Chương 1: Mở đầu
Đoạn ngắn 1: " Mịch Nhi, em... sao em cắn anh!" Tiểu Bạch tám tuổi lau đi dấu răng trên mặt, giận dữ tố cáo.
"Anh còn dám nói em, không phải anh cũng cắn em sao..." Mịch Nhi bốn tuổi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói, đôi môi bé sưng đỏ, toàn là những dấu răng khiến cho người nào đó không thể chối cãi.
Khuôn mặT nhỏ nhắn cuả Tiểu Bạch hơi đỏ lên, cậu sờ lên dôi môi mình, tròng mắt đen đảo qua vài vòng, nhíu mày than thở nói: "Vừa nãy anh chỉ là... Ôi, không có biện pháp nào, nếu anh đã cắn miệng em, thì không thể không phụ trách em được, cho nên anh sẽ bồi thường bản thân anh cho em..."
Đoạn ngắn hai: "Ngu ngốc, chân cũng đã ngã như vậy rồi, mà vâcn còn chạy xa như thế..." Nhìn Mịch Nhi đáng thương ngư vậy, Tiểu Bạch dành thở dài, xoay người đưa lưng về phiá cô bé "Đến đây đi, anh cõng em về nhà."
Mịch Nhi khó có khi ngoan ngoãn mà chèo lên lưng cậu, nhỏ giọng giải thích: "Anh Tiểu Bạch, thật xin lỗi..."
Tiểu Bạch dưa lưng về phía cô bé, nhíu mày mắng: "Ngu ngốc, sao em có thể ngốc như vậy! Em xem, chỉ cần anh không có ở bên cạnh em, thì em sẽ xảy ra mọi chuyện, em ngốc đến nỗi khiến anh không thể nào yên tâm được!"
"Ưhm....... " Mịch Nhi mím môi, dúi đầu vào bờ vai cậu.
Đi tới gần khu hội, Tiểu Bạch bỗng lớn tiếng ra lệnh: "Mịch Nhi, nghe này, dù sau này thế nào, cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng không thể thoát khỏi tầm mắt cuả anh! Anh sẽ bảo đảm sự an toàn cho em, vì vậy giao dịch nhé, em tuyệt dói khôngđược biếnmất ở trước mặt anh!"
Đoạn ngắn ba: "Mịch Nhi, nhắm mắt lại, không được nhúc nhích, anh không nói mở mắt thì em không được mở mắt, nghe chưa! Anh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho em, cho nên emphải ngoan ngoãn nghe lời..."
"Thứ gì mà thần bí vậy? Được rồi, được rồi, ễm nhắm mắt lại..."
Liên Tĩnh Bạch đã trở Thành thiếu niên trưởng thành, bỗng nhiên trong lòng bàn tay xuất hiện mồ hôi, cậu nhẹ nhàng lôi ra một chiếc hộp màu hồng, tìm kiếm lỗ tai cuả cô, thật cẩn thận deo vào thứ Gì đó lấp lánh.
"Thứ gì vậy?" Mịch Nhi sờ len tai, nhất thời hét to, "Đây là cái gì? Khóa? Khuyên tai hình khóa? CáI chià khóa đâu, mau đưa cho em cái chià khóa!"
Lien Tĩnh Bạch né tránh sự cào cấu cuả Mịch Nhi, hài lòng nhìn bộ dạng cuả cô khẽ vểnh lên tuyên có chià khóa "Em đã bị anh khóa lại, phải đeo nó cả đời, vĩnh viễn không thể tháo xuống!"
Đoạn ngắn bốn: "Liên tiên sinh, búp bê thổi khí mà ngài đặt đã được đưa tới, xin ngài ra ngoài kí nhận." Giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên, truyền khắp cả phòng hội nghị.
Ngoài cửa kính thuỷ tinh trong suốt, cô thiếu nữ mặc trang phục người chuyển phát nhanh nói: "Liên tiên sinh, mời đến kí nhận búp bê!"
Sắc mặt tổng giám đốc ngồi đó đem xì, Liên Tĩnh Bạch nghiến răng nhìn ra ngoài cửa, tong nháy mắt vò nát tập tài liệu trong tay.
Mịch Nhi chết tiệt, xa cách năm năm cuối cùng emcũng lọ diện!
BâY giờ anh muốn em phải thực hiện nghĩ vụ cô dâu nuôi từ bé! Xem em còn dám chạy trốn di đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro