
Chapter 3
Ở phần trước:
Lần này, vì chiếc váy đã được vén lên, Zhang Chunyan muốn mông mình càng gần với chiếc roi càng tốt. Cô suy nghĩ một chút rồi dùng hai tay nắm chặt lấy hai cạnh bên của thành bàn. Nhờ vậy, phần thân trên của chị còn áp sát hơn nữa vào mặt bàn, và mông chị càng nhô cao hơn, lấp đầy khoảng trống do chiếc váy được vén lên. Với sự thay đổi tư thế này, chiếc quần tất càng lún sâu vào vùng nhạy cảm của cô, khiến Zhang Chunyan cảm thấy dục vọng trong mình lại trỗi dậy.
-------------------------------
Cô cố gắng tập trung, chờ đợi hình phạt sắp giáng xuống mông mình. Cây roi một lần nữa vung tới...và chạm vào cặp mông được bao bọc bởi lớp quần tất đen. Zhang Chunyan cố gắng tưởng tượng rằng mình vừa ăn một roi rất đau. Cô nghiến chặt răng, khẽ rên lên: "ưm..."
"...A~" Nhưng theo sau đó vẫn là một tiếng rên dâm dục nữa. Đồng thời, giọng nói trong đầu cô lại vang lên: "Zhang Chunyan, sao mày có thể vô liêm sỉ như vậy? Đang bị phạt mà vẫn tưởng tượng được cảnh mày lên đỉnh sao? Xem ra phải phạt thêm thật nặng."
Zhang Chunyan khẽ nói: "Chunyan biết lỗi mà ~ M-mười một, xin hiệu phó Feng tiếp tục trừng phạt."
{Vút!} Cây roi lại tiếp xúc với mông. Zhang Chunyan cố tình dạng hai chân ra, mông nhô ra sau hơn nữa để cố gắng đón nhận hình phạt của chiếc roi. Nhưng cây roi đã sớm rời khỏi mông rồi. Sự hụt hẫng này cộng với sự kích thích của dục vọng khiến Zhang Chunyan cuối cùng đã mất kiểm soát. Toàn thân cô run rẩy, nhưng chút lý trí cuối cùng mách bảo cô không thể sa đọa hơn được nữa.
Cô mở to và nhìn bản thân mình trong gương. Cô nhíu mày, dùng chút ý chí cuối cùng còn lại để kìm nén cơn lên đỉnh. Cô siết chặt bàn chân vào đôi giày cao gót, hai tay nắm chặt cạnh bàn, hai chân cọ xát vào nhau để giảm bớt sự kích thích của dục vọng.
Nhưng thật khó để chống lại dục vọng chỉ với ý chí không thôi. Cô cảm nhận rõ dòng nước ấm trong mình đã tuôn trào, khiến chiếc quần tất ướt đẫm và dính chặt vào mông cô. Cô cố gắng giấu đi vẻ mặt thoả mãn bằng bàn tay đã thấm đẫm mồi hôi, cũng như là sự kích thích do cao trào mang lại.
Zhang Chunyan mím chặt môi, không để mình rên rỉ thành tiếng, nhưng đã đến lúc đếm số. Cô đành phải mở miệng: "Mười hai... ưm ~ a... ưm ~ a...!". Những tiếng rên rỉ liên tục khiến chính Zhang Chunyan cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ...
Rồi, cô đột nhiên duỗi thẳng hai chân, dùng sức hất mái tóc đen dài lộn xộn của mình ra sau, ngẩng đầu lên nhìn bản thân mình trong gương, lớn tiếng nói: "Cảm ơn sự hình phạt của hiệu phó Feng!" Nhưng rồi, như vì quá xấu hổ để thừa nhận, cô chỉ nghĩ trong lòng:
"Chunyan bị phạt mà vẫn dâm đãng như vậy, thật sự không xứng đáng làm giáo viên. Chunyan xin bị phạt thêm 40 roi mây vào tối mai." Zhang Chunyan là một người phụ nữ nghiêm túc và kiên định. Cô thực sự không thể tha thứ cho biểu hiện của mình hôm nay. Cô không muốn mình bị dục vọng kiểm soát, vì vậy lời xin bị phạt thêm là thật lòng.
Không để cô nghĩ nhiều, {Vút!} cây roi lại vụt tới. "Mười ba!". Lần này, Zhang Chunyan nhanh chóng lớn tiếng đếm để giảm bớt sự đau khổ về cả thể xác lẫn tinh thần. Sau đó, cô ngay lập tức nói: "Xin thầy hiệu phó Feng tiếp tục trừng phạt." Lần này, có lẽ do vừa lên đỉnh nên cô không còn rên nữa. Cứ như thể cô đã kiểm soát được dục vọng vậy.
{Vút!} "Mười bốn!" Zhang Chunyan lại dùng sức hất mái tóc, tưởng tượng sự đau đớn ở mông khi thật sự bị phạt. "A...!" Đó đã không còn là tiếng rên nữa. "Cảm ơn hiệu phó Feng đã trừng phạt!"
Cô thả lỏng đôi chân đã gồng quá lâu vì mỏi. Nhưng vừa làm vậy, thứ chất lỏng âm ấm đã khiến quần tất cô ướt sũng ở phần mông giờ lại chảy dọc xuống đùi một cách chậm rãi. Cảm giác này vừa khiến cô xấu hổ, vừa phấn khích. Cô lại gồng chặt hai chân, đón nhận cú đánh cuối cùng trước khi nghỉ.
{Vút!} "ưm..." Đôi môi mím chặt của cô phát ra một âm thanh không biết là tiếng rên rỉ hay tiếng kêu đau đớn. "Mười lăm... C-cảm ơn sự trừng phạt của hiệu phó Feng." Cuối cùng, cô cũng có thể nghỉ ngơi một lát...
Khi nghỉ ngơi, Zhang Chunyan tính rằng nếu làm đúng theo quy định của cô thì ngày mai, cô sẽ không phải cởi quần lót khi chấp hành hình phạt cấp B. Nhưng cô cũng muốn giải quyết dứt điểm với Feng Xia... có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để thuyết phục cô nàng ấy rồi. Cô cũng cảm thấy sự thiếu kiên nhẫn của Feng Xia, vì vậy cô mới phá vỡ quy tắc, muốn bị cô nàng trừng phạt vào mông trần. Nhưng mà, cô cũng không muốn vi phạm quy định của chính mình, phải làm sao đây?
Và rồi, cô nghĩ nảy ra một ý. Cô nghĩ, đầu tiên mình sẽ cởi quần lót để Feng Xia phạt đánh vào mông trần 20 cái bằng lòng bàn tay, sau đó mới làm theo đúng quy định như ngày hôm nay. Như vậy chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao? Cuối cùng cô cũng tìm được lý do để cởi quần lót hôm nay. Việc này sẽ không tính là vi phạm quy định khi bị phạt, vì ngày mai nếu bị phạt chắc chắn phải cởi quần lót. Vậy hôm nay là mô phỏng, cũng phải cởi quần lót chứ. Hơn nữa, hôm nay cũng không phải là bị đánh thật, vậy nên sẽ chẳng có vấn đề gì hết!
...Xem ra là cô đã thèm đòn đến mất đi lý trí rồi.
Cuối cùng cũng quyết tâm làm cho tới, Zhang Chunyan lại đứng vào tư thế và nhấn vào màn hình điện thoại. Lần này, cô quyết làm theo những mệnh lệnh được đưa ra. "Vén váy lên". Zhang Chunyan nhìn bản thân mình trong gương, biết rằng lần này mình sẽ lần đầu tiên để mông trần trước mặt người khác. Mặc dù người này là bạn thân, cả hai thậm chí đã từng tắm chung, cặp mông trần của cô chắc chắn đã bị nhìn thấy rồi. Nhưng lần này lại khác, lần này cô phải giơ mông trần ra chịu phạt một cách đầy xấu hổ. Cảm giác này tủi hổ này một lần nữa thắp lên dục vọng trong lòng Zhang Chunyan.
Mặc dù là mô phỏng, nhưng ngày mai những chuyện này sẽ thành thật. Cô nhìn 'Feng Xia' phía sau mình trong gương. Sự xấu hổ khiến cô theo bản năng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào chính mình. Nhưng giọng nói nghiêm khắc sâu thẳm trong lòng lại quở trách: "Zhang Chunyan, hãy nhìn thẳng vào lỗi lầm của mình đi, nếu không sẽ bị phạt thêm thật nặng". Cô biết tính nghiêm trọng của hình phạt thêm. Nó không chỉ đơn giản là đánh mông. Cô ngay lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào bản thân với khuôn mặt đỏ bừng trong gương.
Giọng nói một lần nữa vang lên từ chiếc điện thoại: "Vén váy lên." Zhang Chunyan từ từ vén chiếc váy len bó sát của mình lên. "Tụt quần tất xuống đùi đi." Lần này, tay của Zhang Chunyan chậm hơn hẳn so với trước. Cô do dự nắm lấy chiếc quần tất đã bị kéo mạnh lên gần sát ngực, từ từ cuộn xuống. Khi cặp mông cô sắp bị lộ ra, sự xấu hổ bản năng của người phụ nữ khiến cô dừng lại. Nhưng giọng nói sâu thẳm trong lòng lại vang lên:
"Đây chính là cái giá mà cô phải trả để thuyết phục người khác. Sự sỉ nhục sau này sẽ còn nghiêm trọng hơn thế này nhiều. Tiếp tục tụt quần xuống, để lộ mông trần của cô ra. Đây cũng là một phần của việc cô chấp nhận hình phạt vì đã phạm lỗi."
Zhang Chunyan gật đầu dứt khoát, kiên nghị nhìn bản thân mình trong gương. Cô đã chuẩn bị tâm lý cho sự tủi hổ khi lần đầu bị trừng phạt trên mông trần bởi người ngoài. Đôi tay, vốn vẫn đang giữ chiếc quần tất ở trên hông, cũng theo đó mà được cuộn xuống.
Cùng với việc chiếc quần tất được kéo xuống, một cặp mông đầy đặn, tròn trịa, săn chắc của người phụ nữ trưởng thành đã hoàn toàn được phơi bày. Thông thường, mỗi tuần cô đều bị trừng phạt trên mông trần, nên đáng lẽ chuyện này phải rất bình thường. Nhưng lần này lại khác. Mặc dù là mô phỏng, nhưng cảnh tượng này rất có thể sẽ diễn ra vào ngày mai. Vì vậy, Zhang Chunyan phải vượt qua rào cản tâm lý của sự xấu hổ ngay hôm nay.
Khi quần tất tụt xuống đến đùi, Zhang Chunyan, cùng với sự xấu hổ chưa từng có, siết chặt hai chân lại. Nữ giáo viên cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vì sự xấu hổ chẳng thể che giấu vẫn khiến cô khẽ nheo mắt, cố gắng trốn tránh nỗi tủi hổ mới lạ này.
Nhưng cùng với sự tủi hổ, cô lại cảm thấy một chút khoái cảm. Chấp nhận hình phạt trong tủi hổ, và tận hưởng niềm vui trong đau đớn, chẳng phải đó là lý do cô thích SP sao? Zhang Chunyan, với khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, giọng nói hơi run run, nói: "Xin phó hiệu trưởng Feng...trừng phạt m-mông...t-trần của tôi...Ah ~"
Khi hai chữ "mông trần" được thốt lên, khoái cảm do sự xấu hổ mang lại khiến cô không tự chủ được mà rên lên thành tiếng. Đồng thời, cảm giác cặp mông trần được phơi bày trong không khí, cộng với cảm giác bị chiếc quần tất bó chặt lấy cặp đùi trắng trẻo, khiến bờ mông càng thêm nổi bật hơn, khiến Zhang Chunyan lại chìm sâu trong dục vọng
{Vút!} Zhang Chunyan chủ động nhô mông ra sau, muốn bị cây roi đánh thật mạnh lên mông để giải toả cơn bí bức này. {Chát...} Âm thanh trong trẻo nghe thật chói tai, đồng thời cũng kích thích đến những dây thần kinh nhạy cảm nhất của Zhang Chunyan. Âm thanh do cây roi tiếp xúc với mông trần mang lại tuy nhỏ, nhưng lại là điều mà Zhang Chunyan hằng mơ ước.
"A... ~ a... ưm ~ a...~". Những tiếng rên đầy quyến rũ đã không còn có thể giấu được nữa. Cô thở hổn hển, lớn tiếng đếm số: "Mười sáu!"
{Bốp Bốp!} Zhang Chunyan thậm chí còn tự tát hai cái vào mông trần của mình, đồng thời lớn tiếng nói: "Cái đồ dâm đãng này, đáng bị đánh mà!". Trên cặp mông trắng nõn ngay lập tức hiện lên dấu vết của những bàn tay đỏ.
Ngay cả chính cô cũng kinh ngạc. Cô chưa bao giờ tự làm điều này, sao hôm nay lại như vậy? Thực ra, đây là tiềm năng sâu thẳm trong lòng của một người phụ nữ kiên định, đang cố gắng tự kiềm chế bản thân khi mất kiểm soát. Cơn đau đau nhẹ nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể từ cặp mông ngọc ngà. Cảm giác tê dại và kích thích đó lại suýt nữa khiến Zhang Chunyan rên rỉ. Nhưng, lần này cô cắn chặt môi để không phát ra tiếng, đồng thời lớn tiếng nói: "Mười bảy, xin hiệu phó Feng tiếp tục trừng phạt mông trần của tôi..."
Zhang Chunyan chợt nghĩ, "Ngày mai chẳng phải cũng sẽ bị Feng Xia đánh bằng lòng bàn tay sao? Vậy hôm nay mình tự đánh cũng là một phần của việc mô phỏng chứ nhỉ?". Cô không còn nghe thấy giọng nói trong thâm tâm nữa. Điều đó có nghĩa cô đang không vi phạm!
Lần này, cô đổi tay. Cùng theo tiếng {Vút!} của cây roi roi, ngay khi chiếc roi vừa rời khỏi mông, những tiếng {Bốp!} lại vang lên lần nữa. Âm thanh trong trẻo kèm theo cảm giác nóng rát lan khắp cơ thể nữ giáo viên.
"A...~". Tiếng rên rỉ đau khổ xen lẫn sung sướng vang khắp căn phòng. "Mười tám! a...~ ưm...! a...~ Chunyan biết lỗi rồi, xin hiệu phó Feng tiếp tục trừng phạt mông trần của Chunyan thật mạnh...! a... ~ hãy trừng phạt tôi thật mạnh, tôi không chịu nổi nữa rồi!"
{Vút!} ... {Bốp!}. Bàn tay còn lại lại vô thức tát lên mông trần. Cộng thêm cơn đau từ cú tát trước, sự kích thích chưa từng có đã bùng nổ. Chưa hết, bàn tay hư hỏng vừa tát mông lại còn chậm rãi di chuyển về vùng kín đã ướt đẫm. Nhưng ngay khi sắp chạm tới, cô đột nhiên rụt tay lại, trợn mắt nhìn bản thân mình trong gương: "Zhang Chunyan, mày đang làm gì vậy? Sao mày lại biến thành như vậy?"
Đã đến lúc đếm số. "Mười chín!". Lần này, cô cắn chặt răng đếm số, rồi nói một cách dứt khoát: "Xin hiệu phó Feng hãy nghiêm khắc trừng phạt mông trần của tôi!" Zhang Chunyan như đột nhiên lấy lại được bình tĩnh, dường như dục vọng trong cơ thể đã tan đi.
{Vút!}... {Bốp!} Nhưng cô vẫn dùng tay phải để đánh mạnh vào mông trần mình. Một cơn đau bỏng rát kèm theo tiếng bốp giòn tan. "Hai mươi! Cảm ơn hiệu phó Feng đã trừng phạt hôm nay. Chunyan nhất định sẽ ghi nhớ lỗi lầm của mình, lần sau không dám tái phạm nữa!" Theo quy định, Zhang Chunyan không kéo quần tất lên, váy cũng không thả xuống. Cô dùng hai tay nắm lấy vạt váy, đi đến trước gương trừng phạt để phơi mông và đứng phạt...
Đứng trước gương trừng phạt, Zhang Chunyan bắt đầu thút thít nhẹ. Cô vốn là một nữ giáo viên kiên định, điềm đạm, hành vi nghiêm chỉnh. Chỉ là đôi khi năng lực của bản thân không tốt, thỉnh thoảng vẫn mắc lỗi nhỏ. Cô muốn dùng SP để giúp bản thân nâng cao năng lực, nhưng không ngờ nó lại khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất của một người phụ nữ trưởng thành.
Cũng phải thôi, cô đang độc thân, mà người ta thường nói phụ nữ "ba mươi như sói, bốn mươi như hổ." Dục vọng lâu ngày không được giải toả, khiến cô luôn cảm thấy xấu hổ khi bị nó giày vò. Trong lòng cô không muốn trở thành một người phụ nữ bị dục vọng kiểm soát, nhưng bản thân không đủ kiên định để kiểm soát bản thân, dẫn đến việc tự trừng phạt mình. Và trong quá trình đó, dục vọng lại không ngừng tăng lên, rồi lại trừng phạt, rồi lại tăng thêm nữa.
Cô biết mình đã rơi vào một vòng luẩn quẩn và phải tìm cách để vượt qua. Nếu không, lý trí thôi sẽ là không đủ để kiểm soát dục vọng mạnh mẽ của cô. Thế nên, Zhang Chunyan đã đi đến quyết định: "Nếu không thể kiểm soát được, thì mình phải thích nghi với nó." Cô bình tĩnh lại, cẩn thận xem xét lại quá trình trừng phạt ngày hôm nay, tìm kiếm điều gì đã khiến dục vọng của cô mất kiểm soát như vậy.
Cô thầm nghĩ: "Ồ, vì trước đây hình phạt là thật, nỗi đau đã góp phần che giấu đi dục vọng. Nhưng vì hôm nay là mô phỏng, cảm giác muốn bị đánh thật đau nhưng không thể khiến mình cảm thấy trống rỗng. Chính cảm giác trống rỗng này đã khiến dục vọng của mình trở nên không thể kiểm soát!". Cơ thể của Zhang Chunyan vốn vô cùng nhạy cảm, và cảm giác xấu hổ trong khi bị phạt là điều cô thích nhất.
Cộng thêm chiếc váy ngày hôm nay, cảm giác bó sát đặc biệt bao bọc lấy mông, khiến cô đạt được sự tích tụ dục vọng chưa từng có. Vài sự trùng hợp ngẫu nhiên này đã kết hợp lại, trở thành lý do khiến cô trở nên điên cuồng như vậy. Sau khi phân tích, cô tổng kết lại: "Làm thế nào để một người phụ nữ yêu SP?"
Đó là khơi dậy dục vọng bản năng của người phụ nữ, rồi, khi dục vọng dâng trào lên đến mất kiểm soát thì dùng phương pháp SP để dẫn dắt và giải phóng. Khơi dậy dục vọng của phụ nữ không phải là mục đích, khiến cô ấy yêu SP mới là mục đích thực sự. Nếu một người phụ nữ không hiểu biết gì về SP, chắc chắn cô ấy sẽ không thích khi đột nhiên bị hỏi.
Nhưng dục vọng là điều mà bất cứ người phụ nữ đều phải trải qua, và họ chắc chắn cũng rất tận hưởng. Vì vậy, cô sẽ dùng phương pháp này để giải quyết Feng Xia trước, sau đó cùng cô ấy giải quyết hiệu trưởng. Chỉ cần có phương pháp này, Zhang Chunyan tin rằng cô có thể thuyết phục được hai người họ!
Cô cẩn thận xem xét lại hình phạt ngày hôm nay và cảm thấy trang phục cũng rất quan trọng. Váy dài bó sát và quần tất là những trang phục kích thích dục vọng của phụ nữ tốt nhất. Phụ nữ bẩm sinh đều thích bị chinh phục: "Mình sẽ bắt đầu từ trang phục, giúp họ từ từ tích lũy dục vọng. Như vậy sẽ dễ dàng hơn. Sau đó là vạch trần sự dâm đãng của họ, rồi dùng hình phạt đánh mông để cứu lấy tâm hồn họ. Như vậy, sẽ có thể dùng SP để kiểm soát họ một cách chặt chẽ. Đến lúc đó, họ cũng sẽ giống như mình, chìm đắm trong sự kích thích của đau khổ và dục vọng mà không thể dứt ra được, và từ đó tận hưởng niềm vui do việc đánh mông mang lại!"
---------------------------------------------
*Note:
- Hú! Mình đã quay trở lại rồi đây! Chắc cũng chưa lâu lắm đâu nhỉ....2 tháng rồi cơ à...
- Đ-Để bào chữa cho bản thân thì truyện này khá là khó dịch, miêu tả nhiều quá, mình phải đánh vật mãi mới hoàn thành xong Chapter này. Đúng rồi, là do truyện khó, không phải do mình!
- Việc có Chapter 4 trong truyện này hay không thì có chút rắc rối, đó là bản gốc của truyện này (Nơi mà mình tìm được) chưa hoàn thiện. Kiểu, nó dừng ở lưng chừng ấy, nên mình không chắc lắm về việc có nên dịch nốt phần đó không. Lúc mà mình đọc nốt rồi nhận ra là đã hết thì hụt hẫng lắm ấy...
- Thế nên mình sẽ mở vote (Hi vọng có được hơn 5 người vote...) Sẽ có 3 lựa chọn để các bạn lựa chọn nhé, hãy cho mình nghe ý kiến của các bạn.
- Cuối cùng thì...nếu bạn đọc truyện này vào ngày 16/11 (Là ngày mình đăng lên), thì hôm đó là sinh nhật mình. Mình sẽ rất vui nếu các bạn để lại lời chúc, muộn chút cũng không sao, mình nhận hết nhé. Giờ thì, cảm ơn, và ờm...hi vọng sẽ gặp lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro