Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Tạm Biệt Thiên Đường (1)

Chúng ta chỉ có thể tạm biệt thiên đường hết lần này đến lần khác,
rồi lại hết lần khác đến lần nọ mơ tưởng giã từ địa ngục.
- Emily Dickinson -

1.1

Năm 2003, Triệu Diệc Thần được đồn cảnh sát điều đến chi đội hình sự khu vực, đi theo chi đội trưởng lúc bấy giờ là Ngô Chính Lương.

Vụ án đầu tiên mà Triệu Diệc Thành tham gia chính là truy quét một nhóm buôn ma túy cực lớn. Hơn ba mười kẻ tình nghi, Triệu Diệc Thần và một cảnh sát nữa phụ trách thẩm vấn nghi phạm nữ duy nhất trong số đó.

Cô ta ngồi trong phòng thẩm vấn, cúi thấp đầu, vẻ mặt tiều tụy, khoác trên người bộ quần áo mà một nữ cảnh sát tìm cho vì khi bị bắt cô ta không mảnh vải che thân nằm trên giường với tên đầu xỏ Xa Xương Chí. Liên tục thẩm vấn suốt sáu tiếng đồng hồ, từ đầu đến cuối cô ta không hé răng lấy một chữ, chỉ im lặng ngồi đó, sắc mặt ảm đạm, dường như đã chết đi một nửa.

Cảnh sát nhanh chóng tra ra thân phận của cô ta: Lý Quân, hai mươi năm tuổi, dân trong tỉnh, thường trú tại một thị trấn nhỏ, từng làm công cho một tiệm rửa chân tại thành phố X. Nay tiệm rửa chân đó đã bị niêm phong điều tra, nó là một trong những điểm mại dâm thuộc quản lí của một nhóm xã hội đen khác trong vùng.

Nhìn cô ta qua song sắt, Triệu Diệc Thần nghĩ cô ta chẳng giống hai mươi năm tuổi chút nào. Mình gầy trơ xương, da thịt lỏng lẻo, nếp nhăn đầy mặt, hai mắt ngơ ngác vô hồn, e là do nghiện ma túy trong thời gian dài mà ra.

"Không muốn nói đến Xa Sương Chí, vậy thì nói chuyện trước đây của cô đi." Triệu Diệc Thần đổi cách hỏi, "Năm 1999 cô vẫn còn làm công cho một tiệm rửa chân. Còn nhớ tên của cửa tiệm đó chứ?"

Lý Quân vẫn không lên tiếng.

Lại hai ngày nữa trôi qua, toàn thân cô ra run rẩy ngã trên mặt đất, tứ chi co giật, mắt trợn trừng, gần như sắp bất tỉnh đến nơi.

Lúc Triệu Diệc Thần và một cảnh sát nữa tiến đến đỡ, rốt cuộc cô ta cũng chịu lên tiếng.

"Cho tôi... cho tôi một điếu thuốc..." Cô ta nói.

Năm mười tám tuổi Lý Quân thi đại học, đậu vào một trường danh tiếng của thành phố X.

Nhưng cha mẹ đã qua đời từ mấy năm trước, cô ta vẫn luôn ở nhờ nhà cô mình. Người cô ấy nói không có tiền để đóng học phí cho cô ta.

Đêm nào Lý Quân cũng nằm mơ thấy ngôi trường ấy. Cứ nghĩ đến việc sẽ đánh mất cơ hội lần này là cô lại ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt. Một tháng sau, cô ta một mình đến thành phố, muốn tìm một công việt, vừa học vừa làm cho qua bốn năm này. Không ngờ vừa xuống trạm xe lửa thì đã bị lừa quay phim khiêu dâm, "đạo diễn" chính là ông chủ của tiệm rửa chân kia. Sau khi ông chủ đưa cô ta đến tiệm, cô ta trở thành thợ rửa chân, "mát-xa" cho khách, kể từ khi đó cô ta chưa từng đặt chân đến ngôi trường trong mơ của mình.

Sau khi kết thúc vụ án, Triệu Diệc Thần ghé vào chợ mua một con cá mang về nhà.

Anh về đến nhà đã là mười giờ đêm, Hồ Gia Anh đã tắm rửa xong, đang ngồi trong phòng khách xem ti vi. Thấy anh trở về, cô lại vào bếp nấu cơm, hấp cá cho anh. Tiết trời mùa hè vào ban đêm rất oi bức, trong nhà không có điều hòa, chỉ có một chiếc quạt máy cũ chạy bằng điện phát ra tiếng kèn kẹt. Cô đặt nó trong phòng khách để thổi mát cho anh.

Triệu Diệc Thần không ngồi yên trong phòng khách. Anh xách quạt đến trước cửa phòng bếp, cắm phích, hướng quạt thổi về phía cô, để cô được mát mẻ một chút. Sau đó anh tiến lên, ôm lấy eo cô từ phía sau. Khi nãy bận bịu làm cơm, toàn thân cô đều là mồ hôi, áo ngủ bị thấm ướt dính chặt vào lưng, dùng tay cũng có thể vắt ra nước.

Hồ Gia Anh dùng khuỷu tay huých nhẹ anh một cái, "Vào phòng bếp làm gì, ở đây nóng lắm, anh ra phòng khách đi."

Ậm ừ đáp lại một tiếng, Triệu Diệc Thần tì cằm lên hõm vai cô: "Ôm thêm một lúc, để lát nữa anh xào rau cho."

"Hôm nay sao tự nhiên dính người thế hả, chẳng thèm chê nóng nữa." Râu dưới cằm cọ lên khiến cô ngứa ngáy, nhưng cô chỉ trêu anh thế thôi chứ không tránh đi.

"Không sao." Anh trầm ngâm vài giây, "Năm xưa em đến thành phố X như thế nào vậy?"

Khi thẩm vấn Lý Quân, Triệu Diệc Thần chợt nhớ đến Hồ Gia Anh. Năm nay cô cũng hai mươi năm tuổi, cũng mất cha mẹ trước khi vào đại học. Càng trùng hợp hơn chính là ngôi trường cô theo học chính là ngôi trường mơ ước của Lý Quân. Bốn năm đó cô vừa học vừa làm, sống cuộc sống mà Lý Quân muốn được sống lúc ban đầu.

Hồ Gia Anh vừa đảo thức ăn vừa hờ hững nói: "Còn thế nào được nữa. Ngồi xe ba gác từ dưới quê lên thị trấn, sau đó đến ga xe lửa đón xe đến đây."

"Ga phía đông hả?"

"Vâng."

"Lúc đó vẫn còn băng đảng Xe Bay."

*Tên gọi chung của phần tử cưỡi mô tô/xe gắn máy để phạm tội.

"Đúng đấy." Nói giữa chừng cô dừng lại một chút, "Bởi vậy vừa ra khỏi ga đã bị giật mất túi xách."

Triệu Diệc Thần siết chặt lấy cô. Chuyện này trước nay chưa từng nghe cô nhắc đến.

"Mất sạch tiền sao?"

"Em chỉ để ít tiền lẻ trong túi thôi, còn lại giấu trong áo lót, không bị cướp đi." Cô cười cười, dùng bàn tay ướt nướt vỗ lên cánh tay anh, tỏ ý bảo anh nới lỏng vòng tay một chút, "Trước khi lên đường em đã nghe ngóng qua rồi, biết nên làm gì mà."

Đáp án này quả thật chưa nghĩ đến. Triệu Diệc Thần ngẩng người, sau đó cúi đầu khẽ bật cười.

"Cười gì vậy?" Hồ Gia Anh quay đầu lại nhìn anh.

"Cười em thông minh." Anh đưa tay vén lọn tóc rơi bên gò má ra sau tai giúp cô.

Lúc bấy giờ những người từ nông thôn lên thành phố hơn nửa đều đi vào con đường lệch lạc. Đến cuối cùng sa chân vào ngục tù như Lý Quân cũng có không ít người. Nhưng Triệu Diệc Thần không hề nghi ngờ lời Hồ Gia Anh nói, anh tin cô vừa thông minh vừa may mắn nên sau này anh mới có cơ hội gặp được cô.

Cho đến năm 2006, năm ngày sau khi Hồ Gia Anh mất tích, Ngô Chính Lương đã gọi riêng Triệu Diệc Thần vào phòng làm việc.

"Tiểu Triệu, cậu có biết tên của cha mẹ vợ mình không?"

"Hồ Nghĩa Cường, Hồ Phụng Quyên. Đều là người trong thôn họ Hồ."

Ngô Chính Lương ngồi sau bàn làm việc, chân mày nhíu chặt lại, tay phải đặt trên mặt bàn đang cầm một cây viết chì, đầu viết gõ xuống mặt bàn phát ra từng tiếng tạch, tach, tạch, tạch.

"Lão Lưu đã dẫn người đến thôn họ Hồ điều tra," ngừng nửa nhịp, ông ta mới nói tiếp, "Hồ Nghĩa Cường và Hồ Phụng Quyên đúng là có một cô con gái tên là Hồ Gia Anh, sau khi họ qua đời toàn bộ di sản đều để lại cho cô ấy, để cô ấy lên thành phố học. Nhưng trong hồ sơ của Hồ Gia Anh tại trường, thành viên gia đình không ghi tên Hồ Nghĩa Cường và Hồ Phụng Quyên. Hộ khẩu của cô ấy là được mua, thẻ căn cước cũng là mua. Người ở thôn họ Hồ nói Hồ Nghĩa Cường và Hồ Phụng Anh kết hôn mười mấy năm nhưng không có lấy một mụn con. Có một dạo hai vợ chồng đến Đông Bắc thăm bà con, một năm sau trở về thì dẫn theo Hồ Gia Anh. Khi đó cô ấy đã mười hai mười ba tuổi rồi."

Triệu Diệc Thần im lặng đứng trước bàn làm việc, vẻ mặt không chút thay đổi.

Ngô Chính Lương ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt có chút chùng mí soi thẳng vào đáy mắt như muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ trong anh: "Cô ấy có từng nói với cậu rằng mình được Hồ Nghĩa Cường và Hồ Phụng Quyên nhận nuôi hay không?"

"Không có." Anh nói.

"Chúng tôi cũng đã liên lạc với đồn cảnh sát bên Đông Bắc để xác nhận chuyện này. Nhưng người bà con của Hồ Nghĩa Cường cũng không có con cái, e là cả nhà đó đều có gene vô sinh." Ngô Chính Lương vẫn không dời mắt khỏi anh, "Tiểu Triệu, Hồ Gia Anh rất có thể được vợ chồng Hồ Nghĩa Cường mua lại từ tay bọn buôn người."

Cơ thể đứng thẳng thắp của Triệu Diệc Thần rốt cuộc cũng khẽ run một cái. Anh im lặng vài giây mới mấp máy môi.

"Cô ấy chưa từng nhắc với tôi qua."

"Cậu nói thời đại học cô ấy vừa học vừa làm, cô ấy làm thêm ở đâu?"

"Một nhà hàng. Cô ấy không cho tôi biết tên của nhà hàng đó."

"Hai người quen biết nhau vào năm hai đại học, tình hình kinh tế của cô ấy lúc đó thế nào?"

"Không được tốt cho lắm."

"Tôi nghe nói cô ấy tốt nghiệp xong thì vào làm cho văn phòng luật sư, thầy của cô ấy là Vương Thiệu Phong." Ngô Chính Lương chuyển ánh mắt trở về cây viết chì trong tay mình, bất giác giảm nhịp gõ viết lên mặt bàn, cũng như giọng điệu khi ông ta nói chuyện, không nhanh không chậm để mở lời nói ra suy luận có thể khiến cho chàng trai trẻ đang đứng trước mặt ông nổi điên, "Khi đó sinh viên mới ra trường muốn rất khó vào được văn phòng luật sư, muốn tìm thầy hướng dẫn lại càng khó hơn, nhất là luật sư có tuổi nghề cao như Vương Thiệu Phong."

"Cô ấy nói luật sư Vương cảm thấy cô ấy có năng lực." Triệu Diệc Thần chậm rãi nói, nhưng vừa dứt lời anh đã há hốc miệng.

Ngô Chính Lương biết, anh đã đoán ra được ông muốn nói gì.

"Vậy cô ấy có nói cho cậu biết Vương Thiệu Phong đã chu cấp học phí cho cô ấy suốt ba năm hay không?" Ngô Chính Lương tiếp tục hỏi.

Triệu Diệc Thần lại im lặng.

Cuối cùng anh nói, "Không có."

Đặt cây viết trong tay xuống, Ngô Chính Lương đan các ngón tay vào nhau, chống lên mặt bàn.

"Tiểu Triệu, lời tôi sắp nói ra đây có thể hơi khó nghe, nhưng mong cậu có thể giữ bình tĩnh." Ông ta nhìn thẳng vào mắt Triệu Diệc Thần, nói một cách chậm rãi, mạch lạc, "Cậu và Hồ Gia Anh là vợ chồng nên cậu là người rõ nhất. Trước cậu, cô ấy có người đàn ông nào khác hay không?"

Hôm đó trời đổ mưa. Thời tiết tháng mười ở thành phố miền nam này không mát mẻ chút nào.

Triệu Diệc Thần nghe thấy tiếng quạt trần đang quay ù ù trên đỉnh đầu, nhưng ý thức đã quay về đêm tháng 6 năm 2000. Sáng hôm đó anh và Hồ Gia Anh đã đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn. Tối đến hai người họ chen chúc trên chiếc giường nhỏ xíu trong phòng trọ, lần đầu tiên ngủ chung với nhau.

Cô rất đau, đau đến bật khóc nức nở, nhưng không chảy máu. Triệu Diệc Thần biết trước kia còn ở nông thôn cô thường xuyên làm việc nặng, không chảy máu là chuyện rất bình thường. Thế nên anh không hỏi cô, chỉ ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên tóc, nhẹ nhàng vuốt lưng giúp cô thuận khí.

Hồ Gia Anh rất ít khi khóc trước mặt anh. Đêm đó là lần cô khóc dữ dội nhất từ trước đến nay.

Thậm chí có một lúc Triệu Diệc Thần còn cảm thấy cô khóc không phải vì đau.

Anh chỉ có thể cho cô một bờ vai vững chãi, cho cô một nơi có thể an giấc ngủ say.

Cho đến tận bây giờ, Triệu Diệc Thần vẫn có thể mơ thấy dáng vẻ Hồ Gia Anh tựa vào lòng anh say ngủ.

Anh ngỡ rằng cô đã trở về, anh muốn hỏi chín năm qua cô đã đi đâu. Nhưng thấy cô ngủ ngon giấc như vậy, anh không đánh thức cô. Trong mơ bụng cô vẫn rất lớn, trong đó là đứa con của họ. Anh chống người ngồi dậy giúp cô trở mình. Anh nhớ bác sỹ từng nói, thai phụ không được nằm nghiêng quá lâu.

Một hồi chuông điện thoại đánh thức anh.

Triệu Diệc Thần mớ mắt, khẽ day trán. Trong nhà vẫn tối om, một bên tai nghe đã rơi ra, chiếc MP3 vẫn đang phát đoạn ghi âm 11 giây đó, điện thoại đặt bên cạnh chiếc sô pha không ngừng đổ chuông. Anh tháo chiếc tai nghe còn lại ra. Nghiêng người qua bắt điện thoại.

"A lô."

Đầu dây bên kia không lên tiếng.

Sự im lặng không báo trước khiến cho Triệu Diệc Thần nhíu chặt chân mày, bỗng nhiên tỉnh táo hẳn. Anh lấy điện thoại di động ra, mở khóa màn hình xem thời gian.

Bốn giờ hai mươi phút sáng.

Hai hàng chân mày lại càng nhíu chặt hơn.

"Xin hỏi tìm ai?" Nắm chặt ống nghe, anh lên tiếng hỏi lần nữa.

Lần này người ở đầu dây bên kia im lặng vài giây thì cất tiếng nói.

"Con gái anh đang ở đây." Đó là giọng của một người đàn ông đã được xử lý bằng máy biến âm, gắt gỏng, lạnh lùng và kì lạ, "Đến đón nó đi, nếu không nó sẽ chết."

Dứt lời lập tức cúp máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sunness