Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 2

Lúc trước cũng là tôi trả tiền.

Nghĩ kỹ lại, Chương Dương đối với Chu Châu tốt hơn tôi rất nhiều, hắn giống như là anh ruột của Chu Châu vậy, dưới sự "hào phóng" của hắn tôi giống như một bà chị dâu cay nghiệt.

Tôi và Chương Dương là mối quan hệ không công bằng.

Tôi nhớ ngày sinh nhật của hắn, ngôi sao hắn thích, nhãn hiệu hắn sử dụng, sở thích nhỏ của hắn.

Nhưng hắn không bao giờ nhớ đến tôi, hắn hỏi: “Đàn ông không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt đó”, nhưng làm sao hắn có thể vào lúc Chu Châu bị bệnh, đã đến bệnh viện để đích thân chăm sóc cô ta?

Lúc đó, tôi cảm thấy kỳ quái, hỏi hắn tại sao.

Hắn nói tôi chỉ còn một người thân duy nhất là chú tôi, hắn đối tốt với Chu Châu là hy vọng tôi cho dù ba mẹ qua đời cũng có thể có một gia đình ruột thịt, có một nơi để về.

Lúc đó, tôi cảm động muốn chet muốn sống, cảm thấy cuộc đời này của mình rất đáng giá, thậm chí quên mất lúc tôi bị bệnh hắn chỉ nói với tôi phải "uống nhiều nước nóng".

Sau này, khi cùng tôi đến dự đám tang của ba mẹ tôi, hắn được luật sư cho biết tôi được thừa kế 10 bất động sản và 3 công ty từ ba mẹ tôi, sau đó hắn liền cầu hôn tôi và nói rằng sẽ cho tôi một gia đình, tôi rất xúc động liền đồng ý.

Cho đến ngày tổ chức tiệc đính hôn, lũ zombie tấn công và thực tế đã cho tôi một cú tát mạnh mẽ.

Chương Dương kéo Chu Châu lên xe chạy thoát, còn tôi bị đẩy về phía zombie khát máu…

Ánh mắt tôi bình tĩnh nhìn Chương Dương, lần đầu tiên trong đời nghiêm túc kiên định nói cho hắn biết.

“Tôi đã đặt mua chiếc túi này từ 3 tháng trước, mãi đến hôm nay mới có hàng. Tôi định dùng nó trong tiệc đính hôn. Anh có biết tôi đã tốn bao nhiêu thời gian và công sức cho nó không? Hơn nữa chiếc túi này có giá 250.000 NDT (~850 triệu VND). Nó đáng giá bằng tiền lương 1 năm của anh, sao lại tuỳ tiện nói cho là cho được?”

Tôi nhìn sắc mặt của Chương Dương trở nên u ám và cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Kiếp trước, tôi cố nhẫn nhịn và đưa chiếc túi cho Chu Châu, nhìn cô ta tỏa sáng rực rỡ trong tiệc cưới của tôi, trong lòng gần như đang rỉ máu.

Hôm đó cô ta ăn mặc loè loẹt còn hơn cả tôi, giống như một cô dâu, mà tất cả những món đồ đó đều là tiền của tôi.

Sau này tôi mới biết, là cô ta cố ý.

Cô ta một chút cũng không ngu ngốc, người ngốc là tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro