là vườn hoa đó, chiếc ghế treo đó. Hồ Gia Anh vẫn mặc chiếc váy liền màu be kia, ngồi trên ghế treo tươi cươi. Điểm khác biệt duy nhất đó là, có một cô bé đang ngồi bên cạnh cô.
Cô bé trông khoảng sáu bảy tuổi, tóc buộc hai bên, mặc chiếc váy liền có màu giống của Hồ Gia Anh, có vẻ là váy mẹ con. Cô bé tựa bên người Hồ Gia Anh, hai bàn tay nhỏ đặt trước đầu gối, phía trên gò má ửng hồng là đôi mắt to cong thành hình bán nguyệt, cười rất vui vẻ, lộ ra lỗ nhỏ do thiếu mất một chiếc răng bên cạnh răng cửa. Hai tay Hồ Gia Anh đặt trên vai cô bé, cũng đang tươi cười.
Chăm chú nhìn cô bé trong ảnh một lúc, Triệu Diệc Thần đứng bật dậy, lao ra khỏi phòng thư tín chạy lên lầu năm.
Triệu Diệc Thanh bị tiếng gõ cửa dồn dập làm giật mình, còn chưa ra đến cửa đã hét lớn: "Đến đây, đến đây!" Mở cửa ra nhìn thấy Triệu Diệc Thần, chị ngẩn ra, "Em vẫn chưa đi làm à?"
Anh dường như không hề nghe thấy chị nói gì, chỉ hỏi: "Chị, album ảnh của nhà mình đâu?"
Triệu Diệc Thanh ngơ ngác chỉ ra phía sau, chị há hốc miệng, chuyển tấm giẻ rửa chén sang tay khác, "Để trong phòng sách."
"Lấy ra đây." Triệu Diệc Thần ném lại câu này, không đợi Triệu Diệc Thanh kịp phản ứng đã lách người bước vòng qua chị đi thẳng đến phòng sách. Anh biết bình thường Triệu Diệc Thanh để album ảnh trong tủ sách, thế nên vừa vào phòng sách liền lục tung tủ lên.
Triệu Diệc Thanh lo lắng trước biểu hiện khác thường của anh, vội vàng đuổi theo, miệng lẩm bẩm không ngừng: "Vội vội vàng vàng như thế làm gì vậy..." Vừa đến sau lưng anh, chị liếc thấy ảnh chụp anh đặt trên kệ sách, nheo mắt nhìn kỹ, chiếc giẻ rửa chén liền rơi xuống đất: "Gia... Gia Anh?" Bất giác đưa tay cầm tấm ảnh lên, xem đến tấm thứ hai, chị trừng to mắt, lắp ba lắp bắp, "Cô bé này sao lại... sao lại..."
Lúc này Triệu Diệc Thần đã tìm thấy một quyển album ảnh cũ, sột soạt lật mở, tìm tấm ảnh nào đó, xoay người lại lấy hai tấm ảnh trên tay chị, đặt tấm ảnh có cô bé lên trên, so sánh với tấm ảnh vừa tìm thấy trong quyển album cũ --- đó là ảnh chụp lúc anh tám tuổi, mặc áo ba lỗ và quần đùi, hất cằm đứng dưới một gốc cây ngô đồng, cười rất vui vẻ và tự đắc.
"Em tìm được cô ấy rồi hả?" Cuối cùng Triệu Diệc Thanh cũng lấy lại tinh thần, ló đầu qua nhìn hai tấm ảnh, "Đây là... con của em và Gia Anh? Giống em lúc nhỏ quá..."
Đâu chỉ là giống. Mặt mũi của cô bé và anh lúc nhỏ có thể nói y như đúc.
Triệu Diệc Thần cầm tấm ảnh lên, xoay người bước nhanh về phía cửa. Sắc mặt anh rất căng thẳng, đổi lại lúc bình thường, Triệu Diệc Thanh chắc chắn sẽ ngăn anh lại. Nhưng lần này chị nhịn không đuổi theo, nhân lúc anh còn chưa xuống lầu, vội càng tóm lấy cánh tay anh trên hành lang: "Đợi đã, đợi đã, chuyện này rốt cuộc là sao?"
"Em về cục trước đã, đợi xác nhận rồi sẽ nói với chị sau." Anh kéo tay chị ra, không dừng bước mà đi xuống cầu thang, mất hút ở góc quanh, tiếng bước chân cũng xa dần.
Triệu Diệc Thần không kịp báo kết quả cho Triệu Diệc Thanh biết.
Anh liên lạc với Trịnh Quốc Cường, xác nhận địa chỉ của cuộc gọi kỳ quái kia chính là khu A11, biệt thự Cảnh Tú Loan, thành phố Y, bèn giao lại việc trong đội cho Trần Trí, dẫn theo hai cảnh sát hình sự của tổ trọng án 3 ngồi lên chuyến tàu cao tốc sớm nhất sang tỉnh lân cận.
Khi cầm vé tàu chạy từ phòng chờ ra trạm, anh chạy xuống cầu thang cực nhanh, một đoạn ký ức đột nhiên hiện lên trong đầu.
Đó là ngày 2 tháng 5 năm 2008, Triệu Diệc Thần vừa tan làm về nhà, đang cùng Hồ Gia Anh ăn tối, bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi khẩn của Ngô Chính Lương. Ngoại ô thành phố xảy ra một vụ nổ súng lớn, đội cảnh sát hình sự không đủ người, cần điều người từ đội điều tra hình sự khu vực đến tiếp viện.
Triệu Diệc Thần cúp máy, với lấy chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế định đi ngay.
Hồ Gia Anh vội bỏ chén đũa xuống, đứng lên, "Có vụ án à?"
"Vụ nổ súng, phải điều động cảnh lực gấp." Anh theo thói quen mặc áo khoác vào, người đã đi đến bậc thềm.
"Anh vẫn chưa ăn cơm tối, đem theo quả trứng gà đi." Cô vội lấy một quả trứng gà đã luộc chín từ trong chén ra, đập lên cạnh bàn để tách vỏ rồi đuổi theo, tay chân lóng ngóng lột vỏ trứng ra nắm trong lòng bàn tay, khi dừng lại trước mặt anh vẫn còn đang cố lột sạch mảnh vụn còn sót lại trên bề mặt quả trứng trơn láng, vỏ trứng trong lòng bàn tay bị rơi xuống cô cũng mặc: "Há miệng ra, ăn ngay bây giờ, đừng để lát nữa lại bị nghẹn."
Triệu Diệc Thần vừa mang xong một chiếc giày, vội ngẩng đầu lên há miệng nhận lấy quả trứng, nhai qua loa vài cái liền nuốt xuống, vừa mang chiếc giày còn lại vào vừa nói: "Không phải em có chuyện muốn nói cho anh biết sao, bây giờ nói đi."
"Đợi anh về rồi hẵng nói." Cô không đồng ý, "Nhất định phải chú ý an toàn đấy."
Biết cô làm vậy là muốn anh có chút chuyện để ghi nhớ nhất định phải an toàn trở về, anh cũng không truy hỏi nhiều. "Hai ngày này nếu văn phòng luật sư không có việc gì thì em ít ra ngoài thôi." Mang giày xong, anh đứng dậy mở cửa chạy ra ngoài, không có thời gian để quay đầu lại, "Anh đi đây."
Hồ Gia Anh đáp lại một tiếng, thấy anh chưa mở đèn cầu thang đã xuống lầu, vội xỏ dép lê và đuổi theo mở đèn cho anh.
Hôm đó Triệu Diệc Thần chỉ lo chạy vội xuống lầu, mỗi lần qua một khúc quanh xuống vài bậc thang liền thấy đèn trên đỉnh đầu bật sáng. Đèn ở cầu thang bộ không phải loại cảm ứng, phải tắt mở bằng tay. Thế nân anh biết là Hồ Gia Anh sợ anh không cẩn thận bước hụt chân, bèn đuổi theo phía sau mở đèn cho anh.
Thật khó cho cô khi mang dép lê mà vẫn theo sát anh như vậy, có một thoáng Triệu Diệc Thần thật lo lắng cô sẽ bị ngã, muốn quay đầu lại bảo cô quay về.
Nhưng anh là cảnh sát, phải tranh thủ từng giây một.
Anh không hề quay đầu lại.
Chín tiếng sau, Triệu Diệc Thần mới về nhà trong bóng tối.
Đã ba giờ sáng, anh lấy chìa khóa mở cửa, nhẹ nhàng vào đến phòng khách, thấy một bóng người đang ngồi trên sô pha, khi anh bước từ bậc thềm vào đã cử động một cái.
"Gia Anh?" Nhờ ánh sáng hắt vào từ cửa sổ mà nhận ra thân hình của cô, Triệu Diệc Thần nhíu mày, "Ngồi ở đây làm gì vậy?"
"Đợi anh về." Giọng nói của Hồ Gia Anh hơi khàn, giống như vừa khóc xong.
Bàn tay đặt trên công tắt đèn liền khựng lại, cuối cùng rũ xuống bên người.
"Đèn cũng không chịu mở." Mò mẫm trong bóng tối đến trước sô pha, anh ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy vai cô.
"Tiết kiệm điện mà." Giọng cô vẫn buồn buồn, trong bóng tối cô hỏi anh, "Anh có tắm không?"
"Mệt rồi, mai mới tắm." Kỳ thật anh đã mệt đến mức muốn ngả đầu xuống ngủ ngay. Nếu không phải nghĩ đến có thể cô vẫn đang đợi anh ở nhà, nói không chừng Triệu Diệc Thần đã ở lại đơn vị ngủ rồi, mai mới về. Lần này vì nhìn ra được cô có tâm sự nên anh mới không bỏ mặc cô vào phòng ngủ trước.
"Vâng." Cô nghiêng người, vui đầu vào ngực anh.
Triệu Diệc Thần nắn nắn đầu vai cô, "Em sao vậy?"
"Anh đã về thật sao?" Cô buông một tiếng thở dài, không trả lời mà hỏi ngược lại ai, tai dán sát trước như thể đang lắng nghe nhịp tim của anh.
"Đã về thật rồi." Thầm cảm thấy cô đang sợ mình xảy ra chuyện, anh đưa tay xoa xoa dái tai của cô, "Lành lặn, không thiếu tay thiếu chân."
Hồ Gia Anh không lên tiếng. Thấy vậy anh cúi đầu xuống nhìn cô, cố ý dùng giọng điệu trêu chọc để nói: "Bình thường anh đi làm nhiệm vụ đâu thấy em lo lắng, hôm nay sao vậy?"
Im lặng một lúc, rốt cuộc cô cũng lên tiếng: "Diệc Thần, em có thai rồi."
Đầu óc khi nãy còn đang nặng trịch đột nhiên thắt chặt, Triệu Diệc Thần ngẩn ra, "Cái gì?"
"Em có thai rồi, một tháng." Hồ Gia Anh vẫn đang tựa trước ngực anh, chậm rãi lặp lại lần nữa, "Anh sắp làm cha rồi."
"Thật sao?" Anh hỏi cô.
"Thật." Cô nói.
Đúng một cái Triệu Diệc Thần đẩy cô ngã xuống sô pha. Anh đã hoàn toàn tỉnh táo lại, sự mệt mỏi trong đầu óc không biết đã bị vứt đến xó xỉnh nào, may mà bàn tay vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, ý cười trong ngữ khí lại không thể khắc chế được: "Thật sao?"
Hồ Gia Anh bị dáng vẻ bất ngờ của anh chọc cho bật cười. Anh cúi đầu cọ vào bụng cô, cô bị nhột bật cười lớn, nhích người muốn tránh, cô nói Triệu Diệc Thần anh điên rồi, đừng phá, đừng phá nữa.
Đợi đến khi cô cười không ra hơi nữa anh mới dừng lại, trán khẽ dán lên trán cô, "Đã đi bệnh viện khám qua chưa?"
"Khám qua rồi." Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, hai người gần nhau như thế, gần đến mức có thể thấy được ánh mắt đầy ý cười của đối phương trong bóng tối, "Không có vấn đề gì. Em rất khỏe mạnh, con cũng rất khỏe mạnh."
"Vậy thì tốt." Lật xuống khỏi người cô, Triệu Diệc Thần bế ngang cô đi về phía phòng ngủ, "Cần phải chú ý những gì? Có đi làm được không?"
"Giờ vẫn đi làm được, sau này có thể không được nữa."
"Không sao, anh nuôi em." Dùng chân đá mở cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ, anh đặt cô lên giường, không mở đèn, đứng thẳng dậy định quay trở ra phòng khách, "Em nằm xuống trước đã, anh đi gọi điện thoại hỏi chị anh, chị ấy biết thời gian này nên ăn gì mới tốt."
"Này... Bây giờ thì gọi điện thoại gì chứ, đã mấy giờ rồi." Hồ Gia Anh nhanh tay lẹ mắt tóm lấy cánh tay anh, "Mau ngủ đi, ngày mai rồi nói."
"Được." Đầu óc anh vẫn chưa ý thức được ba giờ sáng là gì, chỉ thấy rất vui, bất giác nghe theo lời cô, cởi quần áo ra thay bộ đồ ngủ trên đầu giường, lật chăn ra nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào lòng, cơn buồn ngủ đã biến mất từ lâu: "Có phải chúng ta nên nghĩ tên cho con rồi không? Đã biết là trai hay gái chưa?"
Hồ Gia Anh đẩy anh ra, chê anh vẫn chưa tắm rửa, "Còn sớm mà, đợi qua vài tháng nữa mới biết."
Anh ngẫm nghĩ rồi nói, "Qua vài tháng nữa là sắp sinh rồi còn gì?"
"Còn tám tháng nữa mới sinh, sao cả chút thường thức này mà anh cũng không biết thế." Trong phòng ngủ tối hơn phòng khách, anh không thấy được vẻ mặt của cô, nhưng có thể nghe ra được cô đang cười khi nói những lời này.
Triệu Diệc Thần cũng cười, anh nghĩ số lần anh cười trong cả tháng này cũng không nhiều bằng đêm nay, "Vui quá nên quên mất."
Vừa dứt lời liền nhớ đến việc anh đuổi theo xuống cầu thang để mở đèn cho anh, bèn nói: "Lần sau nhớ đừng đuổi theo mở đèn cho anh nữa, không an toàn."
"Vậy bản thân anh phải nhớ tự mở." Cô không dễ dàng đồng ý với anh, "Cầu thang ban đêm rất tối, đừng có để chưa đến được hiện trường đã ngã mất răng cửa."
Anh bật cười, hôn lên trán cô, "Đều nghe theo em hết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro