chương 22
Không chỉ có như thế, Phí Quân còn ban hành quy định, tăng gấp đôi hình phạt đối với hành vi bạo lực gia đình của những dị năng giả, bởi vì loạn thế đến dị năng giả nắm giữ lực lượng tuyệt đối, mà không thể cam đoan tất cả dị năng giả đều là người tốt, chỉ có thể dựa vào quy tắc để chèn ép.
Từ đó về sau, bầu không khí ở căn cứ đã tốt hơn rất nhiều.
Rất nhiều người cảm ơn Chu Châu và Chương Dương, nói trận này bọn họ đánh rất đáng giá, xem như vì dân tạo phúc.
Nhưng trên thực tế, hoàn cảnh của hai người càng khó khăn hơn, không ai chịu hợp tác với họ, một mình chiến đấu và đánh lén zombie đơn độc không phải là giải pháp lâu dài.
Mà tình thế bên ngoài càng ngày càng nghiêm trọng, vật tư thiếu thốn, toàn bộ căn cứ đều rơi vào trạng thái căng thẳng, tôi lấy ra một phần vật tư cho căn cứ.
Cha Phí vỗ vỗ bả vai tôi nói, chờ tận thế kết thúc sẽ trả lại gấp bội cho tôi.
Tôi cười híp mắt bảo ông ta viết một tờ giấy nợ.
Ông ta ngây ngẩn cả người, cười ha ha:"Cô thật đúng là tham tiền! Nhưng tham tiền cũng tốt, tôi hiện tại sợ nhất là người không tham tiền."
Tôi có thể lý giải ý tứ của ông ta, zombie đang gia tăng với số lượng lớn, nhiều tài nguyên bị ô nhiễm, thậm chí cả thực vật cũng bị đột biến.
Niềm tin của người dân ngày càng giảm sút, ngay cả ba bữa ăn một ngày cũng khó khăn.
Mọi người đã chỉ nghĩ đến bữa ăn tiếp theo ở đâu, không còn nghĩ tới tương lai nữa.
Thật kinh khủng!
Đây chính là nguyên nhân tôi quyên góp vật tư, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*.
{*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội có nghĩa kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.
Đây là câu chuyện người xưa lưu truyền có ý răn đe con người không nên có lòng tham vô độ, nên biết chừng mực.}
Tôi không muốn bị đám người trong căn cứ tấn công.
Cuối cùng, một làn sóng zombie lớn đã đến.
Tất cả dị năng giả tập hợp xong, sẵn sàng đón địch tại pháo đài bên ngoài căn cứ.
Bốn người bao gồm tôi, Tang Du, Chu Châu, Chương Dương lần đầu tiên xuất hiện trong cùng một đội.
Chờ đến khi zombie tới, Tang Du và Chương Dương đều bảo vệ bên cạnh tôi, sắc mặt Chu Châu trắng bệch, ánh mắt căm hận nhìn tôi và Chương Dương.
Tôi mang theo Tang Du lập tức dịch chuyển đến chỗ khác, nguyên nhân là vì không muốn để cho hai tên cặn bã kia cọ vào vận may của tôi.
Sắc mặt Chương Dương tái nhợt đuổi theo, Chu Châu hét lên một tiếng: "Chương Dương, anh không muốn thuật chữa trị của tôi sao?"
Chương Dương trả lời cô ta một câu: "Cô không biết cái rắm gì cả!"
Rồi lập tức đuổi theo.
Ánh mắt tôi tối lại, dị năng giả đều rất mẫn cảm, hắn nhất định phát hiện tôi có dị năng may mắn, đến chet cũng không biết xấu hổ để cọ vận may.
Nhưng vận khí này, không phải ai muốn cọ là cọ được.
Tôi và Tang Du nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhào về phía vua zombie, Phí Quân theo sát phía sau.
Mục tiêu của ba người chúng tôi đặc biệt rõ ràng, chính là vua zombie.
Tôi tập trung vào mục tiêu, dịch chuyển đánh lén.
Tang Du dọn dẹp các zombie cứu viện xung quanh và bớt chút thời gian công kích, còn Phí Quân dùng dị năng sấm sét để tấn công.
Vua zombie rất lợi hại, chúng tôi định giet hắn.
Mà ngay khi vua zombie lung lay sắp chet, một đạo thuật trị liệu rơi xuống trên đầu vua zombie.
Vua zombie ngay lập tức bùng nổ sức mạnh trở lại, dao tôi dùng để c ắt đầu nó trong nháy mắt bị kéo căng, cả người bị đánh bay ra ngoài, may mắn được Tang Du đỡ được mới không rơi vào đám zombie.
Vua zombie dường như biết chúng tôi mạnh đến mức nào, nó nhanh chóng rút lui vào làn sóng zombie và chỉ huy lũ zombie tấn công từ xa.
Tôi nhìn về phía dị năng có thuật chữa trị, liền thấy được Chu Châu.
Ánh mắt cô ta hung ác nhìn chằm chằm tôi, khoảng cách quá xa tôi không nghe rõ cô ta nói cái gì, tôi chỉ thấy được khẩu hình của cô ta.
“Tôi không còn gì, thì cô cũng đừng hòng có. "
Cô ta điên rồi!
Cô ta muốn nổi loạn chống lại loài người.
Cánh tay của cô ta hình như bị thương, không còn hy vọng gì nên muốn kéo chúng tôi đến chôn cùng mình.
Mà vào lúc này, Chương Dương cao giọng cầu cứu: "Chu Châu, trị liệu cho tôi!"
Chu Châu cười lạnh một tiếng, không nhúc nhích.
Chương Dương nóng nảy, hắn có chút hoảng sợ, khi thấy một zombie nhào tới hắn theo bản năng kéo một dị năng giả bên cạnh chắn ở phía trước mình.
Phí Quân vội vàng dùng dị năng sấm sét đánh bay lũ zombie và chửi ầm lên: "Chương Dương, mày đúng là súc sinh, mày chờ đó cho tao."
Cần gì phải chờ, hiện tại có thù báo thù, có oán báo oán.
Tôi và Tang Du nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro