1. Giao Hưởng Cái Chết
Ngày 15 tháng Mười.
Như mọi ngày, anh thức dậy vào tầm sáu giờ sáng. Đêm qua, anh gục xuống giường lúc ba giờ. Anh mở mắt ra trước sáu giờ, vậy là non ba tiếng. Có những người ngủ đến mười, mười hai tiếng, bất chấp giờ đi ngủ. Anh biết có người ngủ vùi từ sáu giờ chiều hôm trước đến mười giờ sáng hôm sau. Người ta cứ ngủ như vậy đấy. Vô nguyên tắc, vô kế hoạch. Toàn thể nhân loại rữa nát vô tình này đều thế.
Được lắm, không trễ chút nào. Anh ngồi dậy, kéo màn cửa sổ màu xám tro qua một bên. Từ chỗ đó nhìn xuống có thể thấy một đoạn sông đang rầm rì chảy, dòng nước lạnh buốt, đẹp đẽ. Thật hay khi nhìn thấy dòng sông và những chiếc tàu hàng kềnh càng lầm lũi di chuyển trên nó. Bầu trời chưa kịp rạng sắc xanh. Phía góc xa, mặt trời vừa nhú, đỏ rực rỡ như pháo hoa đốt cháy trong một đêm trong vắt. Anh nhìn bầu trời, các toà nhà, những con phố bé, dòng sông lạnh và bình minh trải bên trên chúng.
Rồi anh oà khóc.
Tất cả những lớp bảo vệ tinh thần mà một người có thể tạo ra rơi hết xuống. Tất cả những gì giữ cho con người ta cân bằng trong thảm kịch cá nhân đều tan nát. Cảnh tượng ấy thật kinh khủng. Gã lông bông là anh ngồi trên giường, giữa đống chăn nhàu nhĩ, cong lưng đến nổi cả xương sống. Ngày phủ lên vai anh một lớp màu loãng loét. Mặt mũi anh dúm dó như con chiên chịu khổ hình. Nước mắt anh chảy dài.
-
Lúc chín giờ, một người phụ nữ trẻ xuất hiện trong nhà anh. Nàng khoác một chiếc blazer xám, nom rất thanh lịch. Tóc được buộc cao gọn gàng bằng một chiếc khăn lụa in hoa cam. Nàng là trường phòng bán hàng của một cửa hàng ô tô lớn. Quanh nàng toàn là các nhãn xe và đời máy. Giờ đây, ngoài những người đặc biệt thân cận, không còn ai gọi nàng bằng tên thật. Hôm trước nàng là cô gái Vauxhall VX220, hôm nau nàng là Mercedes SLK. Nhưng hiện tại, sự nhã nhặn hoài cổ của nàng gợi nhớ đến một chiếc Accord cũ.
Nàng, cô gái Accord, không mở đèn, ngồi xuống sofa trong phòng khách. Trên bàn là ngồn ngộn các bản thảo, không trang nào đầy. Nàng lắng nghe tiếng nước dội từ phòng tắm.
Một lúc sau, anh bước ra, tóc ướt đẫm, hãy còn lẩy bẩy sau cơn sụp đổ ban sáng. Nàng nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bởi nàng thuộc lòng người bạn thân như lòng bàn tay vậy. Anh vẫn còn trẻ dại và không ngừng lớn lên, đồng thời không ngừng đau đớn. Lớn lên và đau đớn luôn đi thành cặp. Một con tôm không thể lớn nếu không lột bỏ lớp vỏ cũ, một con rùa mới nở không thể trở về biển sinh tồn mà không bị rình rập bởi mòng biển hay những con cá săn mồi. Quá trình trưởng thành luôn kéo theo bi kịch.
"Anh sao rồi?"
"Không sao. Như mọi lần thôi."
"Ý anh là lại đến một đợt nữa à?"
"Chuyện này không bao giờ là mới cả, em biết mà. Nhân tiện thì sao em đến đây?"
"Em có linh cảm sáng nay anh gặp chuyện không hay."
Nàng nói, điềm nhiên như đang kể chuyện sau bảy giờ là tám, sau đêm là ngày. Chuyện của anh cũng thế, quá đỗi hiển nhiên đến mức anh đã chấp nhận từ lâu. Anh cũng lờ mờ đoán từ ban sáng là người bạn của anh sẽ đến. Cô gái này không bao giờ rời xa tâm thức của anh, kề cận đến mức đôi khi anh cảm thấy nàng còn là "anh" hơn cả anh nữa.
"Hôm qua em đang làm bản thiết kế một chương trình quảng bá mới cho dòng xe hybrid. Em thích những chiếc hybrid. Cả thiên hạ đang điên lên vì những chiếc xe vừa chạy xăng vừa chạy bằng điện năng. Thế rồi em cảm nhận có ai đó búng tay cái tách bên tai mình, linh cảm ùa đến và em hốt hoảng. Anh bạn em! Anh ấy gặp chuyện không hay. Nên em xin nghỉ buổi sáng nay, qua thăm anh một chút. Anh vẫn ổn đấy chứ? Có cần em ra hiệu thuốc..."
"Cho anh ba ngày."
"Không, anh đừng tự ép mình..."
"Hãy cho anh ba ngày thôi." Anh nhìn nàng, khẩn khoản: "Rồi em xem, mọi chuyện sẽ trở về vòng lặp cũ."
"Em mong là thế."
Nàng cởi blazer vất lên ghế. Bên trong, nàng mặc sơ mi lụa trắng dài tay và một chiếc váy suông màu xám tro dài qua gối. Nàng luôn ăn mặc giản dị, trước giờ đều trông khắc khổ quá đáng so với tuổi thật của mình và những cô gái cùng trang lứa. Nhưng nàng thích bản thân như vậy, không bị vướng bận bởi phục sức hay điểm trang, khi đang phóng đi vùn vụt trên các xa lộ ngoài trung tâm thành phố. Bản thân nàng đã tích cóp được một chiếc Lotus Elise 111S đời cũ. Nó đã từng đưa nàng đến những miền xa xôi nhất, những rẻo cao và thung xa, những ngách tận cùng mà không ai nghĩ rằng một cô gái như nàng có thể đi được. Khi đó nàng là Elise, thanh thoát, nhẹ nhàng, bay bổng. Nhưng khi nàng bước khỏi xe, trở về dáng hình khắc khổ, nàng thậm chí không biết mình là gì nữa.
Nàng vào bếp, tự pha một cốc café hoà tan. Tiếng nước trong phích sôi lên ùng ục. Café nóng tỏa mùi thơm phức. Nàng trở lại phòng khách, vừa nhấp môi uống từng hớp nhỏ, vừa nghe cafein đang tỏa lên não mình. Anh gom những bản thảo dang dở hồi đêm cho gọn bớt.
"Anh đang viết một cuốn tiểu thuyết."
"Anh luôn luôn viết một cái gì đó, hoặc nhiều cái gì đó cùng một lúc."
"Anh viết như suy nghĩ, suy nghĩ cũng như viết. Quanh anh toàn là suy nghĩ, nên cũng toàn là bản thảo. Giống như em vậy, quanh em lúc nào cũng là ô tô. Hôm nay em là gì?"
"Em à? Bây giờ em là Accord. Anh có còn nhớ mẫu xe ấy không? Một kiểu dáng xưa, vừa phải, khiêm tốn. Vỏ sơn nâu đất. Ghế nệm bọc nỉ. Cạnh vô lăng là hộp catsette rè rè. Số sàn, cần gạt hay kêu lộc cộc. Dòng chữ Accord gãy gọn khắc phía sau, màu bạc xỉn."
"Em thích đồ cổ nhỉ?"
Nàng mặc kệ câu hỏi của anh, say sưa nói tiếp: "Không xưa đến mức những chiếc Ford thời kỳ đầu tiên. Cũng không sang trọng như dòng Audi sản xuất vào những năm bốn mươi. Em chỉ là một phương tiện bình dân, dễ chịu, vào thời điểm dân Nhật bùng nổ và bắt đầu giàu có. Bây giờ thì nước Nhật thật là đắt đỏ. Nhưng xe của họ bao giờ cũng vậy, hầu hết vừa phải, khiêm nhường, vừa tầm cho tất cả. Toyota, Honda, Suzuki, Mitsubishi. Em nghĩ mình cũng thế: vừa phải, vừa tầm, không đặc biệt, nhưng đủ tốt."
"Ngày mai em sẽ là gì? Quen với em chỉ có một điều hay ho nhất thôi: Em luôn thay đổi. Ngày mai em sẽ là gì?"
"Lamborghini màu vàng kem chăng?" Nàng phá ra cười. Trời đổ bóng xế trưa và không khí trong phòng dần trở nên ngột ngạt. Ấm quá, ấm dị thường trong tháng Mười. Ước gì có gió một chút.
"Này, thế kể em nghe, anh đang viết cái gì đấy?"
"Một cuốn tiểu thuyết về chuyện người ta thích tự làm khổ mình và làm khổ nhau."
"Nghe hay đấy. Về những nhà tu chân trần vượt ngàn dặm đi thỉnh kinh, hay những viên cai ngục thích ức hiếp người tù?"
"Anh viết về những con người khắc kỷ. Một phức cảm điên rồ bao bọc lấy cảm hứng tự đày đọa."
"Ừm." Nàng vẫn uống tiếp cà phê, lơ đãng nghe.
"Nhân vật chính của anh là một người đàn ông làm nghề kinh doanh đĩa hát. Ông ta tuổi ngoài năm mươi, mắc một hội chứng bối rối trước phụ nữ. Ông có một người con gái học ở một trường công lập. Cô bé rất nhỏ. Trường học lại lớn vô cùng. Mỗi ngày mỗi giờ lại là một cái gì đó mới mẻ, đau đớn, sắc lẹm cứa qua người cô. Anh đang kiến tạo những cái lưỡi dao sắc ngọt ấy, sẽ rất đau. Em biết tính anh mà, anh thích những gì sắc bén. Ông kia lại say mê cô giáo trẻ của con ông. Ông bối rối vì tính chất khắc nghiệt của đạo đức xã hội ngăn ông yêu cô giáo. Nhưng ông cứ yêu. Ông đã quen với sự đơn côi và tính chất nghiệt ngã của đời mình. Nhưng ông không thể ngừng bị ám ảnh bởi cô ấy."
"Anh nói đúng, tự làm khổ mình."
"Phải, nhân vật trong cuốn này đều là những kẻ tìm thấy khuây khoả trong việc chịu đựng cơn đau. Bởi họ quá hiểu chuyện và tử tế, nên họ luôn luôn có xu hướng tích cóp những đau đớn tan nát cho riêng mình và cho rằng điều đó là thứ họ xứng đáng."
"Anh có tựa đề chưa? Lacrimosa? Em luôn thấy tất cả những bản nhạc mang tên này đều khúc chiết và đau xé lòng. Một nỗi đau sáng rõ như gương, anh nhìn vào đó và nhận ra mình biến dạng."
"Có thể. Nhân vật nam chính có ba cửa hàng băng đĩa. Âm nhạc vây quanh ông. Hoặc anh có thể đặt là Giao Hưởng Cái Chết. Bởi lẽ cuối cùng các nhân vật đều chết, theo một nghĩa nào đó."
Đến đây thì nàng giật mình. Nàng quay sang nhìn anh, như thể anh đang thú nhận ý định tự huỷ hoại độc nhất trong cuộc đời mình. Chưa bao giờ trong suốt tình bạn dài giữa họ, bóng ám của sự tàn diệt đổ dày đến mức này. Anh chưa bao giờ nói về cái chết, cũng chưa bao giờ để cho nhân vật của mình chết. Họ có thể đi mãi không về, có thể biến mất khỏi không gian của tiểu thuyết. Còn anh, người sáng tác toàn năng, đã từng mô tả nhiều lần quá trình đi đến tổn thương, nhưng chưa bao giờ câu chuyện kết thúc bằng cái chết. Luôn là sự hoài niệm, hoặc cứu chữa, hoặc tái sinh. Dẫu có mất mát, đau thương, điều cuối cùng ở lại luôn là sự sống. Ít nhất anh luôn gửi gắm điều gì đó đáng để chờ mong.
Nàng quan sát anh, giờ đây như một con vật không rõ hình dáng, ngồi trong phòng kín tối lờ mờ, hai vai đôi chốc run lên bần bật. Nàng nhìn vào con ngươi anh, đỏ au, ướt mèm. Nàng bỗng dưng nhận thức được tình cảnh nghiêm trọng nhường nào. Nàng nhích lại gần anh, choàng tay qua vai anh, kéo anh vào lòng. Nàng dịu dàng ôm anh như một đứa trẻ. Trong tích tắc ấy, thế giới hỗn loạn ngoài kia bỗng dưng nhoà hạt, không còn hình dáng, chỉ độc một màu xám tro. Nàng cảm nhận sự yếu đuối đớn hèn đang đọng lại trong vòng tay mình, trong hình hài nhỏ thó.
"Cho anh ba ngày thôi. Xin em. Hãy cho anh ba ngày thôi."
"Tôi nghiệp anh." Nàng thở dài, cảm nhận tâm trạng nặng nề của anh đã lây cho nàng mất rồi. "Đêm qua có chuyện gì xảy ra vậy? Em biết anh tổn thương. Nhưng anh đã phải gánh chịu điều khủng khiếp gì?"
Anh không trả lời. Cực cảm mất mát bao trùm anh. Anh run miên man, rồi khóc oà lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro