Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 94

Trước khi Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh quay về, Kim Thái Hanh nhận được một cuộc điện thoại.

Khu trọ ngoài trường của họ có một nhóm chat sinh viên, thỉnh thoảng quản lý khu trọ sẽ gửi thông báo trong nhóm, hàng xóm cũng lưu số điện thoại của nhau.

Người gọi điện là một sinh viên năm hai sống cạnh họ.

Trong điện thoại, cậu sinh viên cẩn thận nói: “Đệt, anh ơi, anh có chuyện gì vậy.”

“Anh có phải là dân anh chị không?”

“Trong hành lang toàn là người, đến tìm anh đấy.”

Kim Thái Hanh bật loa ngoài, nghe thấy vậy hắn và Điền Chính Quốc nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra, rồi hắn “à” một tiếng, lơ đễnh nói: “Đúng, tôi là dân anh chị đấy.”

“Nhưng kẻ thù của tôi hơi nhiều,” Hắn tiếp, “không biết cậu nói ai.”

Cậu trai bên kia mô tả: “Có một người tóc xoăn, buộc đuôi ngựa, nhìn không giống người tử tế lắm, cảm giác như là người ngoài trường.”

“… …”

Gần như biết chuyện gì xảy ra rồi.

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng nói: “Ồ, biết rồi.”

Cậu trai bên kia tò mò hỏi: “Anh quen à?”

Kim Thái Hanh: “Quen.”

Hắn nói tiếp, “Là lão Lưu cho vay nặng lãi.”

Cậu trai bên kia: “… Giang hồ thật đấy.”

Kim Thái Hanh: “Ừ, nó chặt ngón tay người ta không chớp mắt, chú em có gặp thì nhớ tránh xa nó ra.”

“…”

Lưu Tử còn chưa biết tiếng tăm của mình bị bôi đen.

Hắn ta dẫn theo tất cả anh em của mình cùng với một nhóm người bên phía Lý Ngôn chờ trong  hành lang khu trọ, hắn ta ngậm một cây tăm, chuẩn bị chửi rủa “mẹ kiếp, sao còn chưa về” thì thấy một cậu trai lén lút đi ra từ phòng bên cạnh, thậm chí cậu trai đó không đi thang máy, mở cửa thoát hiểm leo như bay xuống cầu thang.

“Khỏe ghê.” Lưu Tử nhận xét, “Anh chàng này chọn đi thang bộ để rèn luyện thân thể à.”

Họ chờ khoảng hơn nửa tiếng thì hai người kia mới về.

Điền Chính Quốc vừa bước ra khỏi thang máy thì thấy một đám đang chen chúc: “…”

Hành lang khu trọ chật kín người, còn có các bạn cùng phòng 608.

La Tứ Phương giơ tay, vẫy vẫy họ từ trong đám đông.

Điền Chính Quốc không biểu cảm nói: “Giải thích đi.”

“Đến chờ các cậu,” Lưu Tử giải thích, “tin nhắn trong nhóm không thấy trả lời, sợ các cậu lén tận hưởng thế giới hai người.”

Lý Ngôn nói ngay sau: “Đêm giao thừa phải tụ họp với anh em chứ.”

Điền Chính Quốc nghĩ bụng cậu suýt quên mất, bọn họ đã chuẩn bị cho tối nay từ lâu rồi.

Vậy nên cậu cất chìa khóa trong tay lại: “Đi đâu tụ họp?”

Lưu Tử nói: “Tìm một chỗ ở Nam Dương, rồi tao sẽ đốt ít pháo hoa.”

“…”

“Pháo hoa của cậu,” Điền Chính Quốc nhìn hắn ta nói, “bán đến năm nào vậy.”

Lưu Tử vận dụng lễ phép, không nói “Không phải việc của mày” như trước mà trả lời nghiêm túc: “Dạ thưa anh dâu. Bán đến khi tao tốt nghiệp, ra ngoài xã hội, vào công ty.”

“… …”

Trên đường chuẩn bị vào khuôn viên Nam Dương thì họ nhận được cuộc gọi từ Cao Bình Dương.

Cao Bình Dương ở đầu dây bên kia hỏi thăm: “Các em đang ở đâu?”

Điền Chính Quốc đáp lại một câu vô nghĩa: “Ở ngoài ạ.”

Cao Bình Dương không để ý đến những lời vô nghĩa của cậu: “Thầy không cần biết các em đang ở đâu, dù sao tối nay các em đừng bước vào Nam Dương một bước!”

“?”

Cao Bình Dương tiếp tục: “Đêm giao thừa đừng có gây chuyện nữa.”

Điền Chính Quốc: “Không có mà thầy.”

Cậu chưa kịp nói xong thì Cao Bình Dương lại ngắt lời: “Lưu Tử, Lý Ngôn, hai đứa đó dẫn theo một nhóm người ra khỏi cổng trường, thầy thấy hết rồi!”

“…”

Hóa ra là đề phòng trước.

Sợ họ lại làm ra chuyện gì giống như hồi trước.

Cả đám đứng ở cổng trường bàn kế hoạch.

Lưu Tử vuốt đuôi tóc của mình nói: “Đây là lần khởi nghiệp cuối cùng của tao. Giờ Nam Dương không vào được thì phải làm sao đây.”

Lý Ngôn: “Dùng mưu hay dùng sức?”

Có người đề nghị: “Hoặc cứ vào thẳng, cùng lắm là viết kiểm điểm.”

Lưu Tử và Lý Ngôn nói: “Việc viết kiểm điểm tụi tao kiên quyết không làm, trước kia viết chưa đủ à, không vào Nam Dương nữa.”

Đây thật sự là lần khởi nghiệp cuối cùng của Lưu Tử.

Dù sao năm sau cũng phải thực tập rồi.

Lý Ngôn quay sang Điền Chính Quốc: “Cậu họ, phải làm sao đây.”

Điền Chính Quốc lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Giải tán.”

“…”

Lý Ngôn lại lặng lẽ quay đầu đi.

Cả đám ngồi xổm dưới cột đèn đường, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh ngồi xa một chút.

Kim Thái Hanh rảnh rỗi nắm tay cậu chơi, một lúc sau lại viết chữ trong lòng bàn tay cậu.

Chữ đầu tiên có nhiều nét.

Anh.

Tiếp theo chỉ có một nét.

Hình trái tim.

Chữ cuối cùng.

Em.

Rõ ràng là một khoảnh khắc rất tình cảm.

Có lẽ quá dịu dàng, đến mức Điền Chính Quốc nhìn ánh sáng đèn đường chợt nghĩ, nếu lúc đó không gặp lại hoặc nhân vật trò chơi của Kim Thái Hanh không lộ diện, có lẽ cậu và Kim Thái Hanh thực sự đã phân tán trong biển người khi thực tập năm tư rồi.

Vậy nên viết xong, Kim Thái Hanh thấy sắc mặt Điền Chính Quốc khó ở: “?”

Điền Chính Quốc rút tay ra nhét vào túi áo.

Một lúc sau cậu chợt nói: “Đánh chưa đủ.”

Ngày đó cậu chỉ đánh một cú.

Giờ nghĩ lại thấy không đủ.

Kệ hắn có đánh lại hay không.

Kim Thái Hanh hỏi: “Đánh chưa đủ gì.”

Điền Chính Quốc: “Đánh anh chưa đủ.”

Kim Thái Hanh nhướng mày: “Hay là bây giờ đánh nhau đi.”

“…” Kim Thái Hanh nói xong lại cúi người xuống, sáp tới gần chủ động đưa mặt ra chịu đòn, “Em đánh đi.”

Điền Chính Quốc không nỡ ra tay.

Đúng lúc đó Lưu Tử và bọn họ đã bàn bạc xong đối sách: “Chúng ta đi ăn ở trung tâm thương mại đối diện trước đã.”

Điền Chính Quốc: “Rồi sao nữa.”

Lưu Tử: “Rồi tính tiếp!”

Kim Thái Hanh đột nhiên nói: “Đến Tây Thành đi.”

“Năm nay bắn pháo hoa ở Tây Thành.”

Hắn vừa nói xong, những người khác ngẩn ra một chút.

Sau đó gây ra phản ứng nhiệt liệt: “Được đấy.”

“Lâu rồi không về thăm.”

Có người nói: “Hơn nữa chúng ta đã tốt nghiệp rồi, dù bị bắt cũng không phải viết kiểm điểm.”

“Có đẳng cấp tí được không, chúng ta về trường là tình cảm chứ không phải vì lý do tầm thường như không phải viết kiểm điểm.”

“…”

Điền Chính Quốc vẫn giữ dáng vẻ đút tay vào túi, đứng dậy đi về phía trước.

Kim Thái Hanh đuổi theo nắm tay cậu. Không nắm được thì cùng nhau nhét tay vào túi cậu.

“Trời lạnh.” Kim Thái Hanh tìm cớ, chơi xấu nói.

Hai người chậm chạp đi ở cuối hàng, khi vào trung tâm thương mại, tầng một là khu vui chơi điện tử, một bên là các trò chơi bắn súng và thi đấu, bên kia thì được trang trí màu hồng, toàn là máy gắp thú.

Lưu Tử không quên kế hoạch tán tỉnh của mình, lúc đi qua khu vui chơi điện tử thì dừng lại: “Tao chơi vài ván máy gắp thú trước đã.”

Lý Ngôn cạn lời: “… Không theo đuổi được thì thôi.”

Lưu Tử: “Nhảm nhí, đợi cậu ấy biết được tài gắp thú của tao, cậu ấy sẽ yêu tao chết đi được.”

“…”

Một nhóm con trai chiếm luôn khu vực gắp thú.

Điền Chính Quốc mua ít xu bỏ vào chơi.

Kim Thái Hanh đứng bên cạnh cậu, hai người mỗi người chiếm một máy gắp thú.

Nhìn từ xa, người khác chỉ nghĩ họ đang tìm cơ hội hẹn hò.

Ban đầu đúng là như vậy, nhưng sau hai ba lần, tay Điền Chính Quốc nắm cần điều khiển càng chặt, trạng thái cũng càng nghiêm túc. Thậm chí khi cả nhóm chậm rãi rời đi, cậu vẫn kiên trì ở lại trước máy gắp thú. Hơn nữa còn mua thêm một rổ xu chơi game.

Kim Thái Hanh: “Đi rồi. Còn muốn chơi nữa?”

“Anh gắp được ba con,” Điền Chính Quốc mím môi nói, “Em mới hai con.”

Kim Thái Hanh: “… Anh là bạn trai của em rồi, của anh là của em.”

Điền Chính Quốc: “Không giống nhau.”

“…”

Kim Thái Hanh: “Được, không giống.”

Là đối thủ lâu năm, hắn lập tức hiểu ý Điền Chính Quốc: “Em phải gắp đủ bốn con mới chịu đi chứ gì.”

Điền Chính Quốc: “Ừ.”

Điền Chính Quốc đang tập trung gắp thú.

Kim Thái Hanh đứng chéo phía sau cậu, một lát sau hắn lấy điện thoại ra chụp bóng lưng Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhận ra hắn đang chụp ảnh, đúng lúc gắp được con thú thứ tư.

Bây giờ là bốn đều. Hòa.

“Định đăng lên Khoảnh khắc,” Kim Thái Hanh giơ màn hình điện thoại, “nghĩ sẵn caption rồi, tham vọng thắng thua của bạn trai.”

Điền Chính Quốc không quan tâm hắn đăng gì, chỉ nhấn mạnh: “Bốn đều, nhớ viết hòa.”

“…”

Kim Thái Hanh: “Viết bốn năm, coi như em thắng.”

Điền Chính Quốc có thể dành thêm hai mươi phút để tiếp tục gắp nhưng không thích gian lận, cậu ngẩng đầu nói: “Em chưa bao giờ gian lận.”

Cuối cùng khi Kim Thái Hanh đăng lên Khoảnh khắc, caption chỉ viết “4: 4”.

Cả đám ăn chút đồ rồi đi mua pháo hoa.

Chỗ bán pháo hoa khó tìm, trước Tết thì nhiều nhưng bán pháo hoa trong năm mới lại ít. Hơn nữa bây giờ đã rất khuya.

Nhưng về khoản pháo hoa Lưu Tử là chuyên gia: “Tao biết một chỗ. Nơi đó mở cửa quanh năm, nhiều loại, các cửa hàng khác đều lấy hàng từ đó.”

Cả nhóm chiếm một toa tàu điện ngầm.

Ra khỏi cửa ga, Điền Chính Quốc thấy cảnh quan xung quanh khá quen thuộc, nhất là những tòa nhà cao tầng đang xây dựng gần đó.

Tết năm trước cậu đã từng ngắm pháo hoa ở đây.

Nhưng giờ các tòa nhà đã cao hơn hồi đó rồi.

Điền Chính Quốc nhìn thêm vài lần rồi đi theo đường Lưu Tử chỉ, nhận ra họ đã đến gần khu vực phố Nam.

Cửa hàng pháo hoa nằm cạnh một xưởng, trông không giống cửa hàng mà như kho hàng. Đồ được chất đầy, trong kho toàn là những thùng pháo hoa lớn.

Cũng có loại nhỏ được bày bên ngoài, một hộp mười tệ.

Lưu Tử đút tay vào túi, lắc lư đi vào: “Ông chủ, cháu lại đến lấy hàng đây.”

Ông chủ ngồi trên ghế dài, thậm chí không đứng dậy chào hỏi: “Tự chọn đi.”

Điền Chính Quốc đi dạo một vòng.

Kim Thái Hanh đứng bên ngoài nhận điện thoại của Kim Oánh.

Điền Chính Quốc đi dạo xong định ra ngoài thì ông chủ pháo hoa bỗng ngồi dậy từ ghế dài, nheo mắt nhìn Kim Thái Hanh đứng ngoài cửa: “Nhóc đó đi với tụi cháu à?”

Lưu Tử bận chọn pháo hoa nên không nghe rõ.

Điền Chính Quốc nhìn theo hướng ánh mắt ông chủ, rồi đáp lại một tiếng.

“Trước đây nhóc đó cũng từng đến,” Ông chủ pháo hoa lại nằm xuống, “Bác có ấn tượng.”

Ông bác cảm thán: “Chàng trai xinh đẹp như vậy khá hiếm khi gặp.”

Điền Chính Quốc mơ hồ nhận ra có chuyện gì đó đã xảy ra ở đây mà cậu không biết, đang định hỏi “khi nào” thì ông chủ nói: “Tết năm rồi, nhóc đó đến mua mấy thùng pháo hoa ở đây.”

“Hơn nữa mọi người đều bắn pháo hoa ở phố Nam.”

“Nhưng nhóc đó nhất định phải bắn ở khu xây dựng kia kìa.”

“Chỗ đó có cao ốc, tầm nhìn có tốt không, nói sao cũng không nghe. Bắn suốt đêm.”

“…”

Kim Thái Hanh vừa kết thúc cuộc gọi, trước khi cúp máy chúc Kim Oánh “năm mới vui vẻ” thì thấy Điền Chính Quốc đang nhìn mình.

“Mua xong rồi?” Hắn hỏi.

“Chưa,” Điền Chính Quốc nói, “Đang thanh toán.”

Kim Thái Hanh cúi người chọn vài thứ ở chỗ cửa, rồi hỏi cậu: “Muốn bắn không?”

Đầu óc Điền Chính Quốc trống rỗng, thực ra không hiểu hắn đang nói gì, chỉ nhận ra giọng nói của người này, cậu “ừ” một tiếng.

Ký ức quay lại đêm giao thừa năm đó, đêm mà cậu và Kim Thái Hanh không ở bên nhau.

Cậu nhớ lại màn pháo hoa mà cậu thấy hôm đó.

Pháo hoa đã hẹn trước, hắn không thất hứa.

Thì ra người này, miệng thì nói chia tay nhưng lại âm thầm yêu cậu từ lâu mà cậu không biết.

Kim Thái Hanh chọn vài món dễ mang, đứng dậy nói: “Ông chủ, tính tiền.”

Điền Chính Quốc không biết đêm giao thừa hôm đó, hắn có giống như hôm nay không.

Cậu chỉ biết, trong một năm rưỡi xa cách.

Hắn cũng đang âm yêu thầm cậu.

Mỗi ngày đều cực kỳ yêu cậu.

Trường Tây Thành đã đóng cửa, nhờ bóng đêm, cảnh vật trong trường trở nên hơi mờ mịt.

Cả đám trèo tường vào.

Lý Ngôn sờ đầu, một cảm giác vừa lạ vừa quen ùa về: “Hồi cấp ba cứ cảm thấy Tây Thành rất lớn.”

Lưu Tử đáp khi tiếp đất: “Tao cũng nghĩ vậy, tự nhiên cảm thấy Tây Thành không lớn như trong trí nhớ… Nhưng bức tường này lại dễ trèo hơn.”

Có người nói câu ngây ngô: “Vì thế giới của chúng ta lớn hơn!”

“Mẹ nó, trẻ trâu vừa thôi.”

“…”

Trong tiếng hỗn loạn, Lưu Tử hét lên: “Ai đưa pháo hoa vào đây đi.”

Điền Chính Quốc là người cuối cùng trèo qua.

Khi cậu trèo lên, Kim Thái Hanh đứng dưới làm tư thế muốn đỡ cậu.

Điền Chính Quốc ngồi trên tường, nhìn ngôi trường Tây Thành trong bóng đêm, vô số kỷ niệm liên quan đến người này tràn về.

Cậu đã từng trèo tường ở đây. Khi đó làm chuyện hơi vượt giới hạn này, cũng chỉ vì tranh đua. Có một thời gian bên ngoài trường mở một tiệm ăn vặt nổi tiếng, rất hot, người của lớp số Bảy thường trèo tường ra mua vào buổi trưa, cuối cùng hai lớp trèo tường như đánh trận.

Nhưng người dẫn đầu trận chiến với cậu ngày ấy giờ đứng dưới tường chuẩn bị đỡ cậu.

Kim Thái Hanh giục: “Xuống đi, anh đỡ được.”

Điền Chính Quốc nói: “Em tự nhảy được.”

Kim Thái Hanh: “Muốn đỡ em mà.”

Hắn lại nói: “Hồi cấp ba đã muốn vậy rồi.”

Dù đã nghe nhiều lần, Điền Chính Quốc vẫn không nhịn được đỏ tai.

Mịa.

Hồi cấp ba người này đã nghĩ bao nhiêu thứ thế.

Điền Chính Quốc nhắm mắt nhảy xuống, rơi vào một vòng tay hơi cứng nhưng lại cực kỳ ấm áp.

Còn hơn nửa tiếng nữa đến 0 giờ, cả bọn mang pháo hoa đến sân bóng rổ, nơi thích hợp để bắn pháo hoa, ngoài sân vận động thì chỉ có sân bóng.

“Sân bóng Tây Thành chắc đã sửa xong rồi,” Lưu Tử lẩm bẩm, “Hồi đó sửa đến gần tốt nghiệp.”

Lý Ngôn nói: “Không quan trọng, trong lòng có bóng thì chỗ nào cũng là sân bóng.”

Vừa nói họ càng đến gần sân bóng hơn.

Sân bóng đã được sửa lại, nhưng bố cục vẫn giống trước đây, xung quanh là một hàng lưới sắt. Góc sân có vài quả bóng rổ chưa kịp thu lại.

Cùng một nơi.

Họ đã chơi vô số lần.

Điền Chính Quốc đang nghĩ thì thấy giữa mùa đông mà Kim Thái Hanh cởi áo khoác như đang trong mùa hè, hắn ném áo khoác ra ngoài sân, chỉ mặc một cái áo len mỏng, đi lấy bóng trong giá.

Bàn tay cậu trai ép xuống, nhẹ nhàng dẫn bóng, gió thổi tung vạt áo, sau đó hắn xoay cổ tay ném bóng về phía Điền Chính Quốc: “Chơi không.”

Điền Chính Quốc bắt bóng, sau đó kéo khóa áo khoác đón gió lạnh, đáp lại: “Chơi.”

Cậu lại nói một câu như hồi cấp ba: “Thua thì gọi ba.”

Giống như ngày xưa vậy.

Nói xong cậu ném bóng đi, theo đường parabol vào thẳng rổ.

Chưa đến 0 giờ, những người khác ngồi quanh sân xem náo nhiệt.

Lưu Tử và Lý Ngôn mỗi người cổ vũ cho anh em của mình.

Lưu Tử: “Cậu tao thắng chắc, đánh cho họ Kim tơi bời quỳ xuống xin tha.”

Lý Ngôn: “Về kỹ thuật chơi bóng thì chắc chắn anh tao giỏi hơn, mày quên trận bóng rổ ở Tây Thành…”

“Trận bóng rổ ở Tây Thành có cái quái gì mà thắng thua,” Lưu Tử không phục, “Hôm đó trời mưa, có đánh xong đâu.”

Lý Ngôn: “Cần gì đánh xong? Trước khi mưa anh mày bị cậu tao đè đánh.”

Lưu Tử: “Mẹ nó, trí nhớ mày bị sai à, ai đè ai đánh.”

“…”

Đấu một chọi một không giống trận đấu đội, đơn giản và thô bạo hơn, chỉ cần cướp bóng, ghi điểm. Hai người va chạm dữ dội vô số lần, bóng đập vào bảng rổ, phát ra tiếng “bộp” quen thuộc.

Điền Chính Quốc dần dần nóng lên.

Cả người máu sôi trào, bên tai chỉ còn tiếng gió khi chạy và tiếng bóng rơi.

Trong bóng đêm, tầm nhìn không tốt, chỉ nhờ ánh đèn đường chiếu sáng sân bóng.

“Bộp”

Lại một điểm nữa.

Khi hai người đang hòa nhau thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa.

“Mẹ kiếp, bác bảo vệ,” Lưu Tử bật dậy, “Tốt nghiệp ba năm quên luôn chuyện này. Sao ba năm rồi ông ấy vẫn tận tâm thế.”

Cả đám luống cuống: “Làm sao bây giờ?”

“Chạy?”

“Chạy thì pháo hoa làm sao?”

“…”

“Đốt đi,” Cuối cùng là giọng của Kim Thái Hanh, “Đốt xong chạy ngay.”

Trong tiếng hỗn loạn, cả đám nhanh chóng châm pháo hoa, ngòi nổ phát ra ánh sáng yếu ớt chập chờn. Sau đó, trong trường Tây Thành đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, vài pháo hoa cùng lúc bay lên.

Pháo hoa rực rỡ thắp sáng cả bầu trời đêm.

Tiếng chuông 0 giờ vừa vang.

Năm mới đã đến.

Điền Chính Quốc chưa kịp phản ứng đã bị Kim Thái Hanh túm lấy chạy ra khỏi đám đông.

Vừa chơi bóng xong, lòng bàn tay cả hai đều đổ mồ hôi, nhiệt độ cơ thể nóng hổi.

Tay Điền Chính Quốc bị nắm chặt, gần như cảm thấy sắp bay lên. Giây tiếp theo người nắm tay cậu quay lại, nói với cậu trong tiếng pháo hoa: “Chúc mừng năm mới nhé bé Điền.”

Cả đám chạy hết tốc lực về phía trước.

Sau lưng họ là một màn pháo hoa rực rỡ.

“Chúc mừng năm mới.”

Người nên là ngọn gió không bị ràng buộc.

Sống mãi với tuổi trẻ.

Sống mãi với tự do.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #học