chương 12
Tôi chân trước mới vừa bán nhà, chân sau hắn liền biết, Chu Châu thật đúng là đặc biệt biết giữ bí mật.
Tôi bình tĩnh nói:"Anh biết sai rồi sao?"
"Cái gì?"
Chương Dương sửng sốt.
Tôi nhắc lại lần nữa.
Lần đầu tiên trong đời tôi không nhận sai với hắn, ngược lại để hắn nhận sai, trong mắt hắn có lẽ đang nghĩ tôi thật to gan lớn mật.
Mặc dù cách đường dây điện thoại, tôi cũng có thể cảm giác được lạnh lẽo thấm vào người.
Giọng nói Chương Dương lạnh lùng truyền đến: "Lâm Sơ, tôi cho cô một cơ hội, bây giờ cô tới đây, đưa một nửa tiền đặt cọc, nhà ở thêm tên của cô, nếu không cô cũng đừng nghĩ nữa."
Tôi cố chấp lặp lại lần nữa: “Nếu anh nói sai thì tôi sẽ qua, nếu không thì tôi sẽ không…”
Lời còn chưa dứt, điện thoại đã cúp.
Tôi lắc đầu, dựa theo hiểu biết của tôi về Chương Dương, có lẽ lúc này hắn đã bắt đầu tức giận và trả tiền rồi.
Tuyệt vời, một chiếc ví khác đã trống rỗng.
Cảm giác thành tựu trong lòng tăng gấp đôi, cơn ác khí tích tụ trong lòng tôi rốt cục tiêu tán một ít.
Đến tối, luật sư nói cho tôi biết toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của tôi đã được xử lý xong, toàn bộ khoản thế chấp bất động sản, đồ trang sức xa xỉ bán cho cửa hàng cầm đồ, cổ phần cũng bán rẻ cho đối tác.
Sau bao nhiêu cố gắng, trong tay tôi bây giờ đã có 200 triệu (~664 tỉ VND).
Tôi ngạc nhiên nhìn con số lớn kia, nhưng rất nhanh liền mất hứng thú.
Giá nhà ở Đế đô không rẻ, nhất là nơi ở gần căn cứ tương lai, giá phòng lại càng đắt kinh người.
Mặc dù dựa vào lỗ hổng thông tin để tránh làn sóng zombie, nhưng đồng thời tôi cũng muốn dùng tiền để mua nhà ở Đế đô, đồng thời cũng phải dành một phần tiền để tích trữ đồ đạc.
Nhìn theo hướng này, số tiền trong tay thực sự rất eo hẹp.
Mà đúng lúc này, người môi giới của Đế đô gọi điện thoại tới nói cho tôi biết, có một tứ hợp viện trên không phù hợp yêu cầu của tôi, nhưng chào giá cao, đại khái là 180 triệu, hỏi tôi khi nào thì tới xem.
Tim tôi căng thẳng, khá lắm, sao lại mắc như vậy?
Tôi và anh ta hẹn ngày mai xem nhà.
Nhìn thời gian cũng không còn nhiều, tôi liền bắt đầu thu dọn đồ đạc đi tới sân bay.
Trên đường đi, tôi tiện tay lướt qua nhóm bạn bè, nhìn thấy Chương Dương khoe khoang hợp đồng mua nhà của hắn, hắn viết: [Phấn đấu vài năm cuối cùng cũng có được ngôi nhà của riêng mình, nhà tuy không lớn nhưng tương lai đầy hứa hẹn.]
Hình minh họa đẹp mắt, có hợp đồng mua bán và tôm hùm cùng rượu vang đỏ.
Tôi lại lướt xuống một chút, liền thấy được nhóm bạn bè của Chu Châu: [Làm việc một năm thì có nhà riêng, cám ơn ba mẹ thân yêu.]
Hình ảnh kèm theo cũng là giấy tờ nhà và tôm hùm cùng rượu vang đỏ.
Họ đi ăn cùng nhau?
Tôi cười nhạo một tiếng, hy vọng ba ngày sau bọn họ còn có thể cười được.
Tôi cho mỗi người một like, gửi hai bình luận không khác nhau lắm.
"Xem anh/ cô cùng em họ tôi/ chồng tương lai của tôi ăn ý như vậy, cảm giác thật sự rất xứng đôi!"
Rất nhanh, khi tôi kiểm tra lại, vòng bạn bè của Chu Châu đã biến mất, chỉ còn lại vòng bạn bè của Chương Dương, vẫn như cũ kiên cố, giống như con người của hắn, chắc vẫn đang chờ tôi đến cầu xin tha thứ.
Đến sân bay, tôi nhìn thấy Tang Du, tôi cẩn thận che chở anh rồi làm thủ tục bay.
Anh ấy cười:"Tôi cũng không có yếu như vậy, có thể tự mình làm, cô nghỉ ngơi một chút đi, cô giỏi chăm sóc người như vậy là bởi vì khi còn bé đã phải chăm sóc người khác sao?"
Trước kia tôi có lẽ sẽ giấu diếm, không muốn để cho người khác cảm thấy tôi đáng thương, nhưng ở trước mặt Tang Du tôi cảm thấy nên bộc lộ con người thật của chính mình.
Tôi gật đầu, sau đó chậm rãi kể lại câu chuyện của mình.
Tang Du chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng dẫn dắt tôi nói tiếp, chờ máy bay cất cánh tôi đã nói mình không còn nhiều lắm.
Dọc theo đường đi vẫn giữ im lặng, lúc sắp xuống máy bay, anh ấy hỏi tôi:"Cô có cần tôi giúp cô trị liệu tâm lý không?"
"Không cần!" giọng tôi có chút sắc bén, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi.
Anh ấy nghi hoặc nhìn tôi, nhẹ nhàng nói xin lỗi.
Tôi cúi đầu xuống trong lòng phập phồng, bác sĩ tư vấn tâm lý duy nhất trong đời tôi không muốn tìm chính là Tang Du.
Bởi vì một trong những đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ tư vấn tâm lý, chính là không thể nảy sinh quan hệ yêu đương với bệnh nhân của mình.
Lúc tận thế tôi từng thích Tang Du, nhưng anh ấy cự tuyệt tôi.
Anh ấy nói tôi chỉ “đồng cảm” vì anh ấy đã giúp tôi giải quyết vấn đề tâm lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro