2. 8-14
8
“ Mong anh về sau tập trung vào tiết vật lý, đừng cản trở việc dạy tiếng Anh của tôi.” Ứng Vũ cũng không muốn nói thẳng như vậy, nhưng ai kêu Vụ Lễ thiếu dây thần kinh. “ Tôi mới là giáo viên tiếng Anh.”
Nghe xong những lời này, Vụ Lễ lâm vào trầm mặc thật lâu.
Ứng Vũ thấy anh mím môi không nói lời nào, không khỏi nhớ lại những gì hắn vừa nói một lần, bắt đầu xem kỹ là lời nào làm Vụ Lễ đột nhiên tự bế.
Khi Ứng Vũ chuẩn bị hỏi Vụ Lễ có gì đáng ngại không, Vụ Lễ mở miệng.
“Vậy cậu vì cái gì không dạy bọn họ cho tốt ?”
Ứng Vũ thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Anh à ! Tôi vẫn luôn dạy rất tốt ! Là anh đột ngàng từ trên trời rớt xuống khuấy đảo vũng nước đục này nha !!
9
“Vụ Lễ là người không có cách nào giao tiếp được !” giáo viên tiếng Anh của lớp 2 năm hai Ứng Vũ nói.
“Ứng Vũ là người không có trách nhiệm, không có năng lực quỷ hẹp hòi.” thành viên mới của tổ vật lý , giáo viên Vụ Lễ phi thường thất vọng.
10
“ Thưa thầy ! Em có vấn đề muốn hỏi thầy !”
Học sinh lớp 2 năm hai cuối cùng cũng không chỉ vây quanh giáo viên vật lý hỏi bài, Ứng Vũ thực vui mừng. Thời điểm hắn nhận sách, phát hiện đề này…… cao siêu.
Rõ ràng không phải phạm vi của tiếng Anh năm hai, đương nhiên cũng không phải năm ba.
Hoặc là đề cao trung, hoặc là là đề cạnh tranh. Học sinh này rõ ràng là tới chỉnh hắn.
Đợi Ứng Vũ không trả lời được hoặc là trả lời sai, bắt lấy điểm này để nói hắn. Ứng Vũ nhìn lướt qua đề liền biết độ khó, năng lực của hắn quá đủ để đối phó với nó. Nhưng lần này giải xong, bọn họ khẳng định không phục, sẽ còn tìm càng nhiều đề khó hơn đến khi Ứng Vũ thật sự không giải được mới thôi.
Ứng Vũ mỉm cười đáp lại vẻ mặt ranh mãnh của học sinh nọ, “ Đề này có độ khó nhất định, chúng ta đến văn phòng từ từ nói.”
Ôm lấy bả vai cứng đờ của học sinh, Ứng Vũ đưa cậu tới bàn làm việc tỉ mỉ giảng nửa giờ, nói từ ngữ pháp các thì cho đến các câu hỏi kiểm tra thông thường và cách dùng khác nhau cho vị học sinh “Nghiêm túc hiếu học” này.
“Hiện tại biết làm loại đề này như thế nào chưa ?” Ứng Vũ cười tủm tỉm hỏi.
Học sinh gật đầu như giã tỏi gấp không chờ nổi muốn rời khỏi đây. “ Em hiểu hết rồi !”
“ Rất tốt.” Ứng Vũ tìm trên mạng vài đề, giữ lại vị học sinh muốn rời đi này, “ Đến làm vài đề cùng loại đi, không có việc gì, không cần khẩn trương, có gì không hiểu thầy giảng lại cho em.”
Học sinh: Q A Q
11
Khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, phải sắp xếp lại lịch trực ban tiết tự học buổi tối cho giáo viên .
Ứng Vũ nhận được lịch trực ban mới in, nhíu mày nhìn tên cộng sự cùng đi trực.
“Vụ Lễ?”
“ Cậu gọi tôi ?” Vụ Lễ đi lướt qua, nghe được tên của mình liền đứng lại.
Ứng Vũ không ngờ tới Vụ Lễ gần đây, có loại cảm giác xấu hổ khi bị chính chủ bắt được khi đang nói xấu, căng da đầu lạnh mặt đáp: “Ai gọi anh, đừng tự mình đa tình.”
Vụ Lễ có thể mơ hồ nhận thấy được giọng điệu Ứng Vũ không tốt, nhưng không quá để ý, nhún vai rời đi.
Ứng Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại lịch trực ban một lần nữa, nghĩ làm thế nào để cùng Vụ Lễ ở chung trong tương lai.
Mùi thuốc súng giữa hai người bọn họ cách hai cái bàn làm việc đều có thể ngửi được, Thân Ngộ đang ở một bên xem mặt đoán ý đột nhiên xông lên vỗ bàn làm việc trước mặt Ứng Vũ , “ Này !”
Ứng Vũ thực sự bị hoảng sợ.
“ Cậu làm gì ?”
“ Tớ mới muốn hỏi cậu, làm gì cùng Vụ Lễ đối đầu.”
Ứng Vũ dùng ánh mắt không hiểu nhìn Thân Ngộ, “Con mắt nào của cậu nhìn thấy thế ?”
“ Cả hai mắt ,” Thân Ngộ chỉ vào hai mắt của mình, lại tháo xuống mắt kính, ý bảo “Còn có hai mắt này.”
Đối với hành vi ấu trĩ của Thân Ngộ, Ứng Vũ cảm thấy cạn lời, đem cậu đẩy ra, “ Tớ không có thời gian cùng anh ta diễn văn phòng cung tâm kế, là chính anh ta không tầm nhìn.”
“ Cậu trách anh ấy không chủ động nhường vị trí phía sau lớp 2 năm hai cho cậu sao?” Thân Ngộ nghe được ba chữ “Cung tâm kế” hai mắt sáng lên, nháy mắt liền hưng phấn.
“ Tớ là trách anh ta vì đã không để cậu làm đạo cụ cho thí nghiệm vật lý chuyển động ném .”
12
Dù ngoài miệng nói không có gì, nhưng Ứng Vũ vẫn không thích Vụ Lễ như cũ.
Nhưng trực ban tiết tự học buổi tối vẫn phải làm bộ như không có việc gì, Ứng Vũ trở lại văn phòng sau khi lượn lờ quanh trường một vòng, ngồi xuống, thấy thời gian còn sớm liền mở tạp chí tiếng Anh ra xem.
Vụ Lễ không ở văn phòng, chắc là lại bị học sinh lớp 2 năm hai vây quanh đặt câu hỏi. Thiếu một người, Ứng Vũ cảm thấy không khí thông thuận hơn hẳn bình thường .
Ứng Vũ xem tạp chí chăm chú, Vụ Lễ trở về khi nào hắn cũng không phát hiện.
“ Này, cậu ăn bữa ăn khuya không ?” Vụ Lễ đang dùng di động đặt cơm hộp, nhưng giá và phí giao hàng ban đêm đều cao thái quá, “ Muốn đặt không ?”
Ứng Vũ nhớ sau khi tan học hắn giảng bài tập cho học sinh, đã quên không ăn cơm tối.
Do dự không biết có nên đặt cơm cùng Vụ Lễ không, Vụ Lễ đã nhét điện thoại vào tay hắn, “ Cậu lại gọi món gì đó 17 đồng là có thể miễn phí giao hàng.”
Ứng Vũ đối với ảnh chụp mà chủ quán nướng BBQ đăng nuốt nước miếng, quyết định tạm thời vứt bỏ thành kiến lấp đầy bụng trước, sau mười mấy giây liền chọn món xong, trả đem điện thoại cho Vụ Lễ hạ đơn, “ Nè.”
Vụ Lễ giật mình với vận tốc ánh sáng của Ứng Vũ , “ Cậu thật sự đói à ?”
“ Anh chẳng lẽ không đói bụng !” Ứng Vũ theo phản xạ có điều kiện mà đáp lại.
Lời vừa ra khỏi miệng, Ứng Vũ lại bắt đầu vì không thu được tính tình của mình mà ảo não.
“ Tôi không đói bụng, chỉ là muốn ăn nướng BBQ.”
Tính tình có thể không cần thu, thu hồi phần ảo não đi đi.
13
Vụ Lễ lấy lí do “ nhiều đồ ” gọi Ứng Vũ cùng đi cửa sau trường học lấy nướng BBQ.
Tuy rằng trường học cấm hành vi gọi cơm hộp, nhưng thường xuyên có học sinh lén lút lấy cơm hộp từ cửa sau về phòng học ăn, bị bắt được sẽ phải viết kiểm điểm, Ứng Vũ đối với việc này mở một con mắt nhắm một con mắt, không nghĩ tới có một ngày hắn cũng giống học sinh từ khe hở của hàng rào sắt nhận cơm hộp.
Sau khi anh trai giao hàng nhét bảy tám cái hộp cùng hai lon đồ uống, lại tri kỷ đưa cho bọn họ mấy cái túi nilon. Xem bộ dáng Vụ Lễ thuần thục lấy túi liền biết anh trước đây không thiếu làm việc này.
Ứng Vũ chỉ nghĩ nhanh cầm rồi chạy lấy người, Vụ Lễ còn ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận đem hộp cơm cho vào túi, nghiêm túc buộc túi lại.
“Nhanh lên đi, bị người khác nhìn thấy bây giờ.” Ứng Vũ thúc giục anh.
" Buộc chặt một chút nếu không rơi thì sao.” Vụ Lễ buộc xong túi cuối cùng, đứng dậy đem một túi đồ uống một túi thịt nướng đưa cho Ứng Vũ.
Ứng Vũ mới vừa cầm, trên tay đã bị một chùm tia sáng chiếu lên, trong bóng đêm thịt nướng trong túi trở thành trung tâm sân khấu, cùng ánh đèn pin còn có bảo vệ xuất hiện và tiếng hét xuyên thấu lỗ tai : “ Ai ở bên kia !”
Vốn dĩ lo lắng bị phát hiện, tiếng hét lớn của bảo vệ làm Ứng Vũ sợ tới bay màu, túm lấy Vụ Lễ rồi chạy thật nhanh. Hai người bọn họ vừa chạy, bảo vệ cảm thấy kỳ quặc liền cầm đèn pin đuổi theo.
“Đừng chạy! Đứng lại!”
“Chạy mau a a a a a a!” Ứng Vũ vừa kêu thảm thiết vừa kéo Vụ Lễ chạy vào rừng cây nhỏ trốn, đến tận khi bảo vệ vòng mấy vòng rời đi mới dám thở dốc, trừng mắt liếc nhìn Vụ Lễ liếc một cái, “Kêu anh chạy nhanh lên, còn dong dong dài dài thắt nơ bướm.”
Vụ Lễ buồn bực: “Chúng ta lại không phải học sinh, vì sao phải trốn?”
Đột nhiên bị nhắc nhở Ứng Vũ mới phản ứng lại.
Hắn đã tốt nghiệp lâu rồi vì sao còn phải sợ bảo vệ!
14
Khi trở lại văn phòng, thịt nướng đã nguội ngắt.
Thịt nướng nguội làm giảm hơn phân nửa hương vị, Vụ Lễ ăn mấy xiên liền không ăn nữa, đem nồi ném cho Ứng Vũ, “Nếu không phải cậu nhát gan cứ phải chạy, thịt nướng này cũng không khó ăn đến như vậy.”
Ứng Vũ cảm thấy vừa rồi hắn đặc biệt mất mặt, cẩn thận nhớ lại thì là hắn làm hại thật, Vụ Lễ trách cứ làm hắn tức giận nhưng không thể phát tác.
Hết vui, giận dữ ăn xiên nướng.
Ứng Vũ tức giận nhai thịt trong miệng, đang phân tích hành vi thiểu năng trí tuệ vừa rồi của hắn, vừa lơ đãng liền bị nghẹn, khuôn mặt bị nghẹn đỏ muốn nôn lại nôn không được, cuống quít cầm lấy nước uống để nuốt xuống.
Uống cạn một lon Coca, thịt vẫn mắc ở trong cổ họng, Ứng Vũ ho khan vài cái, trừ bỏ làm nước mắt sinh lý liền chảy chẳng có tác dụng gì.
Vụ Lễ chú ý tới động tĩnh của hắn, đi tới dò hỏi, “ Cậu làm sao thế ?”
Ứng Vũ ngẩng đầu, khóe mắt hồng hồng, nhìn thẳng vào Vụ Lễ, nước mắt lã chã rơi.
Thời gian phảng phất như đọng lại.
Vốn là cảnh tượng như tranh vẽ, nhưng vai chính đột nhiên giơ tay vói vào miệng chính mình moi yết hầu.
Vụ Lễ: “……Bỏ tay xuống.”
Vụ Lễ nhìn ra hắn bị nghẹn, ấn tay hắn xuống, “Đứng lên.”
Ứng Vũ tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh. Mới vừa đứng dậy đã bị Vụ Lễ từ phía sau ôm lấy eo, Ứng Vũ rất ít tiếp xúc thân mật cùng người khác, càng đừng nói bị một người đàn ông ôm vào trong ngực. Hắn còn không kịp hoảng loạn, bụng liền bị đánh đau, “ Áu !”
…… A, hắn nhớ ra rồi, phương pháp cấp cứu Heimlich.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro