Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 10

Tang Du đồng ý đi cùng tôi, không biết là bởi vì tôi quá chân thành, hay là bởi vì câu miễn phí kia.

Tôi thuê một y tá làm thủ tục xuất viện cho anh ấy và quay lại căn hộ để lấy đồ.

Vừa về đến nhà, tôi đã nhận được điện thoại của mợ, vừa mở miệng đã hỏi tôi tại sao muốn bán căn nhà Chu Châu ở, căn nhà đó không phải đã được giao cho Chu Châu rồi sao?

Hả? Tôi đã nói điều này khi nào?

Hay Chu Châu ở miễn phí năm năm liền nên thật sự coi căn nhà kia là của mình.

Tôi hít một hơi thật sâu và tự nhủ mình đừng giận.

"Mợ, căn nhà kia vốn định tặng cho Chu Châu, nhưng bạn trai con không đồng ý. Hiện tại, con định bán tất cả căn nhà, sau khi kết hôn sẽ mua lại căn nhà, coi như tài sản sau khi kết hôn của con và bạn trai."

"Thế này thì sao? Con bán rẻ căn nhà cho mợ, con chỉ lấy một nửa số tiền thôi. Đừng nói với bạn trai con, nếu không anh ấy nhất định sẽ không đồng ý."

Tuy tôi chỉ lấy một nửa số tiền nhưng cũng đủ vét hết tài sản của mợ tôi.

Tiền ở tận thế sơ kỳ tuy rằng bị đả kích lớn, nhưng về sau căn cứ ổn định, tiền công năng lại khôi phục, chỉ là lạm phát lợi hại mà thôi.

Đào hết của cải của bọn họ, như vậy bọn họ sẽ không thể sống thoải mái như trước khi tôi sống lại.

Khi còn bé, cha mẹ tôi ở bên ngoài gây dựng sự nghiệp, đem tôi gửi ở nhà cậu, mợ luôn xem thường tôi, cho đến khi mẹ gửi một số tiền lớn tới đây, mợ mới xem trọng tôi một chút.

Tôi vì muốn cuộc sống tốt hơn một chút, tan học trở về liền rửa nồi, quét nhà, lau bàn, đấm lưng, bóp đầu, rửa chân cho bà ta.

Tôi cố gắng lấy lòng mợ, chỉ hy vọng có được khuôn mặt tươi cười của bà ta.

Cho đến khi cha mẹ đón tôi về, tôi nghĩ những ngày lấy lòng người khác đã kết thúc.

Nhưng trên thực tế, tính cách này đã hình thành và ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc đời tôi.

Lúc tận thế, bà ta biết rõ Chu Châu đối với tôi như vậy, còn hy vọng tôi không ôm thù hận, thành toàn cho Chu Châu và Chương Dương.

Ở trong mắt bọn họ thật sự cho rằng có thể tuỳ ý quyết định cuộc sống của tôi.

Mợ chửi ầm lên:"Lâm Sơ có phải con có bệnh hay không, Chương Dương là người ngoài, chúng ta là cậu mợ của con, con đem đồ cha mẹ để lại cho người ngoài lừa gạt, cũng không muốn cho chúng ta, đầu óc con hỏng rồi sao?"

Bà ta tiếp tục chửi bới, còn tôi thì để chiếc điện thoại ra xa hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro