Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7. Người tình

Lữ nhấn ga lao đi. Ngay lập tức, những tiếng hụ còi phía sau túa ra như bầy rắn trông thấy con mồi. Chiếc ô tô phóng qua nhiều con phố và tiến dần về phía dòng sông. Lữ rít cho xe chạy nhanh thêm, lao vút lên trên đoạn dốc cao dẫn lên những nhịp cầu treo khổng lồ. Bên dưới họ, lòng sông mở rộng, cuồn cuộn chảy. Đúng như dự đoán, không một chiếc xe nào có thể đuổi kịp Lotus Elise khi nó trong trạng thái tự do hoàn hảo. Tiếng hụ còi của xe cảnh sát rớt rơi lại dần phía sau.

Lữ lái xe thêm một giờ nữa theo một lộ trình ngoằn ngoèo, nhiều ngã rẽ, đến tận đầu bên kia của thành phố. Ông cho xe ngoặt gấp ở một khúc cua dẫn vào một con đường nhỏ. Ông mở cửa xe, bế nàng ra ngoài. Ngay lập tức một người đàn ông mặc áo đen khác ngồi vào trong xe và lái đi mất. Hắn ta sẽ tiếp tục dẫn dụ cảnh sát đi xa.

Ông bế nàng vào trong một ngôi nhà nhỏ, bên bậc thềm trồng đầy tú cầu lá xanh thẫm. Nơi này đã được che chắn cẩn thận, không có khả năng bị phát giác ra trước hoàng hôn. Ông còn một buổi chiều và nếu may mắn, ông có thể ở bên cạnh nàng đến nửa đêm.

Ông đặt nàng trên thảm, giữa phòng khách trống trơn trong nắng trưa trắng loá. Ông tiến đến dàn đĩa hát JVC cũ, mở Philip Glass. Đầu tiên là bản mở đầu của Glasswork, sau đó là Mad Rush, rồi cứ tuần tự thế. Ông nhẹ nhàng cởi áo khoác, đặt súng ra ngoài, ngồi xuống cạnh nàng, chờ đợi.

Vài phút sau, điện thoại của nàng đổ chuông. Ông để mặc chuông reo vài lần, rồi mới bắt máy. Bên kia đầu dây, ông nghe thấy giọng nói hối hả của một người thanh niên. Hẳn đó là mục tiêu của ông, người mà lẽ ra ông đã kết liễu gọn gàng ngay từ buổi chiều đầu tiên đến đô thị này.

"Thả cô ấy ra!"

Lữ điềm nhiên đáp: "Không."

"Ông không có quyền giữ cô ấy. Chính tôi mới là người ông muốn. Cứ việc giết tôi và thả cô ấy ra!" Anh liên miên nói, Lữ nghe trong giọng anh còn có những tiếng nấc nghẹn.

"Dĩ nhiên tôi sẽ giết cậu, nhưng tôi không thể để nàng đi. Hôm nay cô ấy là của tôi." Lữ vẫn nói chậm rãi, ông ngắm gương mặt đang ngủ say của nàng khi nói ông sẽ giết người thân thiết nhất của nàng.

"Ông chẳng hiểu cái mẹ gì. Cô ấy không thuộc về bất kỳ ai. Cô ấy hầu như không có khả năng chấp nhận yêu thương. Từ lâu cô ấy chỉ muốn được yên mà thôi. Tại sao ông không để cô ấy một mình? Tại sao ông cứ muốn làm làm rối tung mọi thứ lên? Ông là một tên khốn. Một thằng điên. Chết mẹ ông đi. Đến mà giết tôi đây này. Nhưng làm ơn để cô ấy đi. Tôi van ông!"

"Cậu nhà văn này, một người tên Q thuê tôi giết cậu và yêu cầu đó với tôi là không thể từ chối. Tôi làm nghề này bao năm, đã nhận việc là sẽ hoàn thành. Q muốn tôi giết cậu một cách triệt để, còn cô ấy gần như là một nửa của cậu. Tôi sẽ phải giết luôn cô ấy mất."

"Mặc dù ông bảo ông yêu cô ấy?"

"Phải."

"Thế rốt cuộc tôi đã sai phạm vì với cái người tên Q đó?

"Q chỉ nói đơn giản, mọi thứ đau khổ cần phải chết đi. Cậu, và cuốn tiểu thuyết hành xác cậu đang viết, không gì khác hơn là đại diện cho tất cả mọi bi kịch nội tâm trên thế gian. Vì lý do đó mà cậu phải chết."

Anh mai mỉa: "Cứ như tôi là một con ác quỷ của bóng tối và phải bị tiêu diệt, phải không?"

"Q bảo cậu là một ẩn dụ của tuyệt vọng và thế giới này không nên trông mong gì ở cậu nữa. Cậu đừng tồn tại là hơn."

"Chuyện này ngay từ đầu đã hỏng cả."

"Cậu bạn, tất cả mọi thứ trên đời nay đều hỏng, nên chúng mới kết thúc."

"Ông điên rồi!"

"Trước nửa đêm nay, cậu sẽ tìm được đến chỗ tôi. G không ngốc. Hắn ta còn quân số phải hơn trăm người. Họ sẽ tìm ra chỗ này và cậu sẽ theo họ. Nhưng khi đến hãy bước vào trong một mình. Đến lúc đó, chúng ta sẽ có một kết thúc, tôi hứa."

Bên kia ống nghe, trong ngôi nhà máu me bê bết của mình, anh nhà văn tắt máy, câm lặng. Ngồi cạnh anh là G chăm chú nhìn lên màn hình vi tính, nơi nhiều con dấu nhấp nháy sáng hiển thị nhiều địa điểm các con đường rối bời trên bản đồ thành phố.

"Mẹ kiếp. Là hệ thống đánh lạc hướng định vị. Có cả đống điểm để dò tìm."

"Vậy thì tìm đi!" Anh hét lên, vùi mặt vào hai lòng bàn tay, trong tiếng hụ còi xe cảnh sát vang lên bốn bề.

"Tôi sẽ đi cùng các ông."

G gạt đi: "Nguy hiểm lắm anh ạ."

"Tôi mặc kệ. Tôi phải gặp Lữ. G, ông không thể tưởng tượng được bi kịch này lớn đến mức nào đâu. Người ngoài như ông chỉ thấy chúng tôi quá ư phù phiếm và vô lý. Nhưng chính tôi hiểu rõ điều gì đang diễn ra trong ba ngày qua. Chính tôi sẽ kết thúc nó bằng mọi giá."

Anh nhìn chòng chọc vào con ngươi G. Lão bất đắc dĩ nhượng bộ. Họ rời khỏi tòa nhà cũ, lên xe của sở cảnh sát, bắt đầu cuộc truy tìm.

-

Ở trong nơi trú ẩn của mình, Lữ lặng lẽ ngắm nàng say ngủ. Tóc nàng trải dài trên thảm, cuộn rối vào nhau xơ xác. Nàng trông tiều tụy đến mức ông có cảm giác lần đầu tiên trong đời mình vừa phạm phải một lỗi lầm cấm kỵ. Thời gian im lìm trôi, ánh sáng bên ngoài âm thầm đổi sắc. Ông chiêm ngưỡng khuôn mặt nàng, bờ vai và đôi tay trần của nàng thuôn dài, buông thõng bên người, như để khắc sâu dáng hình này mãi mãi vào trí óc. Tựa hồ nàng đang chết và Lữ cảm nhận lòng mình ngập ngụa bóng tối. Ông vuốt tay lên tóc nàng, dịu dàng gỡ vài sợi tóc rối trên má nàng khi đang thở những hơi nhẹ hẫng. Ông cúi xuống, hôn lên gò má, mi mắt, trán, môi và xương quai xanh của nàng. Ông cẩn thận hôn và vỗ về khắp người nàng như hôn một người tình trong cơn cực cảm. Nàng không mảy may thức tỉnh. Lữ rời khỏi người nàng, trở về dáng ngồi cũ, tiếp tục ngắm nàng cho đến khi chính bản thân ông cũng biết mình cũng đã tan nát cả rồi trong sự hỗn loạn vô nghĩa này.

Chạng vạng, nàng cựa mình rồi khẽ mở mắt ra, ngơ ngẩn nhìn quanh, biết mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Nàng nhìn sang và thấy Lữ. Gương mặt chững chạc của ông biểu lộ một niềm đau câm lặng. Áo ông lấm tấm những vết đỏ bầm. Nàng thốt lên:

"Lữ?"

Ông giật mình, nhìn nàng vài giây rồi mỉm cười: "Em ngủ lâu thật. Em đói không? Tôi nghĩ sau bếp còn ít mì hay bánh gì đấy."

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Để tôi lấy cho em." Lữ đứng dậy ra sau bếp. Có tiếng chất lỏng chảy lóc róc. Một lát sau, ông đỡ nàng dậy và đưa cốc nước ấm và một chiếc bánh mì ngọt nhỏ cho nàng. Nàng không ăn, uống được một chút nước rồi thôi. Nàng thở dài nhìn khắp chung quanh:

"Đây là đâu?"

"Có thể xem là nhà tôi, mặc dù không phải. Tôi không có nhà. Tôi giàu có và đã từng cưới vợ. Nhưng tôi thực tế là một kẻ không nhà."

"Tôi hiểu."

"Lại đây, để tôi ôm em một chút." Lữ kéo nàng vào lòng. Nàng không còn sức chống cự, cả người áp sát vào lồng ngực ông. Nàng ngửi thấy mùi máu tanh trên cổ áo ông, thảng thốt hỏi: "Máu của ông ư?"

"Không, tôi không bị thương, đây là máu của kẻ khác."

"Có phải máu của anh nhà văn không? Tôi nhớ đã ngủ thiếp đi ở nhà anh ấy. Ông đã giết anh ấy rồi sao?"

"Không, chưa phải lúc."

"Thế nghĩa là sắp đến lúc." Nàng bần thần nói, thế rồi nước mắt ậng lên trong mắt, người run bần bật. Lữ giữ chặt lấy nàng, vỗ về tấm lưng nàng để xoa dịu cơn kích động. Nhưng nàng không thôi run rẩy. Ông ôm siết nàng, thì thầm dịu dàng vào tai nàng, vuốt ve nàng đến khi nàng thôi không nấc nữa, chỉ còn im lìm chảy nước mắt.

"Tôi thực sự không hiểu có chuyện gì đang xảy ra quanh mình nữa. Tôi là một chiếc Accord thập niên 70 và đến cả con ốc trong bánh xe cũng hoen gỉ mất rồi."

Lữ ôm nàng chặt hơn. Nàng nhắm mắt và thở dài.

"Em có bao giờ có linh cảm về cái chết không? Tôi đã giết rất nhiều người trong mười năm qua. Mọi sự thật nhẹ nhàng. Vì tôi chẳng có linh cảm nào cả khi tôi bóp cò và kẻ trước mặt tôi ngã xuống. Nhưng với em thì khác. Em tử tế và dịu dàng biết bao, dù em ít khi nào chịu để lộ mình ra ngoài. Tôi linh cảm rằng chính tôi sẽ gây ra cái chết cho em. Cảm giác ấy kinh khủng như thể mình đang lao xe hết tốc lực vào vách núi. Hạnh phúc phát điên, nhưng đồng thời chết chóc không còn gì cứu vớt."

Ông nhìn khắp ngôi nhà trống. Bên ngoài, ánh mặt trời đang tắt dần. Rồi bóng đêm miên man kéo đến. Ông thì thầm vào tai nàng:

"Nếu mọi chuyện tốt đẹp hơn, tôi không phải là sát thủ, không ai thuê tôi giết anh bạn em, hoặc em yêu tôi, hoặc chúng ta có nhiều thời gian hơn một chút, có lẽ sẽ có một kết thúc khác. Có lẽ tôi sẽ ẩn danh và định cư tại đây, mua một chiếc ô tô theo lời em bảo, cửa xoay hay viền cửa nạm bạch kim, gì cũng được, miễn là em vui. Rồi cầu hôn em. Cùng em đi mua thật nhiều thứ về lấp đầy ngôi nhà này. Ra biển mỗi tháng Bảy. Ngắm hoàng hôn tháng Chín, và nằm dài ôm nhau trong chăn mỗi tháng Giêng."

Nàng bật cười, đưa tay chủ động chạm vào đôi tay ông đang siết quanh người mình. Đôi tay mềm mại, nhỏ nhắn, trước giờ chưa ai nắm lấy. Giờ đây nàng đưa tay nắm lấy bàn tay ông, đan những ngón nhỏ quanh bàn tay người tội phạm. Nàng ngả đầu vào vai ông và để nước mắt ông tràn khắp vai mình. Lần đầu tiên nàng có cảm giác là nàng có thể yêu ông. Giá như họ có thêm thời gian, nàng nghĩ, rồi tuyệt vọng nhận ra thời gian đã hết.

"Hôm kia gặp em lần đầu, chuyện tôi nói là thật đấy.

"Hở?"

Lữ cố gượng cười: "Mua một chiếc xe đẹp, mời em lên đi cùng trong những lữ trình dài vào bóng tối, yêu thương em, và giết em. Tôi đã định như vậy thật. Thà tôi chính tay giết em, mau chóng, êm dịu, còn hơn nhìn em lụi tàn dưới giếng."

Họ ngồi mãi trong lòng nhau, đến tận khi trời tối hẳn và tiếng bọn dế rỉ rả tràn ra khắp mặt đất. Ngoài vườn, đám cỏ chờ sương như chờ người yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro