chương 8
Tim tôi lỡ nhịp, tôi đã nghe nói đến loại thuốc này.
Các nhà khoa học thời kỳ sau đã nghiên cứu về nguồn gốc của zombie, loại thuốc này có hai nhà sản xuất, một loại thuốc thật sự dùng để chữa bệnh, còn thuốc của nhà sản xuất kia là thuốc giả, rẻ tiền nhưng có thể tạo ra những sinh vật siêu nhiên và zombie.
Tôi hít một hơi thật sâu, Tang Du thật may mắn khi có thể thức tỉnh siêu năng lực sau khi uống thuốc, còn tôi chỉ thức tỉnh siêu năng lực do một loại virus zombie rất nhỏ trong không khí trong ngày tận thế.
Hiện tại loại thuốc này đang ở trước mắt, là mấu chốt để tôi và Tang Du sớm thức tỉnh dị năng.
Tôi kiên định nói:"Tôi sẽ mua, có bao nhiêu viên tôi sẽ mua hết."
Nửa giờ sau, tôi thanh toán hai trăm vạn (~6,7 tỉ VND), lấy được bốn mươi chai thuốc.
Bác sĩ chỉ chịu kê cho tôi một tháng rưỡi, nhiều hơn không chịu kê.
Tôi rất hối hận, tôi muốn mua hết số thuốc này, khi thuốc này đạt đến liều lượng nhất định người ta sẽ biến đổi, khi đó bệnh viện này sẽ trở thành địa ngục trần gian, nếu tôi mua hết người đột biến sẽ bị trì hoãn, họ càng có nhiều cơ hội trốn thoát.
Nhưng mà có đôi khi, mệnh không do người.
Lúc tôi rời đi đã nói với bác sĩ:"Tốt nhất hai ngày nay các người đừng cho bệnh nhân dùng loại thuốc này nữa, thuốc tôi sẽ mang đến cơ quan giám định, nếu có vấn đề tôi sẽ kiện các người."
Vẻ mặt của bác sĩ thay đổi đáng kể, và ông ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt khác.
Ông ấy đóng sầm cửa lại.
Tôi lại một lần nữa đạt được thành tựu "tức giận".
Tôi đi thăm Tang Du, anh ấy đang ngẩn người nhìn trần nhà, thấy tôi chăm chú nhìn mình, anh ấy cũng nhìn tôi, không nói một lời.
Anh cạo tóc nhưng vẫn đẹp đến kinh người, đôi mắt anh dường như chứa đầy những vì sao.
Trên mạng nói, đầu trọc là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra nhan sắc, lời này thật đúng.
Tôi đến gần anh ấy, không biết phải nói gì.
Nói rằng tôi đã được tái sinh? Nói zombie sắp xuất hiện? Nói rằng tôi cảm ơn anh?
Thật ngu ngốc!
Tôi đang cân nhắc, anh ấy lại nhẹ giọng nói: "Cô đối với tôi rất quen thuộc?"
Tôi gật gật đầu.
Anh ấy im lặng, chắc đang suy nghĩ xem mình đã gặp tôi ở đâu, thật lâu sau anh ấy lại nói: "Tôi chưa từng gặp qua cô, cô tìm tôi có việc gì sao?"
Tôi nắm lấy tay anh, những ngón tay anh lạnh ngắt và mảnh khảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro