Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Hạt Châu Trong Góc (1)

Đi đi, đứa trẻ chốn nhân gian,
Đến bên dòng suối và những cánh đồng hoang,
Đi nắm lấy tay chúng tinh linh,
Thế gian này có quá nhiều tiếng khóc, con không hiểu được đâu.
- William Butler Yeats -

2.1

Năm 1997, trường cảnh sát được nghỉ, Triệu Diệc Thần một mình tìm đến trường đại học của Hồ Gia Anh.

Ngoài cánh cổng phía đông trường đại học có một văn phòng luật sự, thuộc khoa Luật của nhà trường quản lí, chuyên tạo môi trường thực tập cho các sinh viên trong trường. Hồ Gia Anh vừa học năm thứ hai, thường xuyên chạy đến văn phòng luật để giúp luật sư ở đó quét dọn, sắp xếp hồ sơ vụ án. Hôm đó là ngày trực nhật của cô, văn phòng đã đóng cửa, sau cánh cửa kính chỉ có mình cô đang khom lưng quét nhà, tay cầm chổi tay cầm ky hốt rác, mái tóc dài được buộc thành chòm đuôi ngựa sau đầu, dưới chân chiếc vày dài màu đen lộ ra một nửa bắp chân, chiếc găng tay dài bao trọn tay áo của chiếc sơ mi trắng.

Triệu Diệc Thần đứng từ xa nhìn cô, chợt thấy cô rất thích mặc quần áo có ba màu đen, trắng và xám, không theo đuổi thời thượng mà ăn mặc sặc sỡ như những cô gái khác. Nhưng trên người cô lại có một loại khí chất không diễn tả được, giống như bước ra từ một bức tranh thủy mặc, khi đứng yên thì rất an tĩnh, khi hoạt động thì rất trầm ổn, không có chút hoạt bát giống như các bạn đồng trang lứa, nhưng lại khến người ta yêu thích không thôi.

Anh gõ lên cánh cửa kính, lúc này Hồ Gia Anh mới ngẩng đầu lên nhìn anh, hơi sửng sốt một chút.

"Ơ, là anh hả?" Cô đặt chiếc ky hốt rác xuống, tựa cây chổi lên góc tường, lau lau tay rồi đi đến mở cửa cho anh, "Anh đến tìm luật sư à? Họ tan sở hết rồi."

"Anh đến tìm em." Triệu Diệc Thần không bước vào trong, chỉ đứng đó nhìn thẳng vào mắt cô. Dáng người cô hơi nhỏ nhắn, anh lại vừa cao vừa vạm vỡ, đứng đó như một bức tường, nếu không phải nhờ bậc thềm đã rút ngắn chênh lệch chiều cao giữa hai người e là đã tạo cho cô cảm giác bị áp bức rồi.

Hồ Gia Anh vẫn đang chống tay lên cánh cửa kính, nhất thời chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra: "Tìm em làm gì ạ?"

"Anh muốn làm đối tượng hẹn hò của em." Anh nói.

Sau đó anh thấy hai tai cô đỏ lên, vẻ hoảng loạn thoáng qua nơi đáy mắt. Cô nghiêng người nói với anh: "Anh vào trong trước đi."

Xem ra cô đang thẹn thùng, Triệu Diệc Thần cố nén ý cười đã đến bên môi, gật đầu cất bước đi vào. Hồ Gia Anh nhanh chóng đóng cửa lại, xoay người tựa lưng lên cửa, dường như muốn mượn cảm giác lạnh lẽo của tấm kính mang đến để lấy lại tinh thần: "Anh nói đùa với em đấy à?"

Triệu Diệc Thần nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt nghiêm túc, chân thành nói: "Không đùa, anh thích em, muốn hẹn hò với em."

"Chúng ta mới gặp nhau ba lần, anh còn chưa hiểu em, sao biết được anh thích em kia chứ." Cô đáp lại, đôi mắt đen láy chớp chớp, mắt lấp lánh ánh nước.

"Chỉ có ba lần, đủ để thấy được nhân phẩm của em ra sao rồi." Đoán trước cô sẽ nói như vậy rồi nên Triệu Diệc Thần rất bình tĩnh, thong dong nhìn vào mắt cô, dường như muốn nhìn rõ hình ảnh của mình trong mắt cô, "Hơn nữa anh biết em học giỏi, thích đọc sách, thích đạp xe đạp, buổi sáng sẽ chạy bộ quanh sân thể dục, vừa chạy vừa học từ vựng tiếng Anh."

"Anh biết không ít nhỉ."

"Tương lai anh sẽ làm cảnh sát, biết làm sao để thu thập tình báo."

"Anh nói mà không biết ngượng à?"

"Ngượng, từng lúc nhìn thấy em là anh đã thấy ngượng rồi."

"Em nhìn không ra đấy."

"Tương lai anh sẽ làm cảnh sát, biết làm sao để kiềm chế tâm trạng của mình."

Hồ Gia Anh bật cười. Anh cảm thấy lúc cô cười lên là đẹp nhất, nụ cười của Monalisa cũng không bằng được cô.

"Anh muốn làm cảnh sát đến thế sao?" Cô hỏi.

"Đúng vậy."

"Vì sao?"

"Mẹ anh là cảnh sát, ba anh thì không. Mẹ không giàu có như ba, nhưng cuộc đời của mẹ sống thanh thản hơn ba nhiều, không thẹn với lương tâm mình."

Cô vẫn đang cười, nhưng nụ cười lại mang theo một ý nghĩa khác. Lúc đó Triệu Diệc Thần cảm nhận được, ánh mắt cô nhìn anh rất mềm mại, mềm mại như nước, nước mang vị mặn.

"Vậy em thử anh nhé." Cô vừa dứt lời liền đi đến bên cạnh anh, nhấc túi trái cây ở phía sau quầy lễ tân lên, túi nilon phát ra tiếng xì xào, cô lấy một trái xoài ra, hất mặt nói với anh: "Em muốn ăn xoài, anh rửa giúp em đi."

Triệu Diệc Thần đón lấy trái xoài nghĩ bụng đề thử này thật lạ lùng, sau đó xoay người ra khỏi văn phòng luật.

Vài phút sau, anh mang trái xoài đã được gọt vỏ cắt thành lát trở lại, xếp trong chiếc đĩa không biết lấy từ đâu ra.

Hồ Gia Anh tò mò nhìn đĩa xoài, "Sao lại gọt vỏ vậy?"

"Anh không chắc em có bị dị ứng xoài hay không, nhưng gọt bỏ vỏ đi thì người bị dị ứng cũng có thể ăn được."

Triệu Diệc Thần nghiêm túc nói xong liền thấy cô cười. Nụ cười lần này rất ngắn ngủi, đuôi mắt cô chỉ hơi cong, khóe môi khẽ nhếch lên, sau đó lại bày ra vẻ cười mà như không, nhận lấy chiếc đĩa và ung dung đón nhận ánh mắt anh: "Em không hiểu anh, anh cũng không hiểu nhiều về em. Thế nhưng anh rất can đảm, dám đi thẳng đến đây để nói muốn hẹn hò với em."

Anh cũng phát huy hết bản lĩnh gặp nguy không loạn của mình, "Anh biết em sẽ nhận lời."

"Tự tin thế cơ à?"

"Em không hay cười, nhưng chúng ta gặp nhau ba lần, em đã cười với anh hết hai lần." Rốt cuộc không kiềm chế được ý cười bên khóe môi nữa, Triệu Diệc Thần bỏ hai tay vào túi quần, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu trở nên vui vẻ và chắc chắn, "Lúc nãy em lại cười thêm hai lần nữa. Chứng tỏ em cũng thích anh."

Trong khoảnh khắc ấy anh cảm thấy mình không giống một cảnh sát mà giống một tên lưu manh hơn. Trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình sẽ vui vẻ vì loại cảm giác này.

May mà người vui vẻ không chỉ có mình anh, Hồ Gia Anh cũng cong mắt mìm cười.

Cô nói: "Đúng vậy, em cũng thích anh."

Triệu Diệc Thần từng thấy qua rất nhiều loại ánh mắt, có ánh mắt trời sinh đã biết cười, có ánh mắt lại không thích cười. Ánh mắt của Hồ Gia Anh đen láy, sâu thẳm, nhưng trong màu đan lại mang theo bóng đen đệm đặc, ẩn sâu nơi đáy mắt, đè ép tâm tình vốn có của cô. Đôi mắt ấy là đôi mắt không thường hay cười.

Nhưng cô thích cười với anh, khi cười lên có tia sáng lấp lánh nơi đáy mắt.

Giống như lúc mặt trời mọc vậy, nếu không có bóng đêm trước đó thì khi mặt trời lên sẽ không có được ánh sáng.

Chuông điện thoại vang lên.

Triệu Diệc Thần tỉnh táo lại, ánh nắng len lỏi vào phòng khách đâm đau mắt, anh vội nheo mắt lại để thích nghi với ánh sáng. Chiếc chăn đắp trên người trượt xuống, một ly sữa đậu nành và một cái chén được đậy lại bằng đĩa inox đặt trên bàn trà, anh thẫn thờ vài giây, biết hẳn là Triệu Diệc Thanh đã ghé qua.

Vừa đưa tay cầm điện thoại vừa xem thời gian trên đồng hồ đeo tay, đã sáu giờ năm mươi phút sáng rồi.

Màn hình hiện thị số gọi đến là của đội phó đội cảnh sát hình sự Trần Trí, anh ta trực ca đêm. Khoảng hai tiếng trước Triệu Diệc Thần nhận được một cuộc gọi kỳ lạ liền báo cho Trần Trí điều tra xem số điện thoại đó gọi từ đâu đến, lúc này chắc đã có kết quả. Anh nhận máy, cảm thấy huyệt thái dương của mình đau âm ỉ bèn lấy ngón trỏ ấn lên: "Alo?"

"Đội trưởng Triệu, đã tra ra địa chỉ của số điện thoại kia rồi," Giọng nói của Trần Trí ở đầu dây bên kia truyền đến, "Là điện thoại cố định gọi từ thành phố Y, khu ngoại ô."

"Thông báo cho cảnh sát khu vực, bảo họ tìm hiểu tình hình." Hất chiếc chăn đã trượt xuống đến đùi ra, Triệu Diệc Thần đặt tay lên sau ót, đã tỉnh táo hơn nhiều, "Nói rõ tình huống cho họ biết, nhớ nhắc nhở họ mặc thường phục đi."

"Được, tôi đi làm ngay." Trần Trí đồng ý không chút do dự, ngừng một lúc lại nói, "Anh nghỉ thêm một lúc nữa đi, mấy tháng nay vất vả quá rồi."

"Không sao." Triệu Diệc Thần nghiêng người nhấc chiếc đĩa inox được đậy trên chén lên, "Lát nữa tôi sẽ quay về đồn."

Bánh bao nhân thịt trong chén vẫn còn đang bốc khói, Triệu Diệc Thanh biết anh quen đi làm lúc mấy giờ nên lúc nào cũng kịp thời đưa bữa sáng qua. Nếu là ngày thường, Triệu Diệc Thần sẽ đứng dậy đánh răng rửa mặt, ăn xong bữa sáng liền xuất phát. Nhưng hôm nay anh không làm vậy.

Anh ngắt điện thoại, đi đến trước cửa sổ sát đất bên ban công, kéo mở tấm rèm cửa đã được Triệu Diệc Thanh kéo hở ra một tí, tắm mình trong ánh nắng ban sớm. Cửa chống trộm bên ngoài cửa sổ sát đất khiến tia sáng trở nên rời rạc, bóng râm và ánh nắng đồng thời rọi lên cơ thể anh. Cửa chống trộm này được lắp sau khi Hồ Gia Anh mất tích. Anh đứng phía sau nó, tựa như kẻ tù tội đứng bên trong song sắt lao ngục.

Điểm khác biệt duy nhất chính là, trong lao ngục không có ánh mặt trời.

Tám giờ tối, Trần Trí gõ cửa phòng làm việc của Triệu Diệc Thần.

"Tiểu Trần." Anh ngẫng đầu lên nhìn thấy là Trần Trí, bèn đặt cây viết trên tay xuống, "Số điện thoại lúc sáng tôi bảo cậu điều tra, đã xử lý thế nào rồi?"

"Đang muốn nói với anh đây." Trần Trí đóng cánh cửa phía sau rồi đến trước bàn làm việc của anh, trên tay còn đang cầm xấp hồ sơ vừa được sắp xếp xong, đó là báo cáo hành động đặc biệt truy quét mại dâm trước đợt duyệt binh tháng trước, "Là thế này, bên đồn địa phương đã cử người đi xem rồi, gia đình đó họ Hứa, cũng giàu có lắm, trong nhà có một đứa con tám tuổi, không có vẻ giống như sẽ đi tống tiền người khác, ngược lại có điều kiện để bị tống tiền hơn. Theo điều tra được, người nhà họ Hứa đều ở đó, không dư ra đứa trẻ nào, hành động của cả gia đình cũng không có dấu vết gì khả nghi."

Trần Trí hơi mập, là người đôn hậu, mặt trẻ con, trông rất trẻ, nhưng đã có mười năm kinh nghiệm làm cảnh sát hình sự. Sau đợt hành động đặc biệt kéo dài mấy tháng nay là kỳ nghỉ Quốc Khánh dài ngày, rất nhiều lực lượng cảnh sát đều bị điều đi phụ trách công việc giữ gìn an ninh trật tự, lại thêm chuyện ở thôn Cửu Long, đã mấy ngày cậu ta chưa về nhà rồi, trông gầy hẳn đi. Triệu Diệc Thần vốn muốn giao một ít việc, nhác thấy vệt thâm quầng bên dưới mắt cậu ta, lời đến bên miệng liền thay đổi: "Tôi biết rồi, tôi sẽ liên lạc với đội trưởng Trịnh bảo họ để ý nhiều hơn, tạm thời đừng đánh rắn động cỏ. Tối nay cậu về nghỉ ngơi, việc còn lại để tôi giải quyết."

Mấp máy môi định nói mình còn có thể làm thêm hai ngày, nhưng Trần Trí nghĩ lại, cậu ta và Triệu Diệc Thần làm cộng sự sáu năm, hiểu tính khí của Triệu Diệc Thần. Nếu lúc này nói ra thật, chắc chắn sẽ lại bị mắng: không bỏ thời gian nghỉ ngơi lại sức, làm việc chỉ được nửa hiệu suất thôi. Thế nên Trần Trí thở dài nói: "Haiz, vâng, đội trưởng Triệu vất vả rồi."

Cầm viết lên lại, Triệu Diệc Thần tỏ ý bảo cậu ta đặt báo cáo trên tay xuống bàn. Trần Trí thuận theo đặt vật trong tay xuống, đang định chào tạm biệt thì chợt nghĩ ra gì đó, vội vàng nói: "Đúng rồi đội trưởng Triệu, thật ra việc này có khi nào... không chỉ đơn thuần là việc của nhà họ Hứa hay không? Anh nghĩ xem, gọi điện thoại sang nơi khác phải thêm mã vùng, cho dù gọi nhầm số, cũng không thể đúng lúc gọi đến chỗ anh chứ. Hơn nữa cô bé tám tuổi đó, sinh năm 2007..."

Nói đến đây, cậu ta dừng lại vài giây, quan sát sắc mặt của Triệu Diệc Thần, "Có khi nào, liên quan đến chị dâu hay không?"

Triệu Diệc Thần không lên tiếng. Trên mặt không lộ ra cảm xúc gì, đây là biểu hiện mỗi khi anh suy nghĩ. Nhưng Trần Trí luôn cảm thấy, vẻ mặt không cảm xúc này thật ra cũng cất giấu chút cảm xúc nào đó bên trong. Khi cậu ta quen Triệu Diệc Thần, Hồ Gia Anh đã mất tích được ba năm. Cậu ta chưa từng nghe Triệu Diệc Thần nói đến chuyện liên quan đến cô. Thế nhưng đây là bí mật công khai trong đội, ai cũng biết, Triệu Diệc Thần chắc hẳn cũng biết rõ rằng họ biết. Nhưng khi người khác nhắc đến nó, anh vẫn luôn im lặng không lên tiếng. Mỗi lần như thế, trên mặt anh đều là vẻ không cảm xúc này.

Trước đây Trần Trí từng nghĩ, có lẽ Triệu Diệc Thần đã nghĩ thoáng từ lâu rồi, không muốn nhắc nên không nhắc. Còn chuyện sau này vì sao không tiếp tục tìm vợ mình nữa, chỉ e vì công việc của đội hình sự quá bận rộn, thật sự không có công sức đi lo chuyện khác mà thôi. Cho đến lần đó, một nhân viên kỹ thuật trẻ tuổi có trình độ máy tính cực cao đến đội, có một hôm đột nhiên ra vẻ thần bí tìm Trần Trí hỏi: Có phải bà xã của đội trưởng Triệu mất tích rồi không?

Trần Trí hỏi cậu ta nghe ai nói, nhân viên kỹ thuật đó chỉ nói: "Không ai nói cả. Chỉ là hai hôm trước đội trưởng Triệu có đến gặp riêng em, bảo em thử xem có thể giúp anh ấy phân tích tạp âm trong một đoạn ghi âm hay không. Đoạn ghi âm báo án mười một giây đó, anh biết chứ?"

Lúc bấy giờ Trần Trí mới hiểu, thì ra Triệu Diệc Thần chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm Hồ Gia Anh.

Thế nên lần này thấy Triệu Diệc Thần im lặng, Trần Trí không thể dễ dàng thu lại lời nói được. Cậu ta ngẫm nghĩ một lúc, lại dò hỏi: "Kỳ nghĩ Quốc Khánh sắp hết rồi, hay là đến lúc đó anh đích thân đi xem thử?"

Triệu Diệc Thần không tiếp tục mắt điếc tai ngơ nữa. Anh gật đầu, kéo bản báo cáo đến trước mặt, "Tôi sẽ sắp xếp, cậu về nghỉ ngơi đi."

Khẽ thở phào một hơi, Trần Trí đáp lời, khi ra khỏi phòng làm việc không quên đóng cửa lại.

Đợi cửa đóng lại, Triệu Diệc Thần mới đặt bút xuống, đưa tay với lấy điện thoại gọi cho đội trưởng đội hình sự Trịnh Quốc Cường của thành phố Y. Anh từng dến thành phố Y công tác vài lần, xem như có chút giao tình với Trịnh Quốc Cường. Đang định ấn số, lướt mắt nhìn thấy cây viết gel màu đen mình vừa đặt xuống, thân hình Triệu Diệc Thần chợt khựng lại.

Anh nhớ vào năm 2003, anh vừa được điều đến chi đội trinh sát hình sự của khu vực, Hồ Gia Anh đã tặng anh một cây viết viết máy.

Cây viết được làm hoàn toàn bằng thép hiệu Hero, đối với người chi tiêu tiết kiệm để sống qua ngày như họ mà nói, rất đắt. Bình thường cô tiêu vài đồng cho mình thôi cũng thấy xót, nhưng mua cây viết ấy cho anh lại vui vẻ cười ha hả. Triệu Diệc Thần thà rằng cô ăn nhiều một chút, no một chút, mập ra một chút. Nhưng thấy cô cười rất vui, anh cũng không nói gì, chỉ ra vẻ không để tâm cười cười: "Mua viết máy để làm gì, anh làm việc ở tuyến một, đâu phải nhân viên văn phòng."

"Làm việc ở tuyến một cũng cần dùng viết mà, đội trưởng Ngô của các anh chẳng phải cũng ngồi trong phòng làm việc đó sao." Hồ Gia Anh đang múc canh cho anh, ống tay áo xắn lên đến trên khuỷu tay, cánh tay gầy đến đáng thương, khuôn mặt nhỏ nhắn lại rất hồng hào, "Đợi sau này anh làm đội trưởng rồi cũng sẽ dùng đến mà."

"Em lo xa quá đấy." Triệu Diệc Thần bưng hai đĩa rau từ trong phòng bếp ra, "Đợi đến khi anh làm đội trưởng, cây viết này không biết đã lăn đến xỏ xỉnh nào mất rồi."

Cô bật cười, ra vẻ không quan tâm: "Sợ gì chứ, đến lúc đó em mua cây nữa cho anh không phải được rồi sao."

Cuộc sống của họ lúc bấy giờ không có cái gọi là vợ chồng nghèo trăm mối lo, chỉ có một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa.

Cây viết Hồ Gia Anh tặng anh năm đó, quả đúng như anh dự liệu, không biết rơi đến góc nào, đóng một lớp bụi dày từ lâu rồi. May mắn là, bao nhiêu năm qua đi, bây giờ viết gel thực dụng hơn viết máy rất nhiều.

Nhưng cái Triệu Diệc Thần muốn, vẫn là cây viết mà Hồ Gia Anh từng hứa sẽ tặng cho anh.

Anh nhắm mắt lại một lúc, cất cây viết gel màu đen vào hộc tủ, khóa lại.

Sau đó, anh nhấc điện thoại gọi vào số của Trịnh Quốc Cường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sunness