Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

44

Ánh trăng lộ ra giữa trời quang, một trận hơi lạnh lướt qua, Hồ Tình Nhân lặng lẽ nổi lên tầng tầng gợn sóng.

Thân ảnh cao lớn đứng dưới ánh trăng, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ nghiêm túc, đôi mắt nóng bỏng mang theo vài phần hèn mọn cầu xin, dường như chỉ cần người trước mặt mở miệng cự tuyệt, tình yêu sâu đậm trong mắt hắn sẽ vỡ tan thành từng mảnh.

Đôi môi khép mở, Khương Duật Bạch phát hiện chính mình thế mà không thể phát ra hai chữ từ chối.

Vài giây sau, Lục Cẩm Diên nhìn cậu, thận trọng nói: “Em không nói lời nào, tôi sẽ coi như em đồng ý rồi"

Khương Duật Bạch đang trong mơ hồ ngơ ngác hồi thần "Tôi —”

“Quả nhiên, không cự tuyệt chính là đáp ứng rồi.” Lục Cẩm Diên không cho cậu cơ hội mở miệng, tự mình tuyên bố " Tiểu Bạch, tôi sẽ theo đuổi em"

Khương Duật Bạch biểu tình phát ngốc: “Không……”

“Tôi Lục Cẩm Diên!” Lục Cẩm Diên dừng một chút xoay người, hướng về phía Hồ Tình Nhân lấp lánh hét lớn “Từ hôm nay trở đi, tôi muốn theo đuổi Khương Duật Bạch!”

Giọng hắn sung sướng như một đứa trẻ
nhận được món quà mà mình yêu thích.

Trong lòng Khương Duật Bạch run lên, theo bản năng quét một vòng bốn phía, xem có đôi tình nhân trẻ nào đi qua hay không.

Lục Cẩm Diên quay người lại , khóe mắt cùng đuôi lông mày cong lên cảm thấy vô cùng thảo mãn.

Khương Duật Bạch nhỏ giọng nhắc nhở : “Cậu đừng lớn tiếng như vậy, bị người khác nghe được làm sao bây giờ?”

“Bị người khác nghe được thì thế nào?” Lục Cẩm Diên nhướng mày một cái, cố ý cao giọng nói: “Tôi ước toàn thế giới đều biết tôi có ý với em"

Khương Duật Bạch vệt đỏ bên tai càng nan rộng thấp giọng ngăn lại: “Lục Cẩm Diên!”

“Tôi đây!” Lục Cẩm Diên đáp lại, ôn nhu như nước mà nhìn chăm chú cậu, “Tôi vui lắm, Tiểu Bạch"

Ánh trăng sáng chiếu vào mắt hắn, biến chúng thành những tia sáng nhỏ li ti, vừa lóa mắt vừa mê người.

Khương Duật Bạch không dám nhìn nhiều chỉ liếc một cái, tránh đi ánh mắt, đổi chủ đề: “Tôi muốn về kí túc xá"

“Được” Lục Cẩm Diên giơ tay, khoác áo lên vai "Chúng ta về thôi"

Trên đường về kí túc xá Khương Duật Bạch thỉnh thoảng lại cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn chằm chằm vào cậu.

Cụp hàng mi dài xuống, cố gắng tập trung bước đi nhưng cuối cùng lại lơ đãng suýt bước xuống một cái hố.

May mắn Lục Cẩm Diên nhanh tay, giữ lấy bả vai ôm cậu lại "Cẩn thận"

“Cảm ơn.” Khương Duật Bạch thoát khỏi cái ôm, trong lòng có chút buồn bực.

Người vẫn luôn phân tâm rõ ràng là Lục Cẩm Diên, như thế nào người thiếu chút nữa dẫm xuống hố lại là cậu?

“Đang suy nghĩ gì thế?” Lục Cẩm Diên vẫn luôn nhìn cậu mỉm cười.

Khương Duật Bạch không để ý đến hắn, bước nhanh đi tới cửa kí túc xá.

“Chờ tôi chút, Tiểu Bạch.” Lục Cẩm Diên  cách vài bước đã đuổi kịp, tiếp tục sóng vai cùng cậu.

Đẩy cửa kí túc xá ra, Khương Duật Bạch vừa đi vừa hỏi: “Cậu muốn tắm trước hay tôi?"

"Em tắm trước đi” Lục Cẩm Diên đứng ở cửa, không đi vào trong, “Tôi xuống chạy vài vòng"

“Cái gì?” Khương Duật Bạch kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía hắn, “Đã trễ thế này cậu còn muốn chạy bộ?”

Lục Cẩm Diên lùi một bước, ngữ khí đầy ẩn ý nói" “Quá kích động, lên phát tiết một chút.”

Khương Duật Bạch: “……”

“Hay là em chịu giúp tôi giữ chân, để tôi gập bụng 100 cái?" Lục Cẩm Diên một tay đỡ khung cửa, cười có chút hung ác.

Khương Duật Bạch không chút do dự trả lời: “Chạy nhanh một chút, chạy thêm mấy vòng nữa"

“Tuân mệnh!” Lục Cẩm Diên giơ ngón tay lên, vẽ một hình vòng cung tuyệt đẹp trước chán"

Cửa phòng đóng lại, trong ký túc xá chỉ còn lại một mình Khương Duật Bạch.

Cậu hít sâu một hơi, ngồi ở trên ghế nhìn mặt bàn phát ngốc.

Một lời tỏ tình bất ngờ, không hiểu sao lại rơi vào tình thế hỗn loạn này.

Làm thế nào mà mọi chuyện lại trở lên như thế này?

Khương Duật Bạch cầm lấy di động, muốn gửi tin nhắn cho Đông Đông.

Nhưng khi bấm vào hộp thoại, cậu lại do dự.

Lỡ như Lục Cẩm Diên chỉ là nhất thời hứng khởi, theo đuổi cậu mấy ngày lại không thích nữa, gây náo loạn trong trường, làm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của cậu thì sao?

Chuyện này, trước mắt vẫn là càng ít người biết càng tốt.

Ở trong lòng thầm xin lỗi Đông Đông Khương Duật Bạch buông điện thoại, lấy quần áo đi vào phòng tắm rửa.

Tắm rửa xong, cậu vừa mới mở cửa phòng tắm đã đụng phải Lục Cẩm Diên vừa trở về.

“Tiểu Bạch, tôi về rồi.” Lục Cẩm Diên giơ tay lau lau mồ hôi trên trán, lộ ra nụ cười đẹp trai.

Giây tiếp theo, ánh mắt nhìn Khương Duật Bạch tối sầm lại.

Cậu vừa tắm rửa xong, làn da trắng nõn như ngọc nhiễm một tầng hồng nhạt, áo thun rộng thùng thình có chút sộc sệch, cổ áo lệch sang một bên lộ ra hơn phân nửa đầu vai đáng yêu.

Ý thức được đôi mắt hắn đang nhìn nơi nào, Khương Duật Bạch cũng cúi đầu nhìn về phía bả vai, phát hiện quần áo không được mặc hẳn hoi, nhanh chóng duỗi tay đem cổ áo chỉnh lại.

Lục Cẩm Diên đi tới, khi hắn đi qua, Khương Duật Bạch phản xạ có điều kiện cúi người về phía bàn bên kia nhường hắn đi qua.

Lục Cẩm Diên dừng lại một chút lập tức nhớ lại hành vi của mình khi lần đầu biết được xu hướng tính dục của tiểu Bạch"

Nếu sớm biết hôm nay thích tiểu Bạch nhiều như vậy, lúc trước hắn nhất định sẽ trân trọng mỗi một lần đụng chạm.

“Tiểu Bạch.” Hắn đứng tại chỗ, thấp giọng trấn an nói: "Đừng sợ, tôi sẽ không bao giờ....làm gì em trước khi em đồng ý"

Khương Duật Bạch hơi giật mình: “Tôi không có ý đó"

“Vậy ý em là gì? ——” Lục Cẩm Diên xoay qua nhìn chằm chằm cậu, ngữ khí mỉm cười, “Em cho phép tôi chạm vào à?"

“Đương nhiên là không!” Khương Duật Bạch xấu hổ đến hai má đỏ lên, duỗi tay đẩy hắn một cái: “Mau đi tắm rửa!”

Tuy sức đẩy của cậu có chút xíu, nhưng Lục Cẩm Diên vẫn là làm bộ bị đẩy sang một bên cười trả lời: “Tuân mệnh, đi ngay!"

Khương Duật Bạch đi đến trước bàn ngồi xuống, hơi ấm trên mặt dần nhạt đi.

Người này như nào lại biến thành như vậy?*

Từ thẳng thành cong, có làm tính cách con người thay đổi nhiều đến vậy sao?
*

Đêm đó, Khương Duật Bạch ngủ an ổn một giấc ngủ tới 9 giờ sáng thứ 7.

Nghe thấy động tĩnh ở trên giường, Lục Cẩm Diên nhảy xuống giường, thấp giọng nói: “Tiểu Bạch, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Khương Duật Bạch nâng lên mu bàn tay xoa xoa đôi mắt.

Vừa mới ngủ dậy tiếng nói sàn sạt nhu nhu, đáng yêu vô cùng.

Lục Cẩm Diên trong lòng mềm nhũn, ánh mắt cũng càng thêm ôn nhu: “Tôi mua bữa sáng rồi, chúng ta ăn chút đi"

“Được.” Khương Duật Bạch bò xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Tối hôm qua mặt khác mấy đứa bạn cùng phòng còn chưa trở về, sáng nay ký túc xá vẫn chỉ có hai người họ.

Ăn qua bữa sáng, Lục Cẩm Diên nghiêm trang mà mở miệng hỏi: “Khương Duật Bạch bạn học, hôm nay có thể cùng cậu đi hẹn hò không?"

“Khụ…… Khụ khụ……” Khương Duật Bạch nghẹn ngào nuốt một ngụm sữa, che miệng ho khan.

Lục Cẩn Ngôn vội vàng đi tới, dùng bàn tay to vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy gò của cậu, an ủi: “Uống từ từ thôi, không có ai tranh giành với em đâu.”

Sau khi cơn ho ngừng lại, Khương Ngọc Bạch tiếp tục im lặng uống sữa.

Lục Cẩm Diên lại lịch sự hỏi: “Tiểu Bạch, tôi có vinh dự mời em hẹn hò với tôi không?”

Khương Ngọc Bạch mở mi: “Sao lại hẹn hò?”

“Bởi vì tôi đang theo đuổi em, làm sao có thể hiểu nhau hơn nếu chúng ta không hẹn hò?" Lục Cẩm Diên tự tin trả lời: "Nếu chúng ta không hẹn hò thì làm sao tôi có thể khiến em yêu tôi?"

Hắn thoạt nhìn rất có đạo lý, nhưng Khương Duật Bạch vẫn lắc lắc đầu:

“Buổi chiều còn có việc, không có thời gian."

“Chính là..." Lục Cẩm Diên trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, ngữ khí có chút trầm xuống.

Giang Duật Bạch nhìn hắn đôi mắt mờ mịt, trong lòng dâng lên một tia cảm giác khó chịu.

“Không sao, vậy tôi cùng em đến tiệm xăm nhé!" Lục Cẩm Diên lại vui vẻ lên, thân hình cao lớn ngồi xổm xuống, ngước mặt lên nhìn cậu: "Tôi hứa không làm phiền công việc của em, được chứ?"

Dù không có yêu cầu hẹn hò nhưng chúng ta cũng phải tạo cơ hội để được ở bên nhau.

Mỗi khi Lục Cẩm Diên nhìn cậu từ góc độ như vậy, Khương Duật Bạch đều cảm thấy hắn giống như một con chó lớn đáng thương.

Một con chó lớn vẫy đuôi cầu xin chủ chơi với nó.

Nhìn nhau một lúc, Khương Duật Bạch cuối cùng cũng gật đầu: “Được.”

Mười một giờ rưỡi, hai người đang đi nhà ăn ăn trưa, trước khi rời đi, Khương Duật Bạch nhận được tin tức từ Đông Đông.

Tề Đông Đông: [ bảo bối, giữa trưa cùng nhau ăn cơm nha! ]

“Ai nhắn tin vậy?” Lục Cẩm Diên thuận miệng hỏi một câu.

““Là Đông Đông.” Khương Duật Bạch thành thật trả lời: “Buổi trưa cậu ấy muốn tới ăn cùng với tôi.”

Lục Cẩm Diên nheo mắt lại, không biết trong lòng đang nghĩ gì, cười nói: “Được, buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Đầu tiên họ đến một quán cá muối ở phố thương mại để mở một chiếc hộp nhỏ, gọi món và đợi Tề Đông Đông tới.

“Bảo bối! Tớ tới rồi!” Một lát sau, Tề Đông Đông đẩy cửa đi vào, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.

“Ở đây” Lục Cẩm Diên đứng dậy, mỉm cười lịch sự chào hỏi.

Tề Đông Đông vẻ mặt đắc ý: “Sao hôm nay nam thần lại khách khí như vậy?”

“Tôi nên làm vậy.” Lục Cẩm Diên không ngừng mỉm cười, “Nhìn thực đơn, cậu còn muốn ăn gì nữa không?”

Tề Đông Đông ngồi xuống bên cạnh Khương Duật Bạch, cầm thực đơn lên lật xem: "Sao vậy, hôm nay nam thần đãi cậu à?"

“Đương nhiên.” Lục Cẩm Ngôn lại ngồi xuống, “Muốn gọi món gì thì cứ gọi.”

Tề Đông Đông biết mình giàu nên không khách khí mà gọi thêm hai món ăn vặt yêu thích.

Khương Duật Bạch xin đi vệ sinh , Lục Cẩm Diên buông đũa, dùng khăn ướt lau lau ngón tay.

“Có điều gì muốn nói với tôi à?" Tề Đông Đông vừa ăn không ngừng đũa.

Lục Cẩm Diên không vòng vo mà hỏi thẳng: “Cậu có biết từ đầu bạn trai cũ của Tiểu Bạch theo đuổi cậu ấy như nào không?”

“Bạn trai cũ?” Tề Đông Đông phun ra ớt cay, vẻ mặt nghi hoặc, “Anh hỏi cái này làm gì?”

Lục Cẩm Diên bình tĩnh nhìn hắn: “Cậu và Tiểu Bạch thời trung học không thể tách ra, không phải cậu rõ ràng nhất sao?”

“Tôi đương nhiên biết” Tề Đông Đông cũng buông đũa xuống, “Nhưng tại sao anh lại quan tâm đến bạn trai cũ của Tiểu Bạch làm gì?”

"Tôi không quan tâm bạn trai cũ của Tiểu Bạch, tôi chỉ muốn biết anh ta dùng chiêu trò cổ hủ nào để theo đuổi Tiểu Bạch.”

Lục Cẩm Diên chậm rãi nói: “Tôi sẽ cố gắng tránh xa những thủ đoạn đó.”

"Cái quái gì - cái gì?" Tề Đông Đông dỏng tai lên, không thể tin được những gì mình vừa nghe được: "Anh nói cái gì?"

Lục Cẩm Diên khóe môi hơi nhếch lên: “Cậu nghe không sai, tôi đang theo đuổi Tiểu Bạch.”

“"F*ck!" Tề Đông Đông đột nhiên như bị set đánh, đôi mắt mở to như quả chuông, buột miệng nói: "Anh không phải là ghét người đồng tính sao?

"Lục Cẩm Diêm bình tĩnh trả lời: “Đã đến lúc cậu cập nhật tin tức mới nhất rồi.”

“Tôi…” Tề Đông Đông chớp mắt thật nhanh vài lần, cố gắng tiêu hóa những gì vừa nghe được, “Chờ một chút… để tôi tìm hiểu cái đã!”

“Tôi thích Tiểu Bạch, hiện tại tôi đang nỗ lực theo đuổi em ấy.” Lục Cẩm Diên ân cần tóm tắt lại cho cậu ta: “Tôi muốn biết ban đầu bạn trai cũ của Tiểu Bạch theo đuổi em ấy như thế nào.”

Tề Đông Đông nhanh chóng tìm được trọng điểm, hỏi ngược lại: “Anh từ khi nào bắt đầu thích Tiểu Bạch?”

Lục Cẩm Diên há miệng thở dốc, lựa chọn rải một cái không ảnh hưởng toàn cục nói dối: “Gần nhất.”

Nếu Tề Đông Đông biết hắn thầm thèm muốn Tiểu Bạch, như vậy đối phương nhất định sẽ nghi ngờ hắn chính là người khiến Tiểu Bạch chia tay bạn trai cũ.

Tuy rằng, sự thật cũng thật sự là như thế.

"Vậy có đúng là anh công khai là gay ở nơi công cộng không?" Tề Đông Đông nhìn anh với ánh mắt khó tả: "Kỳ thị đồng tính nghĩa là khép kín. Đừng nói dối tôi."

Lục Cẩm Diên cau mày không đồng tình: “Tôi chỉ thích Tiểu Bạch thôi.”.”

“Ha!” Tề Đông Đông cười lạnh một tiếng, “Tôi biết ngay không ai có thể không đổ trước Tiểu Bạch nhà tôi ”

"Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Lục Cẩm Diên cố gắng đưa chủ đề trở lại.

"Không cần, trước tiên trả lời tôi một vấn đề."
Tề Đông Đông nghiêm túc nói: "Anh thích Tiểu Bạch vì cái gì?"

Lông mày nhíu lại, Lục Cẩm Diên không vui trả lời: “Việc này tôi không cần phải giải thích với cậu.”

“"Tôi muốn anh nói rõ ràng, anh thật sự thích Tiểu Bạch, hay là chỉ thích khuôn mặt cùng ngoại hình của cậu ấy?"

Tề Đông Đông giọng điệu nghiêm túc chưa từng thấy, "Theo tôi biết, có một số thẳng nam làm như vậy vì kích thích, không sao cả." Quan hệ tình dục với người cùng giới.

Người ta thường nói gay không có đạo đức, nhưng đôi khi một số người thẳng lại càng có ít đạo đức hơn.

Lục Cẩm Diên nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào cậu: “Tôi có thể nói rõ ràng với cậu, tôi thích Khương Duật Bạch, loại tình yêu mà tôi muốn ở bên em ấy cả đời.”

"Cả đời..." Tề Đông Đông tựa hồ bị lời này làm cho kinh hãi, gai gai khắp người dần dần lắng xuống.

“Được rồi, tôi thừa nhận.” Lục Cẩm Diên tựa lưng vào ghế, “Tôi muốn biết bọn họ đã đi đâu, sau đó che đậy ký ức về những lần hẹn hò của chúng tôi.”

Anh không thể quay lại quá khứ, cũng không thể kiềm chế được sự đố kỵ trong lòng nên chỉ có thể nghĩ đến cách này.

Nó không chỉ che đậy ký ức, hắn còn muốn tất cả ký ức tốt đẹp sau này của Tiểu Bạch đều là về hắn.

Hắn sẽ tạo ra vô số khoảnh khắc lãng mạn.

"Anh…” Tề Đông Đông không nói nên lời, “Nam thần như anh cũng ăn mấy loại giấm này có phải hơi quá rồi không?"

“Tôi sẽ không để cậu cung cấp tin tức một cách vô ích đâu.” Lục Cẩm Diên dùng bàn tay to của mình gõ lên bàn rồi ném mồi ra: “Cậu còn độc thân à? Câu lạc bộ bóng rổ có thích thành viên nào không?”

Tề Đông Đông trước mắt sáng ngời: “Thật à?”

“Đương nhiên." Lục Cẩm Diên vẻ mặt bình tĩnh: "Bất kể cậu có hứng thú với ai, tôi đều có thể giúp cậu giới thiệu, còn việc theo đuổi có thành công hay không, còn phải xem năng lực của cậu."

“Chốt đơn” Tề Đông Đông trả lời ngắn gọn: “Những nơi bọn họ từng đến cơ bản đều là địa điểm check-in thường xuyên của các cặp đôi, chẳng hạn như công viên giải trí, rạp chiếu phim, phòng thoát hiểm trong ngôi nhà ma, cậu có thể đưa Tiểu Bạch đi chơi bất cứ đâu.”

Lục Cẩm Diên gật đầu.

Chỉ cần bọn họ hẹn hò số lần đủ nhiều, đi chơi địa phương đủ nhiều, một ngày nào đó sẽ hoàn toàn cho nó vào dĩ vãng.

"Vậy thì thêm WeChat trước nhé?"
Tề Đông Đông lấy điện thoại di động ra: "Bất cứ lúc nào cũng thuận tiện liên lạc."

Lục Cẩm Diên suy nghĩ một chút: "Bây giờ đừng thêm tôi. Khi nào Tiểu Bạch chịu để tôi thêm cậu, tộ sẽ thêm cậu làm bạn bè."

Dù sao đây cũng là bạn thân của Tiểu Bạch, hắn muốn đợi Tiểu Bạch bằng lòng bước vào vòng tay của hắn.

Tề Đông Đông cũng không để ý: "Được rồi, chuyện này sau lại nói."

Lục Cẩm Diên muốn hỏi lại, kẻ cặn bã này lúc đầu tỏ tình như thế nào, nhưng lại có tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến, nên hắn tạm thời ngậm miệng.

*
Sau bữa trưa, Tề Đông Đông trước tiên trở lại trường học.

Lục Cẩm Diên cùng Khương Duật Bạch đi làm bán thời gian trong tiệm xăm hình.

Hai người vừa vào phòng làm việc, Lý Thanh vui vẻ từ sau quầy chạy ra: “Anh Duật Bạch!”

Tiếp đón nàng mới phát hiện Lục Cẩm Diên, ngữ khí kinh ngạc nói: “Lục Cẩm Diên ca ca? Đã lâu không gặp!”

“Chào cô” Lục Cẩm Diên trên mặt lại treo lên chiêu bài tươi cười, “Xác thật có đoạn thời gian không có tới.”

“Này, cậu là khách hiếm đấy!" Lê Tư ngậm một điếu thuốc đi ra, nheo lại đôi mắt trên dưới đánh giá Lục Cẩm Diên: “Khó tiếp đón một người ở xa"

Đối mặt với thái độ lập dị của Lý lão đại.

Lục Cẩm Diên không thay đổi vẻ mặt chào hỏi: “Chào buổi chiều, Lý lão đại.”

"Chậc chậc." Lý Tư nhếch môi, "Đi thôi, Tiểu Bạch, trong phòng tiếp khách có khách đặc biệt đến tìm em"

"Được." Khương Duật Bạch đáp lại, đi tới cửa phòng tiếp khách.

Lục Cẩm Diên lặng lẽ đi theo cậu.

Khách mời là một cô gái trẻ có hình xăm để che vết sẹo.
"Anh thiết kế hình xăm trên cơ thể bạn tôi, tôi rất thích, anh ấy giới thiệu cho tôi."

Cô gái hài lòng nhìn Khương Duật Bạch, "Tôi vừa xem bản thiết kế khác, tôi tin anh có thể thiết kế cho tôi."

“Cảm ơn.” Khương Duật Bạch nhàn nhạt trả lời, “Trước nói một chút suy nghĩ của cô đi”

Ở bọn họ thảo luận xăm mình đồ án cùng hiệu quả khi, Lục Cẩm Diên liền ngồi ở trên sô pha nhỏ, nhìn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Khương Duật Bạch.

Ánh mắt đó nóng bỏng đến mức Khương Duật Bạch bình tĩnh quay mặt lại, dịu dàng trừng mắt nhìn hắn, bảo hắn hãy kiềm chế lại.

Hắn không biết rằng ánh mắt này khiến  sống lưng đối phương run lên.

Ánh mắt càng ngày càng rõ ràng.

Tuy nhiên, để thực hiện lời hứa không làm phiền cậu.

Lục Cẩm Diên vẫn ngoảnh mặt đi, thản nhiên cầm bản dịch tạp chí thời trang trên bàn cà phê.

Bàn bạc xong, cô gái quay lại chờ thiết kế, Khương Duật Bạch đứng dậy đi vào phòng phẫu thuật để xăm hình cho những khách hàng đã hẹn trước.

Lục Cẩm Diên cũng đi vào ngồi trên chiếc ghế nhỏ gần đó xem.

Khương Duật Bạch đeo kính gọng vàng và găng tay trắng để chuẩn bị xăm hình.

Đây là lần đầu tiên Lục Cẩn Diên nhìn thấy cậu đeo kính, không khỏi vừa kinh ngạc vừa tò mò: “Tiểu Bạch, em thật sự đeo kính à?”

“Tôi không hay đeo lắm , chỉ đeo lúc xăm hình thôi” Khương Duật Bạch ngước mắt nhìn hắn qua mắt kính.

“Trông không đẹp sao?”

“Đẹp trai, rất đẹp trai.” Lục Cẩm Diên nhìn thẳng vào mặt cậu: “Như nào cũng đẹp hết"

Cô gái nằm trên bàn xăm cuối cùng cũng không nhịn được nhìn hắn: “Anh đẹp trai, anh thật sự muốn ở đây xem tôi xăm à?"

Lục Cẩm Diên hỏi: “Có bất tiện gì không?”

“Tôi sợ đau, tí nữa có thể sẽ khóc như ma mất.” Cô gái thành thật trả lời: “Nếu ở đây có thêm một người nữa tôi biết chui đầu vào đâu? thực sự rất xấu hổ á"

Lục Cẩm Diên không nói hai lời liền đứng dậy: “Vậy tôi ra ngoài một lát"

Mặt mũi của cô gái vẫn là quan trọng nhất.

“Nhưng....” Hắn đi tới cửa, lại xoay người hỏi, “Cô sợ đau thế tại sao lại đi xăm hình?"

Cô gái nheo mắt: “Bởi vì đối với tôi nó có ý nghĩa hơn cả nỗi đau hiểu không?”

Lục Cẩm Diên trầm tư gật đầu, dùng trái tay đóng cửa phòng xăm lại.

"Ha! Cậu bị đuổi ra ngoài?" Lý Tư nghiêng người ở lối đi, ngữ khí có chút hả hê.

“Tôi tự đi ra ngoài được không?” Lục Cẩm Diên trả lời, liếc nhìn điếu thuốc trên tay anh ta: “Lý lão đại, nếu anh muốn bỏ thuốc lá thì không được hút thuốc"

Lý Tư sửng sốt, cười nhạo: “Cậu còn muốn quản tôi?"

Lục Cẩm Diên không nói tiếp chủ đề này nữa mà hỏi: “Có cần cần tôi giúp gì không?”

“Được.” Lý Tư quay người đi về phía nhà kho: “Lao động tự do, không lên lãng phí"

Lúc Lục Cẩm Diên đang dọn đồ, tựa người vào cửa nhìn, đột nhiên hỏi:

"Giữa cậu và Tiểu Bạch xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cậu lại đột nhiên muốn tới đây?"

Sau khi cúi người xuống một lát, Lục Cẩm Diên đứng thẳng lên: “Tiểu Bạch chia tay bạn trai cũ, tôi đang theo đuổi em ấy.”

“A?” Lý Tư khó được hiện ra kinh ngạc biểu tình, thực mau lại khôi phục bình thường, “Tôi quả nhiên không nhìn lầm.”

Lục Cẩm Diên trầm mặc vài giây, hỏi: “Thực rõ ràng sao?”

“Cậu nói xem?” Lý Tư hỏi ngược lại.

Lục Cẩm Diên không nói, tiếp tục nhấc các hộp cát tông lên.

“Cậu muốn theo đuổi tiểu Bạch, thì phải
theo đuổi thật lâu vào" Lê Tư đứng thẳng người: “Cậu ấy rất cần được yêu thương, nhưng lại thực sự không tin tưởng vào tình yêu"

Lục Cẩm Diên trong lòng căng thẳng, xoay mặt nhìn Lê lão đại: “Còn gì nữa không?”

“Không có gì, phần còn lại cậu phải tự mình khám phá." Ông chủ Lý xua tay, như thể đã nói hết.

Khoảng sáu giờ, Khương Duật Bạch cuối cùng cũng hoàn thành xong việc xăm hình.

Sau khi cả hai ăn tối ở ngoài xong, họ chậm rãi đi bộ về trường.

“Tiểu Bạch, tôi có thể hỏi em một vấn đề không?” Đi rồi trong chốc lát, Lục Cẩm Diên nhịn không được mở miệng hỏi.

“Có thể.” Khương Duật Bạch gật đầu

“Cậu hỏi đi.”

“Em lúc trước tại sao lại chọn nghề xăm hình?” Lục Cẩm Diên nghiêng mắt nhìn về phía cậu: “Vì cái gì lại chọn làm thợ xăm?"

Khương Duật Bạch nâng mắt, nhìn về phía bầu trời ánh trăng.

Một lúc sau, cậu mới nhỏ giọng đáp lại: “Hình xăm trên thắt lưng của tôi được tạo ra khi tôi còn học cấp ba, nó được trao cho tôi như một lễ trưởng thành mười tám tuổi.”

"Tôi biết" Lục Cẩm Diên không khỏi bắt đầu tưởng tượng Tiểu Bạch mười tám tuổi trông như thế nào.

“Khi đó tôi gặp anh Lý, anh ấy cũng cho tôi biết ý nghĩa của các hình xăm"

Khương Duật Bạch giường như bị cuốn vào đoạn ký ức nào đó.

"Hình xăm có ý nghĩa khác nhau đối với mỗi người, có người muốn nhớ lại, có người muốn nhắc nhở bản thân, có người muốn đặt hy vọng, có người muốn che đậy vết sẹo."

Hầu kết khẽ động, Lục Cẩm Diên cố gắng hết sức để chống lại sự thôi thúc muốn hỏi.

"Vậy hình xăm ở lưng dưới có ý nghĩa gì với em?"

"Đối với tôi mà nói, lưu lại kí ức của mỗi người đều rất thú vị." Khương Duật Bạch dùng giọng điệu nghiêm túc nhắc nhở: "Tuy nhiên, có một số nghề không chấp nhận xăm hình, nếu cậu muốn xăm hình, thì hãy suy nghĩ kỹ."

Lục Cẩm Diên cũng cười: “Tôi biết rồi, cảm tạ thầy Bạch đã nhắc nhở.”

Hai người đang nói chuyện, thì điện thoại của Lục Cẩm Diên vang lên.

Hắn móc di động ra, mở ra WeChat nhìn thoáng qua, độ cong khóe môi càng rõ ràng.

*
Sáng chủ nhật, để tránh một cuộc hẹn hò có thể xảy ra, Khương Duật Bạch đã chọn cách nằm trên giường và trùm đầu lại, giả vờ ngủ.

Lục Cẩm Diên cũng không vạch trần cậu, một mình đi ra ngoài.

Một lúc sau, những người khác trong ký túc xá lần lượt ngồi dậy, Lục Cẩm Diên xách hộp bìa cứng bước vào.

Khương Duật Bạch mở một góc chăn, lén nhìn bàn ăn, lại bị bắt quả tang.

"Em tỉnh rồi à?” Lục Cẩm Diên mỉm cười nhìn cậu: “Em dậy đi.”

Khương Duật Bạch giơ tay che nửa mặt: "Tôi còn muốn ngủ."

Lục Cẩm Diên vẫy cậu: “Trước tiên đi xuống xem quà tôi tặng em đã”

“Cái gì? Quà?” Thẩm Chiếu lập tức đi tới: "Quà gì cơ? ai có mặt thì có quà à anh Lục?"

Lục Cẩm Diên dùng một ngón tay đẩy hắn ra: “Không có phần của cậu!”

Khương Duật Bạch từ cầu thang bò xuống dưới, chậm rãi đi tới bàn ăn.

“Tiểu Bạch, em mở ra nhìn xem.” Lục Cẩm Diên dịu dàng đứng sang một bên, ngữ khí ôn nhu.

Khương Duật Bạch mở hộp quà ra, sau đó bóc lớp màng nhựa, một bức tranh sơn dầu quen thuộc hiện ra.

Cậu sửng sốt một lát: "Đây là...”

“Tôi nhờ một người bạn làm việc trong phòng trưng bày tìm một người phục chế tranh sơn dầu giỏi.

Lục Cẩm Diên cũng nhìn bức tranh, “Mặc dù không thể khôi phục lại như cũ, nhưng vết nứt đã không còn rõ ràng nữa.”

Sau khi những vết nứt do con dao tạo ra được sửa lại, chúng hợp nhất một cách kỳ diệu với những vết nứt ban đầu của thân cây chết.

Nếu không nhìn kỹ, khó có thể nhận ra rằng nó đã bị hư hại nặng nề.

"Tôi biết bức tranh này đối với em có ý nghĩa khác, nếu như biến mất như này thì thật đáng tiếc, mọi công sức của em đều vô ích.”

Im lặng một hồi lâu, Khương Duật Bạch ôm khung tranh quay người lại, đôi mắt trong veo đẹp đẽ ươn ướt, giọng nói run run: “Lục Cẩm Diên, cảm ơn cậu…”

Cậu cho rằng không ai có thể cảm nhận được nỗi đau khi công sức lao động của mình bị hủy hoại, nhưng Lục Cẩm Diên dường như hiểu được.

Trong lòng Lục Cẩm Diên co giật, đang định nói gì đó thì Thẩm Chiếu lại đi tới.

"Thì ra đây là bức tranh bị phá hủy à!"

Thẩm Chiếu nhìn chằm chằm vào bức tranh sơn dầu, cẩn thận nghiên cứu:
"Tiểu Bạch, chúng ta treo nó lên tường ký túc xá nhé? Cái này cũng có thể tăng thêm không khí nghệ thuật cho ký túc xá của chúng ta!"

“Cũng không phải không thể.” Lục Cẩm Diên chỉ vào tranh sơn dầu, “Kỳ thật, này bức họa còn có tôi”

“Ở đâu?” Thẩm Chiếu mở to hai mắt, “Có cây, có hoa, có bầu trời…… Lục ca anh ở đâu?”

Lục Cẩm Diên hơi hơi mỉm cười: “Kia không phải có một con chim à?”

Khương Duật Bạch yên lặng thu hồi nội tâm đang cảm động.

“Không phải chứ?” Thẩm Chiếu mở rộng tầm mắt, “Con chim này đầu xanh như vậy? Lục ca anh chắc không?”

Nụ cười trên mặt Lục Cẩm Diên cứng đờ.

                                - Hết -


Vừa dài vừa khó dịch hmu hmu -.- hơn 5000 từ...

Vừa edit vừa quên tên công thụ 🤡
bà nào đọc thấy sai cmt tui sửa nha 🌷🌷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammi#dammy