Chương 2: Món quà của Chúa
Giáo đường in bóng.
Tác giả : maiyeumy
Tập 2: Món quà của Chúa……….
Tu viện, một nơi cầu nguyện nhỏ bé cho các học sinh những khi ra chơi hay lúc rảnh rỗi……..Nó nằm đó, im lìm sau một góc bàn, giờ này là giờ lên lớp của học sinh, nó trốn tiết, nằm ngủ.
_ Cạch. Nó nghe động, ( giờ này còn có ai đến đây à? Đang giờ học mà ), nó mở mắt bật dậy.
_ Ai ?
Nó nhìn thấy một cô bé, đang quỳ trước tượng chúa treo trên thập giá, cô bé quay người lại, bốn mắt nhìn nhau. Cô bé mỉm cười nhẹ:
_ Chào bạn.
Nó bất ngờ lao đến, nắm lấy cánh tay cô bé:
_ Tường Vi ? em còn sống sao? phải là em không ?
_ Ơ ? bạn nhận nhầm người rồi, mình là học sinh mới chuyển đến đây mà.
_ Cô……..không phải Tường Vi…….xin lỗi tôi nhầm. Cô là học sinh mới sao ? ( nó buông tay cô bé ra, mặt buồn bã )
_ Đúng vậy, bắt đầu từ năm nay mình sẽ vào học tại đây. ( mỉm cười , nụ cười xinh quá, làm tim nó đập mạnh, nó nắm chặt tay cô bé, hỏi vội vàng như là sợ không còn dịp gặp lại vậy. )
_ Cô tên gì? Cô học lớp nào ? trường trung học nào ? nhà ở đâu vậy, có gần trường không ?
Cô bé nhìn nó, thoáng ngạc nhiên, rồi ngập ngừng :
_ Ơ? À…….
Nó nhận ra hành động kỳ cục của mình, vội buông tay, gãi đầu :
_ À, xin lỗi, không phải tôi đang chất vấn gì cô đâu, tôi…..không biết sao lại thế nữa………
_ Mình tên Thiền, Lăng Thư Thiền, bạn gọi Thiền là được rồi. Hì, mình trước đây học ở trường trung học Ngọc Hân…..
Rồi chúng tôi ngồi bên nhau trên dãy ghế dài của giáo đường, cô ấy đã trả lời những câu hỏi của tôi. Không hề giấu che tôi bất cứ điều gì………
Thư Thiền được người chú nuôi dưỡng, từ năm lớp ba đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, do họ bị tai nạn giao thông. Sau khi tốt nghiệp trung học, cô theo chú lên thành phố, trọ học và làm thêm nhiều việc để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Chú cô bé là người thân duy nhất còn lại của cô, do siêng làm và gặp vận may nên trở nên giàu có, chú rất thương cô bé cho cô ăn học đàng hoàng, trong ngôi trường gia giáo này.
Cô vì xa nhà nên xin trọ học luôn ở trong ký túc xá của trường, dành cho nữ sinh. Tuy vất vả nhưng cô bé rất tự lập.
Chúng tôi chỉ vừa mới quen biết nhau, thế mà cô ấy không hề nổi giận đối với hành vi vô lễ hồi nãy của tôi. Thời gian trôi…….tôi cứ lặng nghe cô ấy nói. Yên bình kỳ lạ trong lòng tôi. Cứ ngắm cô ấy mãi……..
Cô ấy nhìn đồng hồ, rồi đứng lên.
_ Đã được chưa, bạn còn gì hỏi mình nữa không ?Mình phải đi đây.
_ Ờ, không….làm mất thời gian của cô rồi.
_ Không có gì đâu, mình cũng muốn tâm sự 1 chút với ai đó thôi.
_ Ừm, ở đây hiếm có học sinh mới đến nên tôi tò mò thôi….à quên tên tôi là……
_ Ngô Quân Nhi, đúng không? Hì hì, mình nghe về bạn khi mới đến trường này, Nhi học cũng khá giỏi mà.
Rồi cô ấy mỉm cười cúi chào tôi kèm thêm câu nói:
_ Mình sẽ là bạn của nhau nhé. Hẹn gặp lại.
_ Ừm…..
Cô ấy đi rồi, nó đứng đó dựa vào tường, gãi đầu, rồi nó nằm xuống cái góc giang sơn của nó…….
"chà người mới đến mà lại biết trước tên người cũ à, thú vị thật……"
Nó nhớ đến nụ cười của cô ấy "ánh mắt ấy………sao giống đến thế……Thư Thiền …ư "
----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro