Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 16

Tôi ngáp một cái, lười biếng nói: "Tôi lập tức tới đây, mọi người đã tới chưa?"

Nói đến chuyện này, hắn lại kích động: "Hôm nay căn bản không có mấy người đến, bọn họ nói hôm qua em gửi tin nhắn cho bọn họ nói hôm nay không tổ chức tiệc đính hôn, em có ý gì?"

“Thật sao? Vậy Chu Châu đâu, Chu Châu có ở đấy không?”

“Chu Châu đang ở đây.”

Tôi cham chú lắng nghe, nghe thấy tiếng Chu Châu hét lên trong điện thoại:

“Woa, anh Chương Dương, bó hoa này đẹp quá, sau này em cũng muốn một bó như vậy. A, bó hoa này cũng đẹp. Em……"

Sau đó là một tiếng hét chói tai.

“A! Tên điên này cắn người. "

“Chu Châu!"

Chương Dương gầm lên.

Chẳng bao lâu sau có tiếng bàn ghế bị kéo lê, và tiếng chén đĩa rơi vỡ trên sàn.

Điện thoại vẫn còn bật nhưng Chương Dương đã bỏ vào túi, tôi chỉ có thể ghép lại những gì đã xảy ra ở đó dựa trên một số âm thanh.

Zombie đột kích.

Chương Dương lôi kéo Chu Châu một đường chạy trốn, lên một chiếc xe, nhưng bởi vì giao thông hỗn loạn nên không thể lái được, hai người chỉ có thể xuống xe, chật vật tránh né.

Có lẽ cảm giác được điện thoại di động đang nóng lên sau khi được bật thời gian dài, Chương Dương ý thức được gì đó.

Hắn lấy điện thoại ra mắng tôi: "Lâm Sơ, cô tính kế tôi, có phải cô biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện không?"

"Chương Dương, hưởng thụ đi!"

Tôi mỉm cười và cúp điện thoại.

Không biết bọn họ còn có thể giống kiếp trước tìm được người cứu viện thành phố, thuận lợi lên xe hay không.

Tôi đang đợi họ ở căn cứ!

Đế đô cũng rối loạn.

Tôi nâng toàn bộ hệ thống an ninh của biệt thự lên, toàn bộ tiểu viện dường như cô lập với thế giới bên ngoài.

Đài truyền hình Đế đô còn rất kiên cố, vẫn không ngừng chiếu hình ảnh cứu viện, để người sống sót chạy tới địa điểm an toàn.

Khu biệt thự nơi tôi ở rất may mắn, không có zombie đến gần, có lẽ đây là lý do tại sao nơi này được chọn làm căn cứ.

Rất nhanh vào một buổi chiều, mấy chiếc xe chống đạn cùng xe tải quân dụng chạy vào nơi này, một đám người nhanh chóng tiến vào tứ hợp viện kia, dẫn đầu là một người trung niên, ông ta đi vài bước bỗng nhiên dừng chân nhìn về phía biệt thự của tôi, nhìn về phía tôi đang đứng sau cửa sổ.

Tôi cũng im lặng nhìn ông ta, không hề lùi bước.

Tang Du đứng bên cạnh tôi với tư thế phòng hộ, cũng nhìn người đàn ông trung niên.Người nọ nhíu mày, xoay người đi vào.

Tôi nhận ra người đó, ông ta là thủ lĩnh của căn cứ tận thế, quyền lực không lớn nhưng ông ta là một người quản lý giỏi, dưới sự lãnh đạo của ông ta toàn bộ căn cứ nhanh chóng thiết lập các quy tắc và mọi người đều thực hiện nhiệm vụ của mình.

Cấp dưới quyền lực nhất của ông ta chính là con trai ông, một dị năng giả hệ sét, gọi là Phí Quân.

Phí Quân thủ đoạn tàn nhẫn, cũng không dễ chọc nhưng là người rất công bằng, chủ yếu thống lĩnh các dị năng giả, mà tôi đã từng được anh ta che chở.

Không lâu sau, chuông cửa vang lên.

Tôi mở cửa và thấy Phí Quân.

Phí Quân lúc này hoàn toàn khác với lúc ở tận thế, ở tận thế anh ta có năng lực và mạnh mẽ, nhưng bây giờ anh ta đứng trước mặt tôi trông xanh xao và yếu đuối.

Anh ta lễ phép nở nụ cười: "Xin chào, cha tôi muốn gặp cô, cô có tiện không?"

Tôi liếc nhìn Tang Du, Tang Du gật đầu.

Tôi nói: “Được thôi.”

Tôi đi theo Phí Quân đến tứ hợp viện, dọc theo đường đi vệ binh cầm súng đối với chúng tôi làm như không thấy, nhưng biểu tình nghiêm túc nói rõ bọn họ đều rất căng thẳng.

Sau khi đi vào, tôi gặp được người đàn ông trung niên, lúc tận thế chúng tôi đều gọi ông ta là cha Phí, bởi vì toàn bộ đều dựa vào ông ta, rất nhiều người không có dị năng cũng có thể sống tốt ở trong căn cứ.

Cha Phí ra hiệu bảo tôi ngồi xuống.

Ông ta đặt ngay ngắn một chồng thông tin trước mặt tôi.

Tôi lật xem vài trang, phát hiện trên đó đều là tư liệu của tôi.

Thậm chí bên trong còn có hồ sơ của tôi từ nhỏ đến lớn.

Tôi đã bị phát hiện.

Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, có lẽ việc tôi ra tay mua một căn biệt thự trị giá 170 triệu cùng với phương thức trữ hàng phía sau khiến người ta chú ý.

Tôi ném tư liệu xuống, bình tĩnh nói: "Ngài tìm tôi có chuyện gì, ngài cứ nói thẳng."

Ông ta thản nhiên nói: "Hay là cô nói trước đi!"

Lão già này muốn cho nổ tung tôi à?

Tôi cười: “Tôi cũng không vội, nhưng những người bên ngoài kia hẳn là rất nóng lòng. Ngài đã điều tra, phát hiện ra những thứ tôi tích trữ có thể giúp tôi không cần ra ngoài trong hai năm."

Chân mày cha Phí nhíu lại, rất nhanh súng trong tay lính canh hai bên vang lên “tách" tiếng súng lên đạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro